Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 26: Phiên ngoại 2: Tình yêu của Tiểu Bạch

Vì sao lại thích An Ninh, câu hỏi này đối với Văn Dư Bạch mà nói, vốn là một câu hỏi ngay cả chính cậu cũng không cách nào trả lời, bởi vì khi hai anh em nhà họ An đứng cạnh nhau, An Ninh và An Dật, hơn hẳn An Ninh ba mươi mấy tuổi đầu còn không đứng đắn, An Dật tao nhã lễ độ, anh tuấn có thừa hiển nhiên càng dễ làm người ta thích. Đương nhiên vì là anh em, tướng mạo An Ninh tất nhiên cũng không kém, hơn nữa phóng đãng bất kham, cực có duyên với phụ nữ, có điều hấp dẫn nam tính thì còn phải xét lại.

Vậy vì sao mình lại thích An Ninh chứ, có lẽ đã bắt đầu từ lúc rất nhỏ rồi. Đám nhóc cùng chơi đùa trong đại viện quân khu, không hề hòa thuận như trong tưởng tượng, đứa nhóc không hợp luôn bị ức hϊếp, hơn nữa ở đây càng nghiêm trọng. Bởi vì loại trẻ con kéo bè kéo cánh này được cho phép, thậm chí cổ vũ, nếu bị ăn hϊếp, chạy về mách với người lớn, chẳng những không được người lớn ra mặt làm chỗ dựa, còn có thể bị mắng là vô dụng.

Không thể nghi ngờ, Văn Dư Bạch thuộc loại bị ức hϊếp, còn bị ức hϊếp rất gay gắt, bề ngoài gầy yếu hơn, cũng không chơi chung với tụi nhóc khác, chơi cái gì cũng gây phiền toái, lại còn không biết đánh nhau. Mà hai anh em họ An thì vừa vặn trái ngược, là bọn nhóc cầm đầu, thứ nhất vì An Ninh rất biết đánh nhau rất chịu chơi, thứ hai vì ông nội của An Ninh là sĩ quan cao cấp nhất trong các trưởng bối của đám nhóc ở đây.

Văn Dư Bạch mỗi lần chỉ có thể hâm mộ nhìn đám nhóc tụi nó chơi chung, mặc dù bị ăn hϊếp rất thảm, bé vẫn hy vọng có thể chơi chung với họ, mà lần đầu tiên chính thức quen An Ninh là lúc cậu bị một đám nhóc khác bắt nạt, sở dĩ nói chính thức, là vì trước đó Văn Dư Bạch đã sớm biết hai anh em họ An, nhưng họ không biết cậu.

Nguyên nhân bị bắt nạt đã không còn nhớ, chỉ nhớ rõ lúc ấy An Ninh xuất hiện, đánh tụi ăn hϊếp cậu nằm la liệt, sau đó kéo cậu lên khỏi mặt đất, phủi sạch hết bụi đất cho cậu, cười ha ha hỏi cậu có muốn chơi chung không. Về sau tụi An Ninh chơi cũng luôn dẫn theo cậu chơi cùng, sau đó đám nhóc khác cũng không bắt nạt cậu nữa, mọi người đều biết cậu được An Ninh che chở, nếu ăn hϊếp cậu, thế nào cũng bị An Ninh đánh. Trong lòng Văn Dư Bạch nho nhỏ An Ninh quả thật tựa như Chúa cứu thế vĩ đại, cho dù sau này y biết được thật ra lúc ấy là An Dật muốn dẫn cậu cùng chơi, An Ninh mới ra tay, bởi vì An Dật không quá thích đánh nhau.

Sau đó ký ức Văn Dư Bạch là luôn ở cùng hai anh em họ An, đặc biệt là An Ninh, họ cùng nhau nhập ngũ, cùng nhau tiếp nhận huấn luyện, mặc dù về sau An Ninh vì biểu hiện xuất sắc được điều tới đơn vị khác, nhưng Văn Dư Bạch vẫn cố gắng, vẫn liều mạng cố gắng đuổi theo bước chân An Ninh, cậu muốn ở bên cạnh hắn, thậm chí cha cậu đi lại quan hệ để điều cậu vào đội ngũ của An Ninh, cậu cũng coi như không phát hiện, cậu chỉ muốn cùng một đơn vị với An Ninh, cho dù sau lưng bị người ta nói là đi cửa sau cũng không hề gì.

Khoảng thời gian ấy là gian khổ nhất, cậu vốn là người ít tuổi nhất, thân thể tố chất cùng thiên phú so với An Ninh càng không thể coi là xuất sắc, muốn bắt kịp tiến độ thật rất cật lực, một ngày huấn luyện đối với cậu mà nói, quả thật giống như mưu sát, nhưng cậu đều cắn răng chịu khổ, chỉ vì ở bên An Ninh, lúc ấy cậu không rõ có phải mình đã thích An Ninh rồi hay không, cậu chỉ biết là, cậu muốn đi theo An Ninh.

Rất lâu sau, không biết loại tâm tình sùng bái này làm sao lại dần dần chuyển biến thành ái mộ cùng yêu mến. An Ninh vẫn săn sóc cậu như anh trai, cậu biết trong lòng An Ninh thật ra mình chẳng có gì khác biệt với những người khác, An Ninh đối với người khác cũng rất quan tâm rất trượng nghĩa, mình chẳng qua là yếu nhất nhỏ nhất, nên An Ninh quan tâm nhiều hơn một chút mà thôi. Nhìn xem An Ninh đối xử với An Dật là biết, cái gì mới là đặc biệt, An Dật mới là khác biệt trong lòng An Ninh, An Dật là em ruột của hắn, An Dật mới là người từ nhỏ được An Ninh cưng chiều che chở như bảo bối, đánh nhau An Ninh sẽ thay hắn ra mặt, mắng chửi An Ninh sẽ thay hắn chống chọi, không ai được nói một chữ An Dật không đúng. Nhưng dù biết, Văn Dư Bạch vẫn không thể không thích An Ninh, bởi vì không còn có ai đối xử tốt với cậu như An Ninh.

Cậu thừa nhận cậu đố kỵ An Dật, vô cùng đố kỵ, bởi vì hắn chẳng cần làm gì hết mà có thể được ở cạnh An Ninh, vô luận thế nào An Ninh cũng luôn che chở hắn, nếu như hắn theo không kịp, An Ninh sẽ chờ hắn, kéo hắn cùng đi, còn mình thì sao? An Ninh chưa bao giờ quay đầu lại nhìn cậu, cho nên cậu chỉ có thể liều mạng cố gắng đuổi theo An Ninh, đứng ở bên cạnh hắn, để An Ninh có thể nhìn thấy mình.

Cậu đố kỵ An Dật, đố kỵ hắn vô luận chuyện gì, hoàn toàn không cần nỗ lực cố gắng mà có thể làm được tốt nhất, thân thể rõ ràng gầy yếu như cậu, nhưng lại có dễ dàng cùng An Ninh giành chiến thắng trong cuộc thi chạy việt dã, mà mình phải khó khăn lắm mới đạt yêu cầu.

Cậu đố kỵ An Dật, dễ dàng có được thứ mà cậu mơ tưởng, cậu thừa nhận mình như vậy rất khó coi, An Dật kỳ thật là một người rất ôn nhu, đối đãi với mọi người đều rất khéo léo, người tiếp xúc với hắn không cách nào không thích hắn, nhưng mình lại không thích hắn, bởi vì An Ninh. Hai anh em họ tình cảm rất tốt, quả thật làm người ta hoài nghi họ thật sự chỉ là anh em, không hề cố kỵ ôm hôn thân thiết, hết thảy hết thảy đều khiến Văn Dư Bạch đố kỵ đến muốn phát điên.

Khi biết người yêu của An Dật là đàn ông, còn dẫn y về nhà ăn Tết, cậu thật sự kinh sợ, cậu không ngờ An Dật có thể thản nhiên như thế, đồng thời âm thầm quan sát phản ứng của An Ninh, ngoại trừ bất mãn đối với người đàn ông kia, không nhìn ra bất cứ biểu hiện chán ghét gì với đồng tính luyến ái, điều đó làm cậu không khỏi mừng thầm, phải chăng vậy có nghĩa là mình còn có hi vọng? Phải biết rằng, lúc cặp song sinh con của An Ninh xuất hiện, cậu đã mất hết hy vọng, định cả đời cũng không cho An Ninh biết mình thích hắn, chỉ muốn cứ như vậy yên lặng mà nhìn hắn thôi. Nhìn hắn thay hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, cuối cùng tìm được một người có thể cùng hắn bên nhau cả đời.

Đêm giao thừa chính là thuận nước xuôi thuyền, hay là nói dự mưu đã lâu rượu vào loạn tính, khoảnh khắc An Ninh ôm cậu, cậu kích động không kềm chế được, dù cho An Ninh chẳng qua chỉ coi cậu như đàn bà mà ôm, cậu vẫn kích động đến thiếu chút nữa cứ như vậy tiết dưới thân An Ninh. Rất đau, còn đau đớn hơn cả trong tưởng tượng, thế nhưng nghĩ đến người bên trên là An Ninh, nhìn hắn vẻ mặt mê say, mình cũng say, hết thảy đều có thể chịu được.

Cậu muốn nói với An Ninh, mình thích hắn, thích từ rất lâu rất lâu rồi, thích đến mức cả trái tim đều đau đớn, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, An Ninh căn bản không cho cậu bất cứ cơ hội nào để nói, sau này cũng không cho cậu cơ hội để nói. An Ninh đang trốn cậu, rất rõ ràng, ánh mắt nhìn cậu giống như nhìn mãnh thú. Văn Dư Bạch cười khổ, là mình vọng tưởng rồi, An Ninh vốn không thích đàn ông, nếu có thích, e rằng người thích cũng là An Dật.

Nhưng ngay cả cơ hội để cậu trở lại như xưa yên lặng gần hắn, nhìn hắn, An Ninh cũng không cho cậu, hắn hoàn toàn bốc hơi khỏi tầm mắt cậu, cậu không biết hắn đi đâu nữa, hoặc là nhận nhiệm vụ bí mật gì, một ngày hai ngày, mười ngày nửa tháng, mãi đến một tháng, cậu không nhịn được đi tìm An Dật, cậu biết, An Dật nhất định biết An Ninh đi đâu, mặc dù cậu không muốn nhờ An Dật, An Dật nhất định đã sớm nhìn ra tâm tư của mình đối với An Ninh rồi, cậu không muốn mất thể diện trước mặt An Dật, nhưng cậu không có cách nào khác, nếu còn có ai biết An Ninh ở nơi nào, người ấy chỉ có thể là An Dật.

An Dật thấy cậu, chẳng cần cậu mở miệng đã biết mục đích cậu đến đây, An Dật nói với cậu, hắn có thể giúp cậu, nếu như An Ninh đồng ý tiếp nhận cậu, hắn không phản đối, nhưng nếu An Ninh không tiếp nhận cậu, vậy xin cậu vĩnh viễn biến mất trước mặt An Ninh, đừng bao giờ quấy rầy hắn nữa.

Văn Dư Bạch cười, hai người này không hổ là anh em, đều che chở đối phương như vậy, cậu tin lời An Dật, nếu như An Ninh không muốn ở bên cậu, mình còn quấn quít không buông, An Dật thật sự sẽ khiến cậu vĩnh viễn biến mất. Cậu nhìn nhìn người yêu của An Dật, thầm nghĩ: người này nhất định không biết An Dật vốn là một người quyết tuyệt cỡ nào, thật không biết người đàn ông này có điểm gì đặc thù mà có thể hấp dẫn động vật máu lạnh có bề ngoài ôn nhu như An Dật. Đúng vậy, động vật máu lạnh, Văn Dư Bạch từng chấp hành nhiệm vụ với hắn, hiểu rõ An Dật hơn bất cứ ai, hắn là một người đàn ông đáng sợ, hắn có thể bình tĩnh dùng một cánh tay mình đổi lại một mạng của người khác, mà mắt không chớp lấy một lần, so với hắn, An Ninh thật sự rất đơn thuần rất dễ hiểu.

Văn Dư Bạch gật đầu đồng ý, cậu còn có lựa chọn khác sao? Sau đó nhìn An Dật gọi điện thoại cho An Ninh, nghe hắn bịa đặt chuyện hoang đường để lừa An Ninh về, còn mình thì nằm trên giường bệnh, đương nhiên kỳ thật cậu chẳng có một chút bệnh tật nào. An Dật nói với An Ninh, ông An bị đâm, Văn Dư Bạch vì bảo vệ ông, bị thương nặng.

Văn Dư Bạch lẳng lặng nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, An Ninh đã gấp gáp trở về, ngay ở cửa.

An Dật nói, ba không sao, nhưng Văn Dư Bạch e là nửa đời sau đều phải nằm trên giường.

An Dật nói, Văn Dư Bạch là tự mình hướng về phía nòng súng, giống như đang tự tìm cái chết.

An Dật nói, rốt cuộc anh có thích cậu ấy hay không, không thích thì không cần vào thăm, dù sao cũng là một phế nhân, sau này có lẽ cậu ấy cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.

An Dật nói, anh thật sự muốn đi vào sao? Nghĩ kĩ rồi, không phải vì thương hại? Bán thân bất toại đó, anh định chăm sóc một phế nhân cả đời sao? Không được đổi ý đấy.

Sau đó không có bất cứ thanh âm gì, an tĩnh đến mức Văn Dư Bạch có thể nghe thấy nhịp tim mình, thật lâu thật lâu sau, Văn Dư Bạch thở dài một hơi, cậu thua cuộc rồi phải không, cậu còn là một người lành lặn, An Ninh đã ghét bỏ cậu rồi, đừng nói chi bị An Dật nói thành một phế nhân, làm sao An Ninh còn có thể muốn cậu. Cho dù là nam nữ thật lòng yêu nhau, lúc này cũng chưa chắc nói muốn chăm sóc đối phương cả đời, huống chi cậu và An Ninh, họ chẳng qua là lên giường một lần, còn là mình ép buộc hắn.

Nhắm mắt lại, sau đó lệ từ từ chảy xuống, cậu nghĩ, có lẽ An Dật cố ý, thay An Ninh giải quyết một phiền toái lớn như mình, thật không hổ là anh em tốt.

Rồi sau đó, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh bị mở ra, nhưng ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, cứ nhắm mắt như vậy chờ đợi An Dật xét xử, chờ đợi An Dật nói với mình, án tử hình.

Đến khi có người phủ lên, chậm rãi liếʍ đi nước mắt của cậu, hôn lên môi cậu, Văn Dư Bạch mới chậm chạp phản ứng lại, người vào không phải An Dật, là An Ninh.

Sững sờ nhìn An Ninh đang ôm lấy cậu, hơi thở nóng rực, cảm thấy như đang nằm mộng, đây là ý gì? Vì sao An Ninh muốn hôn cậu?

“Không sao, anh sẽ chăm sóc em.” Nói rồi khe khẽ đặt xuống một nụ hôn lên khóe mắt cậu.

(sặc, đây là câu nói đứng đắn nhứt của bạn Ninh từ đầu truyện tới giờ =..=)

Cái gì? Vậy có phải là thật ra An Ninh cũng thích cậu, dù cậu bán thân bất toại rồi, cũng vẫn tiếp nhận cậu? Run rẩy vươn tay ôm lại An Ninh, chỉ sợ là mình đang mơ, không cẩn thận sẽ không chạm vào An Ninh được nữa. Mãi đến khi tiếp xúc với thân thể ấm áp của An Ninh, Văn Dư Bạch mới xác nhận đây không phải giấc mơ.

Kích động càng ôm càng chặt, kịch liệt đáp lại nụ hôn của An Ninh.

“Đúng là dày vò vớ vẩn.” Ngoài cửa truyền đến tiếng than thở thản nhiên cùng tiếng bước chân rời đi, sau đó là An Ninh ngây ngốc đẩy cậu ra, sờ soạng cậu từ trên xuống dưới một lượt, tiếp theo là tiếng nổi xung của hắn, “Giỏi, hai đứa dám chọc anh mày!”

Mà ai đó lại chỉ biết cười ngây ngô.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phiên ngoại thật đúng là không có gì hay để viết = = cả bộ này của ta giống như một phiên ngoại.