Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 61: Mua đồ ăn a mua đồ ăn, mua đồ ăn cũng có thể mua ra “gian tình”……

Nhưng chỉ trong nháy mắt khi anh nhìn lại thì phát hiện đôi mắt Nam Cung Cửu vẫn đang mơ hồ vừa mới tỉnh ngủ. Chẳng lẽ mình lại nhìn lầm rồi?……

“Đi đâu?”

Khi Nam Cung Kỳ vẫn còn đang rối rắm thì bên tai truyền đến tiếng nói lãnh đạm của Nam Cung Cửu. Hẳn là do vừa mới tỉnh ngủ nên thanh âm lãnh đạm so với bình thường khàn khàn hơn một chút. Nghe vào trong tai liền làm cho Nam Cung Kỳ tim đập nhanh hơn!

“Đi siêu thị mua đồ ăn!” Thanh âm có điểm gấp gáp, ánh mắt cũng lảng tránh nhìn về phía trước, bước đi cũng nhanh hơn. Rõ ràng là đang trốn tránh cái gì đó.

Nam Cung Cửu đứng tại chỗ nở nụ cười! Kỳ thật đáng yêu! Nhìn chằm chằm bóng dáng Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu suy nghĩ hai giây liền nhấc chân, không nhanh không chậm đi theo sau Nam Cung Kỳ, ánh mắt vẫn như trước phiêu đãng trên người anh. Trong mắt là một mảnh u ám!

“Kỳ, Cửu, hai người nhanh lên!” Quý Thần Quang tựa vào cửa xe, vươn tay vẫy hai anh em Nam Cung, vẻ mặt thúc giục.

Quý Tiêu Dương ngồi vào trong xe, ánh mắt nhìn thoáng qua hai anh em Nam Cung ngoài cửa sổ, nhìn hai người sắp đến gần xe mới chuyển ánh mắt nhìn Quý Thần Quang đang dựa người vào xe “Thần Thần, lên xe đi!”

“Vâng!” Đáp một câu, Quý Thần Quang ngồi vào trong xe. Nhìn Quý Tiêu Dương giúp mình thắt dây an toàn, trên mặt cậu lộ vẻ khó hiểu. Đã từ lâu rồi, cậu nói với anh hai là cậu có thể tự mình thắt dây an toàn, nhưng nói thế nào anh hai cũng không đồng ý. Hỏi vài lần anh hai mới nói cho cậu biết là sợ cậu thắt dây an toàn không chắc. Anh hai lo lắng! Quý Thần Quang vẫn không hiểu, thắt dây an toàn rất dễ a…… Cậu học hai ba lần liền có thể làm tốt. Còn thể hiện trước mặt Quý Tiêu Dương vài lần nhưng mặc kệ cậu có nói thế nào thì anh hai vẫn không đáp ứng để cho cậu tự thắt dây an toàn! Bất tri bất giác Quý Thần Quang cũng thành thói quen. Anh hai thích làm gì thì kệ đi, dù sao anh hai vui vẻ là tốt rồi!

“Cười cái gì mà vui vẻ như vậy!” Thắt dây an toàn xong, Quý Tiêu Dương ngẩng đầu liền thấy Quý Thần Quang đang cười ngây ngóc! Nhịn không được liền vươn tay nhẹ nhàng nhéo hai má cậu. Cảm xúc mềm mềm nộn nộn theo ngón tay nhanh chóng truyền khắp thân thể tứ chi, tâm nhất thời cũng mềm nhũn!

“Không có gì. Anh hai mau đi thôi. Kỳ cùng Cửu lên xe rồi!” Lấy lại tinh thần, Quý Thần Quang đảo mắt quanh xe một cái, nói với Quý Tiêu Dương.

“Ân. Xuất phát thôi!” Gật gật đầu, Quý Tiêu Dương bắt đầu khởi động xe, chậm rãi ra khỏi bãi đỗ xe chạy về phía đại lộ! Sau gần hai mươi phút, chiếc xe đến gần siêu thị Thiên Triệu. Quý Tiêu Dương lái xe vào bãi đỗ, sau đố bốn người đi vào siêu thị, thẳng tiến đến khu thực phẩm.

“Thần Thần, muốn ăn cái gì thì tự chọn đi!” Nam Cung Kỳ nói với Quý Thần Quang, thanh âm vẫn ôn hòa như trước, tuy rằng bên trong hơi có vẻ bất đắc dĩ! Không cho Tiểu Thần Quang ăn no khẳng định em ấy sẽ mỗi ngày đòi ăn cơm mình nấu. Anh cũng không có nhiều tinh lực như vậy để mỗi ngày đều nấu bữa tối phong phú!

“Được ạ!” Kỳ thật không cần Nam Cung Kỳ nói thì Quý Thần Quang cũng làm vậy. Nhìn những thứ trong tay cậu lúc này sẽ biết, tất cả đều là đồ ăn cậu thích!

“Anh hai, chúng ta đi lấy xe đẩy đi!” Không đến hai phút, trong tay Quý Thần Quang đã đầy ắp đồ, đôi mắt to tròn lóe sáng nhìn về phía Quý Tiêu Dương.

“Được, em chờ một chút!” Vươn tay xoa đầu Quý Thần Quang. Ánh mắt Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua bốn phía liền phát hiện phía bên trái có xe đẩy. Lập tức đi về phía đó đẩy xe đến.

Quý Thần Quang đứng tại chỗ nhu thuận chờ, đôi mắt to gắt gao nhìn theo bóng dáng Quý Tiêu Dương! Trên mặt xuất hiện nụ cười nhẹ ôn hòa, hai lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện. Cả người có vẻ đặc biệt khả ái tinh xảo. Bên cạnh có hai cô gái đi qua, vụиɠ ŧяộʍ vươn tay chỉ chỉ rồi sau đó che miệng cười khanh khách. Đương nhiên là Quý Thần Quang không phát hiện ra, cậu chỉ một lòng nhìn về phía Quý Tiêu Dương. Tất cả mọi việc bên ngoài đối với cậu chỉ là mây trôi ở chân trời.

Nhưng Quý Thần Quang không để tâm những chuyện đó không có nghĩa là Quý Tiêu Dương không để ý! Sau khi Quý Tiêu Dương lấy được xe, xoay người chuẩn bị đẩy về phía Quý Thần Quang thì phát hiện có vài tầm mắt lóe sáng đang lén nhìn bảo bối của hắn. Trong lòng nhất thời sinh ra một tia tức giận, nhanh chóng đẩy xe đến bên người Quý Thần Quang “Thần Thần, không cho cười!” Nói xong, Quý Tiêu Dương liền vươn tay ôm lấy Quý Thần Quang vào ngực, ngăn chặn mọi ánh mắt. Trong lòng thầm nghĩ, Thần Thần cười đẹp như vậy chỉ một mình hắn được nhìn! Những người khác căn bản là không có tư cách, mà hắn cũng sẽ không cho phép!

Ách…… Quý Thần Quang sửng sốt một lúc mới nhớ tới anh hai đã từng nói là cậu không được cười khi ở bên ngoài “Vâng ạ!” Nhanh chóng thu hồi nụ cười của mình, ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương, đôi mắt trong suốt dường như phát sáng. Không biết vì cái gì, khi nhìn thấy bộ dáng này của anh hai, tâm tình của cậu đột nhiên vui vẻ!

“Thần Thần thực ngoan!” Nói xong, Quý Tiêu Dương liền cúi đầu, trước mặt tất cả những người đang nhìn, hôn lên mặt Quý Thần Quang một cái.

Sau đó coi như không có chuyện gì hai anh em nắm tay nhau tiếp tục chọn đồ. Ở trong lòng bọn họ bây giờ, hai người họ hôn môi là chuyện đương nhiên!

Khi hai người xoay người lại cũng không có phát hiện Ngô Tĩnh đang cầm trong tay hộp socola……

Một hộp socola được đóng gói tinh xảo liền bị Ngô Tĩnh bóp méo. Trên mặt cô lóe lên biểu tình ẩn nhẫn, môi mím chặt, mắt vẫn dán chặt vào bóng dáng hai anh em Quý Tiêu Dương……

“Tiểu thư, socola này cô phải mua rồi!” Người bán hàng bên cạnh lúc này mới phát hiện hộp socola đã bị tiểu thư xinh đẹp thoạt nhìn thực ôn nhu này bóp hỏng! Trong lòng nhất thời hiện lên một tia nghi hoặc! Cô gái này khí lực thật ghê gớm……

Khi nghe được lời nói của người bán hàng Ngô Tĩnh mới bừng tỉnh, nhẹ cúi đầu hít sâu vài lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nở một nụ cười hoàn mỹ “Được!” Thản nhiên nói một câu với người bán hàng rồi cầm socola trên tay rời đi. Quý Thần Quang, ngươi chờ đó!

“Không cần cà chua!” Nam Cung Cửu vẫn đi theo sau Nam Cung Kỳ, vẻ mặt lãnh đạm, khốc khốc đứng ở bên cạnh anh. Không nói lời nào, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên nhìn. Cho đến lúc này……

“Cậu không thích ăn?” Nam Cung Kỳ một lần nữa đem cà chua thả về vị trí cũ, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Cửu lóe lên kinh ngạc!

Nam Cung Cửu gật đầu.

Nam Cung Kỳ liền tự nhiên như vậy không mua cà chua nữa. Ngay cả chính anh đều không biết……

“Khoai tây thích không?” Nghiêng mặt nhìn về phía Nam Cung Cửu ở một bên, Nam Cung Kỳ cũng không biết vì cái gì mà mình lại mở miệng hỏi Tiểu Cửu…… Thật sự là kỳ quái! Anh rõ ràng không nghĩ! Nhưng khi cầm khoai tây lại tự nhiên nhìn về phía Tiểu Cửu……

“Có thể!” Môi khẽ mở, thản nhiên nói hai chữ.

Nghe Nam Cung Cửu trả lời, trên mặt Nam Cung Kỳ xuất hiện một nụ cười ôn nhu. Đương nhiên là Nam Cung Kỳ cũng không biết là mình đang cười! Anh chỉ biết là tâm tình của mình đột nhiên tốt lên! Đối với bữa tối hôm nay giống như có điểm chờ mong. Về phần chờ mong cái gì…… Anh không biết!

“Cá thì sao?” Cầm trong tay một con cá ước chừng một cân, nhìn về phía Nam Cung Cửu, trong mắt hiện rõ sự tò mò. Bây giờ mới biết Tiểu Cửu giống như kén ăn. Không thích ăn cà chua, không thích ăn thông, không thích ăn rau cần, không thích…… Thiệt nhiều thứ không thích!

Ánh mắt Nam Cung Cửu dừng trên con cá chừng một giây “Không thích!” Rồi sau đó thản nhiên ói ra hai chữ. Cá còn phải gỡ xương, rất phiền toái……

“Vì cái gì?” Cá rất dinh dưỡng. Sao Tiểu Cửu lại không thích ăn? Nam Cung Kỳ thấy lạ!

“Xương” Nhìn thoáng qua con cá trong tay Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu hơi nhíu mày.

Ách…… Sửng sốt mất hai giây Nam Cung Kỳ mới phản ứng lại được. Khóe miệng mang theo chút cười “Tiểu Cửu cảm thấy xương cá rất phiền toái sao?” Nam Cung Kỳ một bên nghĩ cách chế biến cá một bên hỏi.

Nam Cung Cửu gật gật đầu. Trên mặt lóe lên sự không kiên nhẫn nhàn nhạt. Hắn không thích mùi cá……

“Như vậy a……” Cúi đầu trầm ngâm hai giây, Nam Cung Kỳ liền đặt cá vào trong xe hàng “Tiểu Cửu, tôi giúp cậu gỡ xương cá!”

Lời này nói ra thực dễ dàng! Ngay cả bản thân Nam Cung Kỳ cũng không phát hiện ra khóe miệng mình cười càng thêm ôn nhu đẹp mắt.

Đáy mắt Nam Cung Cửu nhát mắt hiện lên vẻ hưng phấn. Kỳ, bắt đầu chậm rãi để ý đến hắn……

“Được!” Cố nén kích động trong lòng, Nam Cung Cửu thản nhiên trả lời.

“Kỳ, Cửu, em với anh hai đã chọn xong rồi!” Đúng lúc này, Quý Thần Quang giúp Quý Tiêu Dương đẩy xe đi về phia bọn họ, trên mặt là nụ cười hưng phấn.

“Bọn anh cũng xong rồi!” Nam Cung Kỳ cười trả lời. Khi nhìn thấy cái xe đẩy tràn đầy nguyên liệu nấu ăn của Quý Thần Quang, trong lòng cũng không còn buồn bực như trước mà ẩn ẩn có một cỗ cảm xúc không nói nên lời…… Vui vẻ?

“Tốt lắm. Vậy chuẩn bị về thôi! Đã gần năm rưỡi rồi!” Quý Tiêu Dương nhìn nhìn thời gian, cười khẽ nói một câu.

“Ân. Trở về thôi!” Nói xong, Nam Cung Kỳ liền đẩy xe về phía quầy thu ngân. Nam Cung Cửu lẳng lặng đi theo phía sau. Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đi cuối cùng!

Mấy người thanh toán tiền xong liền cầm bao lớn bao nhỏ đi về phía bãi đỗ xe. Lên xe xếp đồ cẩn thận liền nhanh chóng khởi động xe về nhà.

Nam Cung Cửu ánh mắt nhẹ chuyển rồi dừng lại ở cánh tay đang bó bột của mình, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhẹ! Nhưng trong nháy mắt liền biến mất! Buổi tối hôm này ăn cơm, có phúc “hưởng” rồi……