An Dật ôm lấy Thẩm Trác Hi trên người, vẩy nước lên lưng y, làm cả tấm lưng y dần dần ướt hết, sau đó thong thả ung dung vuốt ve qua lại sống lưng Thẩm Trác Hi, miệng hỏi: “Rốt cuộc là em có chỗ nào làm không tốt? Để anh không tin em như vậy chứ?”
Thẩm Trác Hi khóa ngồi trên người An Dật, vì thả lỏng thân thể, cơ hồ cả người cũng nhuyễn trước ngực An Dật, giờ cứng đờ, vô thức ôm chặt An Dật, quay mặt nhìn thần sắc An Dật, bình bình đạm đạm vuốt ve lưng y, không mang chút tình sắc, nếu không phải thứ giữa hai chân còn đυ.ng vào mình, Thẩm Trác Hi vẫn cho rằng tìиɧ ɖu͙© vừa rồi giữa hai người là một hồi ảo giác.
“Anh… Anh… Không biết…” Y rất sợ sệt nhìn thần sắc An Dật bình đạm đến không quan tâm nhân gian khói lửa như thế, khiến y có cảm giác không chân thật không nắm bắt được.
“Thật sự không biết sao?”
Cắn môi, đáy lòng có một thanh âm luôn không ngừng kêu gào, y biết, thật ra y luôn biết, vì sao luôn không chịu tin tưởng người yêu của mình cũng thích mình, vô luận hắn đối tốt với mình cỡ nào.
“Bởi vì… Bởi vì em… Chỗ nào cũng tốt, quá tốt… Cho nên…” Trúc tra trúc trắc nói cho hết lời.
“Cho nên anh cảm thấy anh không xứng với em?” An Dật kinh ngạc nói.
Thẩm Trác Hi trầm mặc gật đầu.
An Dật thật sự là ý muốn bóp chết y cũng có, đây là cái lý do rách gì, Thẩm Trác Hi y có điểm nào không xứng với mình, người này lại tự coi nhẹ mình. “Anh cảm thấy em có điểm nào tốt?” Chỗ nào tốt, em sửa còn không được sao.
“Chỗ nào… Cũng tốt lắm…”
“Con người em hẹp hòi, ích kỷ, lại thù dai, ngay cả tâm địa cũng xấu xa, trừ bề ngoài ngon lành ra, chỗ nào cũng không tốt!” An Dật quả thật có thể nói là giận điên phá hỏng mà kể ra một đống khuyết điểm của mình.
Thẩm Trác Hi kinh ngạc ngẩn tò te, rất nhanh lại cười rộ lên, đây là An Dật đang an ủi mình, ý là kỳ thật y xứng với hắn. Đang ngọt ngào, chợt bị An Dật đẩy ra, An Dật đứng lên khỏi mặt nước, Thẩm Trác Hi đầy mặt kinh ngạc nhìn An Dật, không hiểu hắn đang muốn làm cái gì.
“Anh nói tay em đẹp hay là chân đẹp?” Tự biên tự diễn hỏi xong, lại nói tiếp, “Quên đi, hay là chân đi, không có tay sẽ không thể ôm anh được.” Xoay người đặt một chân bên góc hồ, quay sang Thẩm Trác Hi vẻ mặt mờ mịt, nói, “Một người què, Thẩm Trác Hi anh dù gì cũng xứng đôi chứ.”
Nhìn thấy An Dật mạnh mẽ đè xuống dùng sức ngồi lên cái chân kia, Thẩm Trác Hi cuối cùng đã rõ An Dật muốn làm cái gì.
“Đừng!” Kêu sợ hãi nhảy trong nước, nhào tới An Dật, “Bùm” một tiếng, hai người ngã thật mạnh vào nước. Cũng bất chấp mình sặc nước, luống cuống tay chân đi sờ chân An Dật, hắn cư nhiên, hắn cư nhiên muốn tự làm gãy chân mình.
“Đừng, đừng…” Tay phát run chạm vào chân An Dật, rất sợ đυ.ng tới chỉ là một mảnh huyết nhục mơ hồ. Không sao, nhất định phải không sao… Liều mạng mở lớn đôi mắt mơ hồ không biết là nước mắt hay nước hồ, không có máu? Không có máu chính là không sao rồi?
“Thật tốt quá, thật tốt quá…” Bị An Dật dọa đến sắp nói không nổi nữa, tim đập điên cuồng muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Không tốt chút nào, không gãy, lần nữa là được.” Thanh âm thản nhiên của An Dật bay tới.
“Không! Không được!” Giãy giụa gắt gao ôm lấy An Dật, cũng mặc kệ mình có làm đau hắn hay không, sống chết ôm chặt An Dật, dùng hết khí lực toàn thân đè lên An Dật, không cho y nhúc nhích mảy may, nói như khóc kêu, “Không được, không được, anh tin em rồi, anh thật sự tin em rồi, đừng mà, anh xin em, đừng mà…”
“Thẩm Trác Hi xứng đôi với An Dật?”
“Xứng đôi, xứng đôi.” Điên cuồng gật đầu, trời ạ, bây giờ làm sao y còn dám nói một chữ không.
“Thật không cần em đánh gãy cái chân này đã xứng đôi rồi? Sẽ không tự ti nữa?”
Gật đầu gật đầu lại gật đầu, tay ấn lên đùi, nhanh chóng sưng lên một tảng lớn, đó là vì y đẩy An Dật một phát, cọ vào thành hồ, có thể thấy An Dật vừa rồi dùng sức mạnh cỡ nào, hắn là quyết tâm thật muốn làm gãy chân của chính hắn. Tim Thẩm Trác Hi đập bịch bịch, giờ nghĩ lại còn rùng mình, nếu y chậm một chút, thật sự thật sự sẽ bị chính An Dật đánh gãy, sao hắn có thể nhẫn tâm đến thế, không đúng, cũng tại mình không tốt, nếu không phải mình luôn không tin An Dật, không tin hắn cũng yêu mình, An Dật cần gì phải dùng phương pháp kịch liệt như vậy để chứng minh, nếu An Dật gãy chân thật, vậy đều là lỗi của mình, vừa nghĩ đến đó nước mắt hoàn toàn không bị khống chế chảy xuống.
“Phải nhớ kỹ những lời anh nói hôm nay, lần sau lúc mà anh không tin vào mình, không tin em, trả nó lại cho em ngay.” Tay sờ chiếc nhẫn trên tay trái Thẩm Trác Hi, xoay vòng.
“Nó là của anh!” Dùng tay kia bảo vệ nhẫn trên tay, nghe An Dật cư nhiên muốn lấy lại nhẫn đã tặng y, khẩn trương trừng mắt nhìn An Dật, như rất sợ hắn bây giờ sẽ tới cướp đoạt.
An Dật nhìn bộ dáng Thẩm Trác Hi làm như che chở tuyệt thế trân bảo gì, cuối cùng bật cười, “Vậy hảo hảo nhớ kỹ cho em.” Vỗ vỗ mông Thẩm Trác Hi, “Còn không xuống khỏi người em, đè không chết em muốn làm em chết đuối trong nước sao?”
Bối rối xuống khỏi người An Dật, buông người bị đè ra. An Dật mới ngồi xuống liền ôm cổ y, dán vào tai y nói: “Kiếp này anh sống là người của em, chết là ma của em, không chạy thoát được đâu.”
Nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừm.” Vẫn lo lắng nhìn chân An Dật, sưng đỏ một tảng lớn, còn có rất nhiều tơ máu đỏ nổi lên, nhất thời lại đau lòng cực kì, muốn chạm vào, lại sợ làm An Dật đau, lo lắng hỏi: “Có đau không?”
“Anh hôn hôn nó sẽ không đau nữa.”
Nào biết Thẩm Trác Hi thật sự nâng chân An Dật lên, ôm vào lòng như bảo bối, không chút nghĩ ngợi mà hôn xuống, từng nụ hôn nhẹ như lông vũ hạ xuống, cẩn thận phảng phất nó là thủy tinh dễ vỡ, chạm đến chỗ da bị cọ rách và chỗ sưng to do thành ao, Thẩm Trác Hi trong lòng run rẩy, vừa rồi thật chỉ thiếu chút nữa. Không ngừng nhẹ nhàng liếʍ hôn chỗ sưng.
Thấy nước mắt Thẩm Trác Hi lại lã chã tuôn xuống, rơi trên đùi hắn, độ ấm như muốn tổn thương mình, hắn đâu muốn làm y khóc a, kéo Thẩm Trác Hi qua, hôn lên nước mắt y bất giác chảy xuống, an ủi nói: “Không sao, không đau.”
“Sao có thể không đau?” Dấu vết kinh khủng như vậy, nói không đau gạt quỷ a.
“Thật mà, anh coi em còn có tâm tình làm chuyện khác đây.” Cười giữ lấy thắt lưng y, tay dời xuống, nhân lúc Thẩm Trác Hi đặt tất cả lực chú ý lên đùi hắn, ngón tay linh hoạt chui vào tiểu huyệt phía sau y.
“A!” Thẩm Trác Hi bị tập kích bất ngờ, nhảy dựng trong lòng An Dật, dùng ánh mắt oán giận nhìn tên chơi xấu, mình thì lo lắng ghê gớm, hắn cư nhiên còn có tâm tình ức hϊếp y. Đáng tiếc còn chưa trừng bao lâu, đã bị ngón tay An Dật ở phía sau tác quái làm cho không có chút lực uy hϊếp.
Muợn nước bôi trơn cùng khai thác ban nãy, chả tốn tí sức nào đã luồn vào hai ngón, ác ý mở hai ngón tay ra, để dòng nước ấm áp đổ vào, cuối cùng còn dùng ngón tay quấy a quấy, quấy đến nỗi Thẩm Trác Hi liên tục thở dốc. Vậy còn chưa tha y, hai ngón tay lại đào đào khoét khoét trong thông đạo chật hẹp, không ngừng cọ gãi tràng bích non mềm.
“A…” Rêи ɾỉ nhất thời vô lực mềm nhũn ngả vào lòng An Dật, bị An Dật cười tủm tỉm ôm dựa vào thành hồ.
Người bị lật lại, cực phối hợp chủ động mở hai chân, nửa người trên nằm úp sấp bên bờ hồ, vểnh mông cao cao, chỉ e tư thế mình lúc này không đủ hấp dẫn, còn quay đầu lại dùng ánh mắt mờ sương mông lung nhìn An Dật. An Dật thấy Thẩm Trác Hi tự giác bày ra tư thế mời gọi như vậy, ngẩn người, đè lên.
Xoa xoa cặp mông tròn trịa nửa lộ trên mặt nước, theo nước ấm hơi lay động, không ngừng có bọt sóng nho nhỏ đánh vào, hai tay nắm tách ra, bài khai cánh mông, lộ ra mật huyệt khép mở mê người. Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, cảm giác ngưa ngứa làm Thẩm Trác Hi co rụt, lại ngoan ngoãn trở lại vị trí ban đầu, ngược lại tiểu huyệt khép mở càng kịch liệt, như đang không tiếng động câu dẫn mời gọi An Dật.
Phía sau đột nhiên có một thứ mềm mại liếʍ qua, khi Thẩm Trác Hi kinh ngạc phản ứng lại đó là cái gì, xấu hổ giãy giụa bò ra trước, bị An Dật đè thắt lưng, tiếp tục dùng đầu lưỡi liếʍ lám xung quanh tiểu huyệt, còn thường xuyên mà đưa đầu lưỡi xâm nhập vào trong.
“Dật… Không nên… Không nên liếʍ… ân… Chỗ đó” Thẩm Trác Hi khàn giọng ngoái đầu nhìn An Dật, chỉ có thể thấy một cái đầu mềm mại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ này tuyệt nhiên không giống bình thường, Thẩm Trác Hi sảng khoái đến cả mũi chân cũng cong lên, phân thân vừa rồi vì kinh hách mà nhuyễn xuống, lại tinh thần hăng hái.
“Không nên cái gì?”
“Ân… Dơ… A…” Vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi đầu lưỡi An Dật.
“Chẳng phải mới rửa sao? Không rửa sạch? Vậy rửa lại lần nữa?”
Rửa lại lần nữa? Lập tức nhớ tới kinh nghiệm thống khổ bụng dưới trướng lên ban nãy, lại lần nữa? Y tuyệt không muốn nhịn nữa chịu đựng xấu hổ lần nữa… Còn đang cứng mặt không biết trả lời thế nào, đã bị đầu lưỡi linh hoạt kia của An Dật tiếp tục lướt qua dẫn ra tiếng rêи ɾỉ vô hạn ám muội, hừ nhẹ một tiếng, đành phải thẹn thùng vùi đầu vào giữa hai tay mặc An Dật tùy ý khinh bạc.
Kɧoáı ©ảʍ khác thường, không ngừng từ nơi phía sau truyền đến, toàn thân cũng không khống chế được run rẩy, muốn nhoài về trước né đầu lưỡi giày vò người ta, thắt lưng lại bị An Dật giữ, chẳng những không cách nào tránh thoát, còn liên tiếp bị kéo ra sau. Hành hạ đến đầu gối Thẩm Trác Hi cũng hết lực chống đỡ sức nặng của mình, lúc sắp tê liệt ngã xuống bờ hồ, An Dật rốt cuộc chơi đủ rời nơi tư mật cấm địa tư mật của y, còn không chờ Thẩm Trác Hi thở ra, một thứ càng nóng như lửa hơn liền mạnh mẽ phá thông nhục bích, một phát cắm vào tận cùng.
“A…” Lực cực mạnh va chạm dẫn đến cơ thể Thẩm Trác Hi xô về phía trước, lại bị giữ eo kéo trở về, làm thứ cực nóng càng xâm nhập sâu, khiến Thẩm Trác Hi thét một tiếng thật dài.
Thân thể vốn cũng sắp cao trào, run rẩy lập tức muốn bộc phát, lại bị An Dật tàn nhẫn chặn đầu mυ'ŧ. Rõ ràng thanh âm từ tính ôn nhu trầm thấp, giờ phút này nghe lại
như ác ma liên tục tuyên cáo gian khổ của y hôm nay chính thức bắt đầu, “Hôm nay anh không được trốn trước, phạt anh chỉ được bắn một lần.” Nói xong bắt đầu mãnh liệt chạy nước rút, trên tay không chút lơi lỏng siết chặt gốc phân thân Thẩm Trác Hi, không cho y phóng thích.
Thống khổ bên bờ cao trào nhưng không được phóng thích còn phải thừa nhận phía sau xâm phạm kịch liệt, kịch liệt cọ xát, mang đến kɧoáı ©ảʍ vô cùng, An Dật còn cố tình mỗi một lần xông vào đều trúng điểm mẫn cảm trong thân thể y. Thống khổ không thể chịu đựng này mang theo kɧoáı ©ảʍ, hành hạ Thẩm Trác Hi chỉ có thể lấy tiếng thét la rêи ɾỉ để phát tiết, không ngừng khóc cầu xin tha.
“A… A… Buông ra… A… Ân… Xin em mà… Xin em… Buông ra a…”
An Dật vẫn không chút động dung, mặc y khóc kêu xin tha, gọi ông nội cũng không được, hôm nay không cho y nếm giáo huấn không được, làm hắn tức giận, người này ở cạnh hắn lâu như vậy mà cư nhiên đến nay còn chưa tin hắn thích y, không hảo hảo cho y một bài học thật làm hắn tức chết… Kỳ thật An Dật nói mình hẹp hòi lại thù dai thật không phải không có đạo lý, hơn nữa còn cực kì thẳng thắn a, a di đà phật, bậc tiểu nhân này tuyệt đối không thể đắc tội a, vì Thẩm Trác Hi đại thúc cầu nguyện đi.
Mỗi một cú đều đâm thật mạnh vào tận cùng, rồi gần như hoàn toàn rút ra, lại đâm vào. Tiếng thân thể va chạm không ngừng vang lên, dẫn đến gợn nước không ngừng vỗ lên mông Thẩm Trác Hi. Thanh âm hỗn hợp da^ʍ mỹ này Thẩm Trác Hi cũng không nói ra được gì khác, chỉ có thể rêи ɾỉ, khiến mùi vị tình cục càng phát ra nồng đậm.
Đến khi An Dật sau một cú vào thật mạnh mà hoàn toàn giải phóng, Thẩm Trác Hi cũng theo đó chuẩn bị cao trào, mới ngạc nhiên phát hiện, ngón tay An Dật bóp phần gốc y không hề có ý thả lỏng, lúc này mới mơ hồ nhớ tới An Dật nói chỉ cho y bắn một lần, đáng tiếc giờ y ngay cả khí lực khóc cầu xin tha cũng không có. Chỉ có thể vô lực bị An Dật lật lại, ngay vị trí đối diện, lần nữa khóa ngồi trên người An Dật. Mãi tới lúc An Dật nghỉ ngơi một hồi lại bắt đầu đợt chinh phạt thứ hai, Thẩm Trác Hi thật sự là ngay cả khí lực khóc cũng không còn, bị động trầm luân trong vô hạn hưởng thụ An Dật mang đến.
Cũng chả biết Thẩm Trác Hi bị lăn qua lăn lại bao lâu, trong cơn hoảng hốt An Dật buông tay để y đạt tới cao trào, nháy mắt liền lâm vào mê man