Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 41: Lục dao

“Anh đang ca thán cái gì vậy?” Lục Dao đẩy Quý Hào vẫn đang thất thần.

Quý Hào lấy lại tinh thần, nhìn Lục Dao, vươn tay vén vài sợi tóc xõa xuống trán cho cô, ánh mắt thực ôn nhu “Dao Dao, về sau em nên thu liễm một chút. Dù thế nào thì Thần Quang cũng là con của em.”

“Cái gì, cái gì…..” Lục Dao vừa nghe lời này, tâm tình nguyên bản vừa bình phục liền trở nên kích động, đem tay Quý Hào đẩy mạnh ra “Anh bảo em phải thu liễm tính tình? Đối tốt với đứa ngu ngốc kia? Đầu óc của Quý Hào anh bị nước vào à?”

“Dao Dao, em bình tĩnh một chút!” Nhìn thấy Lục Dao bắt đầu không khống chế được cảm xúc, Quý Hào nhanh chóng ôm chặt cô vào ngực “Dao Dao, bác sĩ nói cảm xúc của em không thể dao động quá lớn. Em trước hãy bình tĩnh một chút, nghe anh nói!”

“Có cái gì để mà nói chứ. Muốn em cùng đứa ngu ngốc kia sống chung ấm áp là tuyệt đối không có khả năng! Vĩnh viễn cũng không thể!” Câu nói cuối cùng của Lục Dao mang theo sự bén nhọn chói tai. Có một loại cảm giác như đang giương nanh múa vuốt ở bên trong.

“Dao Dao!” Quý Hào đã nhẹ giọng để nói cho Lục Dao biết nguyên nhân bên trong. Nhưng không nghĩ đến cảm xúc của Lục Dao lại không kiềm chế như vậy. Ngữ khí nói chuyện cũng thêm vài phần khó chịu. Trong mắt ánh lên nghi hoặc nhìn về phía Lục Dao. Dao Dao ngày thường không như thế này….. Như thế nào lúc này đối với chuyện của Thần Quang lại không lý trí như vậy? Không nói đến cha, ngay cả hắn đều cảm thấy Lục Dao làm vậy là hơi quá…….

Thần Quang dù có không tốt thế nào thì cũng là do Dao Dao mang thai mười tháng sinh ra, chính là một miếng thịt từ người mình rơi xuống. Dao Dao như thế nào lại đối với Thần Quang sinh ra hận ý như vậy….. Đúng vậy, chính là hận ý! Quý Hào không nghĩ đến……

Lục Dao bị Quý Hào lớn tiếng quát, giật mình sửng sốt vài giây “Anh quát em? Anh vì đứa ngu ngốc kia mà quát em?” Trong mắt đã phiếm hơi nước, thanh âm mang theo chút run rẩy.

“Không có. Dao Dao, anh chỉ muốn em tỉnh táo lại. Em hãy nghe anh nói được không?” Nhìn nước mắt của Lục Dao, Quý Hào nhanh chóng thu hồi tâm tư, an ủi vợ mình.

“Dao Dao, em cũng có thể thấy đi. Cha rất coi trọng Tiêu Dương!” Ôm Lục Dao, Quý Hào vươn tay vỗ nhẹ lưng cô. “Em cũng nên nghĩ xem, không bao lâu nữa là Tiêu Dương có thể một mình đảm đương mọi việc. Đến lúc đó khẳng định cha sẽ để nó tiếp quản tất cả mọi chuyện của gia tộc. Anh nghĩ là anh không nói thì em cũng có thể nghĩ tới một việc……” Nói xong Quý Hào nhẹ nhàng thở dài một hơi…..

Đây là bi ai của những gia tộc lớn….. Hết thảy đều lấy lợi ích làm trọng. Nhớ ngày đó cha vì tranh đoạt quyền nắm giữ gia tộc mà không tiếc bất cứ giá nào, hiện tại Quý Hào ngẫm lại liền thấy lông tóc dựng đứng, toàn thân rét run…..

Quý Hào nhìn Lục Dao trong lòng, đầu của cô nhẹ tựa vào ngực hắn. Quý Hào không thấy được biểu tình của cô. Bất quá có thể cảm thấy được cảm xúc của cô đã ổn định lại.

Trong phòng bệnh, Quý Hào ôm Lục Dao. Cả hai người đều không mở miệng nói chuyện. Trong lòng mỗi người một suy nghĩ.

Nghe xong lời nói của Quý Hào, Lục Dao liền trầm mặc……

Mỗi lần gặp đứa ngu ngốc kia, không, phải nói là mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của nó là cô liền không bình tĩnh được……

Quý Hào không biết, có lẽ ngay cả nhà Lục Dao cũng không biết. Năm hai mươi tuổi, cô nói đi Pháp du học. Kỳ thật là vì bỏ trốn……

Bỏ trốn…..

Trong đầu nghĩ đến hai chữ này, khóe miệng Lục Dao liền xuất hiện một nụ cười châm chọc. Cười chính mình đơn thuần, cười chính mình cái gì cũng không biết…..

Cô dùng tiền học phí mà người nhà gửi cho để trang trải cuộc sống của hai người…..

Cô nghĩ đó là tình yêu! Có thể chống lại khảo nghiệm của cuộc sống, có thể cùng nhau đối mặt với khó khăn!

Hiện tại ngẫm lại, nguyên lại mình lại ngây thơ như vậy…..

Có thể chung hoạn nạn, nhưng không cách nào cùng hưởng phúc…..

Đến bây giờ Lục Dao mới hoàn toàn nhớ rõ, người đàn ông mà cô toàn tâm toàn ý ỷ vào lại bị một người đàn ông khác ôm trong ngực đứng trước mặt cô…..

Đã từng vô số đêm nằm mơ đến bừng tỉnh, cô đã mất ngủ hai năm, vậy nên mới đem hận thù chôn sâu dưới đáy lòng.

Cô muốn trả thù……

Hận thù làm cho cô cố gắng học hành. Dùng một năm ngắn ngủi ở Pháp để hoàn thành toàn bộ chương trình học của ba năm. Khi đó cô mang theo đồ đạc đơn giản đứng tại sân bay ở Pháp, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh.

Ba năm trước, bọn họ trốn đến tận đây để ngọt ngào ân ái, khi đó bầu trời thật sự rất đẹp, rất trong xanh tinh thuần. Trong trí nhớ vẫn như lúc ban đầu.

Ba năm sau, cõi lòng cô mang đầy hận thù đứng ở đây, bầu trời vẫn như trước trong xanh tinh thuần. Nhưng ánh mắt của cô đã không còn thấy cái tốt đẹp của nó. Trong đầu đều là cảnh tượng ngày đó hai người bọn họ ôm nhau.

Ngày đó khi còn ở Pháp cô đã từng thề. Cô sẽ dùng cả đời này để đem Tô Dật dẫm nát dưới lòng bàn chân mình.

Sau khi về nước, cô dùng mọi biện pháp để tiến vào ngành diễn viên. Liên tiếp gặp thất bại, cô đã nghĩ đến việc buông xuôi tất cả nhưng đúng lúc đó, Quý Hào xuất hiện. Từ đó mọi việc đều thuận lý thành chương mà thành công. (cứ như vậy mà thành công)

Cô bắt đầu làm diễn viên, chính thức bước từng bước hướng về phía Tô Dật. Cô tin tưởng, chỉ cần cô cố gắng một chút, một ngày nào đó cô có thể vượt qua cả Tô Dật, có thể dẫm nát anh ta dưới lòng bàn chân mình…..

Một đường sự nghiệp thuận lợi thăng tiến, ngay tại lúc Lục Dao cho rằng ông trời đã đứng về phía mình, cho cô gặp nhiều may mắn để có thể nổi tiếng trong làng diễn viên và con đường trả thù ngày càng gần thì Quý Thần Quang xuất hiện……

Cái loại cảm giác này thật sự rất giống với lúc trước. Cô đã từng nghĩ rằng bọn họ đã sắp vượt qua mọi khó khăn để cùng nhau hưởng những ngày hạnh phúc nhàn nhã thì anh ta lại ở trong ngực người đàn ông khác, ngọt ngào xuất hiện trước mặt cô…..

Khi Lục Dao nhìn thấy cặp mắt sáng ngời của Quý Thần Quang, cô liền ngây ngẩn cả người…… Nó quá giống với một đôi mắt. Lúc trước cô chính là bị đôi mắt sáng ngời của Sở Phong hấp dẫn, cô đã rơi vào trong đôi mắt giả vờ thâm tình đó nhưng không biết mình đã rơi vào sâu trong địa ngục thống khổ dày vò……

Ngày mà lần đầu tiên nhìn thấy cặp mắt của Quý Thần Quang cô lại một lần nữa gặp ác mộng….. Ác mộng đã biến mất gần bốn năm lại xuất hiện trong giấc mơ của cô……

Cô cùng Sở Phong hai người cùng nằm trên cỏ ngọt ngào nói chuyện vào buổi trưa, vành tai cùng tóc mai đều chạm vào nhau. Sau đó đột nhiên xuất hiện một người đàn ông bên cạnh Sở Phong, ôm Sở Phong vào ngực.

Hai người bọn họ, đứng trước mặt cô bắt đầu hôn môi nồng nhiệt……

Cô nghe thấy Sở Phong nói: Dao, thật có lỗi, tôi phát hiện mình chỉ thích đàn ông…..

Thật là châm chọc….. Suốt hai năm cực khổ ở bên nhau, đợi đến khi bọn họ sắp hết khổ, cuộc sống dần trở nên tốt đẹp thì cô lại nghe được người đàn ông mà mình ngày đêm chung gối được một người đàn ông khác ôm vào lòng nói với cô: Tôi thích đàn ông……

Ha ha…..

Thích đàn ông…… Cô toàn tâm toàn ý trả giá để đổi lấy bốn chữ: Tôi thích đàn ông……

Từ ngày đó, cô liền thề. Một ngày nào đó sẽ phải làm cho Tô Dật cùng Sở Phong thân bại danh liệt, phải hung hăng dẫm nát họ dưới lòng bàn chân mình!

Sau khi về nước, cô không dám đối mặt với hai người bọn họ. Bởi vì cô không khống chế được sự hận thù ở sâu trong nội tâm mình. Cô sợ chính mình sẽ không nhịn được mà đi xé rách khuôn mặt hai người họ……

Không, cô không thể dễ dàng làm ra chuyện như vậy được. Tô Dật là đại minh tinh nổi tiếng. Nếu cô nhịn không được mà ra tay thì khẳng định mọi chuyện sẽ bị phóng viên lôi ra hết……

Cô không cho phép chuyện này xảy ra…..

Việc này cô không nói cho Quý Hào. Quý Hào một chút cũng không biết gì……

Cô biết Quý Hào thực lòng yêu cô, dù có xảy ra chuyện gì cũng đều theo ý cô. Cho nên lúc trước khi Quý Hào giúp cô làm diễn viên cô nói với hắn: Đây là tâm nguyện từ nhỏ của cô. Cả đời này cô chỉ có một tâm nguyện như vậy.

Cô đã che dấu hết thảy mọi thứ, không để cho bất luận kẻ nào biết đến chuyện của cô ở Pháp!

Cô biết, cô nói như vậy Quý Hào khẳng định sẽ giúp cô. Nhưng nếu Quý Hào biết cô lừa gạt hắn…..

Lục Dao không cần nghĩ cũng biết, đến lúc đó mình sẽ chẳng còn gì cả…… Không chỉ không thể trả thù Tô Dật mà còn có khả năng sẽ bị Quý phụ đuổi ra khỏi Quý gia…..

Cho nên cô nhất định phải chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng……

Nhưng tất cả những nhẫn nại từ trước đến nay của cô sau khi nhìn thấy đôi mắt của Quý Thần Quang giống như đúc của Sở Phong thì liền hoàn toàn bạo phát……

Mỗi một lần nhìn thấy ánh mắt của Quý Thần Quang, cô sẽ nhớ tới những năm tháng dày vò sỉ nhục trước kia. Nhất là khi Quý Thần Quang cười ở trước mặt cô, đôi mắt sáng ngời đó làm cho Lục Dao có cảm giác như Sở Phong cùng Tô Dật đang cười nhạo cô……

Những hận thù ẩn sau dưới đáy lòng bắt đầu xuất hiện trong đầu. Lục Dao cảm tưởng như cả ngày đều có thể nghe được thanh âm truyền đến bên tai: Tôi thích đàn ông…..

Quý Hào đột nhiên cảm giác được Dao Dao ở trong lòng mình run rẩy, trong mắt lóe lên thần sắc lo lắng, vươn tay ấn chuông ở đầu giường “Dao Dao, có phải miệng vết thương lại đau hay không? Anh đã gọi bác sĩ rồi, em đừng sợ!” Gắt gao ôm Lục Dao vào lòng.

Bị Quý Hào ôm chặt, Lục Dao cảm giác được có điểm đau đớn, nhanh chóng lấy lại tinh thần, chôn sâu mọi cảm xúc xuống đáy lòng. Chuyện đã đi đến nước này, cô không thể lùi bước. Bốn năm….. Đã phải cố gắng bốn năm. Cô không thể thất bại được. Hiện tại cô đã sắp tiếp cận được Tô Dật rồi. Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là cô có thể đem Tô Dật dẫm nát dưới chân…..

Về phần Quý Thần Quang, Hào nói rất đúng. Chính mình nên thu liễm một chút. Cùng lắm thì về sau ít gặp mặt đứa nhỏ này là được. Chỉ cần khôg nhìn thấy cặp mắt sáng ngời kia là cô có thể khống chế được cảm xúc của mình. Tô Dật à Tô Dật, năm đó các người gây thương tổn cho tôi. Tôi nhất định phải trả lại gấp bội cho các người……

“Dao Dao, em sao vậy? Rất đau sao?” Quý Hào cúi đầu liền nhìn thấy Lục Dao đang nắm chặt tay, lòng bàn tay đã có vài vết máu, ga giường màu trắng đã nhiễm đỏ có vẻ phá lệ chói mắt.

“Không sao, Hào, anh đừng lo lắng. Em hiện tại không đau nữa rồi!” Nghe lời nói của Quý Hào, Lục Dao nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nụ cười có chút nhợt nhạt….. Ánh mắt đảo qua bàn tay nhiễm máu của mình. Vẫn là không khống chế được cảm xúc của mình…….

“Dao Dao, nếu đau thì cứ nói với anh. Anh vừa gọi bác sĩ, chắc là sắp tới rồi!” Cúi đầu hôn nhẹ lên phiến môi tái nhợt của Lục Dao, trong mắt Quý Hào tất cả đều là đau lòng.

“Em không sao. Bậy giờ đã tốt rồi!” Lời vừa dứt thì bác sĩ đẩy của phòng bệnh tiến vào “Làm sao vậy? Có phải miệng vết thương lại đau không?” Nói xong thì bắt đầu kiểm tra. Sau ba phút mới thu tay lại, mặt mày khẽ nhăn nhìn Lục Dao “Tôi đã nói rồi, cảm xúc của cô không thể dao động quá lớn. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình tái tạo da.”

“Xin lỗi bác sĩ!” Ngoài dự liệu là Lục Dao không có cãi lộn mà cúi đầu nói một câu xin lỗi. Từ giờ trở đi, cô muốn học nhẫn nại! Phải khống chế tốt cảm xúc của mình. Bằng không chờ đến một ngày nào đó đối mặt với Tô Dật, cô sẽ thua khí thế của hắn.

“Về sau chú ý hơn là được rồi. Tôi bôi thêm chút thuốc cho cô!” Bác sĩ nói xong liền ra khỏi phòng.

……..

Bên này Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đi theo Quý phụ về nhà. Nói với Quý phụ một tiếng liền ôm Quý Thần Quang trở về phòng mình. Sau khi đóng của lại liền ôm em trai ngồi xuống sô pha. Vươn tay bắt lấy khuôn mặt mập mạp của Quý Thần Quang, nhìn đôi mắt to tròn đang ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng Quý Tiêu Dương không nhịn được muốn bật cười “Thần Thần, nhìn không ra em lại nghịch ngợm như vậy!”

Ánh mắt Quý Thần Quang nguyên bản đang ngơ ngác, khi nghe được lời nói của anh hai liền lóe sáng, cái miệng nhỏ nhắn lập tức cười tươi như hoa.