Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 5-1: Chung tình (1)

Lần đầu tiên Thẩm Trác Hi và An Dật gặp gỡ, nghiêm túc mà nói không thể coi là lần đầu tiên, bởi vì đó chỉ là Thẩm Trác Hi nhìn thấy An Dật, An Dật vốn không hề chú ý tới Thẩm Trác Hi này.

Mặc dù gần bốn mươi tuổi, nhưng không chút trở ngại việc Thẩm Trác Hi trở thành tiêu điểm của mọi phụ nữ trong cả buổi tiệc, ai chẳng biết Thẩm Trác Hi vốn là kim cương Vương lão ngũ, người đàn ông độc thân hoàng kim. Khuôn mặt anh tuấn thành thục, hoàn toàn mất đi vẻ ngây ngô của thanh niên, nụ cười mê người, dáng người ưu nhã, cộng thêm bản thân là quản lý cao cấp, giá trị không ít, nghe đồn cha mẹ còn là cán bộ cấp cao nào đó, càng thêm hiếm thấy là giữ mình trong sạch, mặc dù có bạn gái, lại chưa từng truyền ra chuyện quan hệ nam nữ bừa bãi. Tướng mạo, tài hoa, thân thế không thiếu gì cả, chẳng trách khiến cho phụ nữ điên cuồng vì y, có người như vậy làm chồng e là mộng tưởng của mọi người phụ nữ.

Lúc Thẩm Trác Hi dẫn theo bạn gái mới đi vào dạ hội đấu giá từ thiện, đã gây nên một trận rối loạn nho nhỏ, ánh mắt của vô số phụ nữ cố ý vô ý mà quét qua y, cũng bình phẩm

bạn gái bên cạnh y, mấy người quen biết chút lại càng ráng ưỡn ngực hướng qua phía y chào hỏi.

Thẩm Trác Hi nắm tay bạn gái, ứng phó từng đợt sóng người, trong bụng đã sớm bực mình rồi, trên mặt lại không lộ mảy may, trước sau duy trì nụ cười mỉm ưu nhã mê người, cười lạnh nhìn đám người này làm dáng mà trang điểm lộng lẫy giống như một con công đọ sắc, đem từng thứ không có giá trị gì nâng lại nâng lên càng ngày càng cao, để biểu thị địa vị xã hội của mình. Thẩm Trác Hi mặc dù khinh thường nhưng cũng không thể ngoại lệ, lấy được một cái kim cài áo tặng bạn gái bên cạnh, làm cho người bên cạnh kinh hỉ đến mức dựa lên người y, nhưng lại che không được vẻ âm thầm đắc ý trên mặt, thị uy mà nhìn lại những cô nàng vừa rồi rõ ràng lén chê bai nàng.

Thẩm Trác Hi làm bộ không phát hiện, chuyên tâm mà nhìn người bán đấu giá bày ra từng món từng món đồ đấu giá, kỳ thật tâm tư đã sớm chạy tới đâu cũng không biết, thật vất vả được một khoảng không, thoát khỏi bạn gái bên cạnh đi ra phía ngoài hoa viên, định đi hít thở không khí, mùi nước hoa bên trong, Cologne lại còn mùi khói xông lên khiến y liên tục muốn nôn mửa.

Tìm một băng ghế đá sạch ngồi xuống, hít thật sâu bầu không khí buổi tối mang theo hương hoa không biết tên, ánh mắt tùy ý nhìn quanh, lại đột nhiên như bị sét đánh, bỗng đứng bật dậy, còn tưởng rằng trước mắt xuất hiện ảo giác.

Người thanh niên kia tùy ý dựa vào ban công lầu hai, phong thái tuỳ tiện, dường như vạn vật xung quanh cũng biến thành phông nền, ngay cả khi ánh trăng sáng trong đi qua người hắn cũng mờ đi độ sáng, chỉ làm cho thân ảnh hắn mông lung hơn. Ngũ quan tinh tế, giống như là pho tượng đã được suy tính chặt chẽ, hoàn mỹ phân bố trên khuôn mặt. Thẩm Trác Hi ngừng hô hấp, càng vì nhìn thấy tinh linh dưới ánh trăng ám dạ, chỉ sợ một tiếng vang sẽ khiến hắn sợ hãi chạy mất. Đến lúc y hoàn hồn, trên ban công đã không còn bóng người, chỉ lưu lại một ly rượu rỗng, chứng minh hết thảy vừa rồi Thẩm Trác Hi nhìn thấy cũng không phải là ảo giác của chính y.

Thùng thùng thùng, trống ngực như sấm, rõ ràng nói cho Thẩm Trác Hi vừa rồi một thoáng rung động, bất chấp cái gì phong độ lễ nghi, xông thẳng lên lầu hai, biết rõ người đã sớm đi, y cũng không biết chính mình vì sao còn muốn chạy lên đấy, phần mất mát trong lòng kia là trước nay chưa từng có, đi qua, cầm ly rượu người thanh niên để lại, dường như còn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn, khoảnh khắc này Thẩm Trác Hi hoàn toàn không có thời gian đi lo lắng người khiến y vừa rồi tâm động chính là một người đàn ông, y chỉ biết đây là tình cảm y chưa từng biết tới, chỉ vì một người tựa như giấc mộng kia.

Vốn tưởng rằng lần này để vuột mất, sẽ không có duyên gặp lại nữa, Thẩm Trác Hi đem hồi ức tâm động đẹp đẽ ấy giấu ở tận đáy lòng, mỗi lần nhớ tới cũng chỉ cảm thấy là một hồi mộng chân thật, hoảng hốt mà không đúng thực. Không ngờ nhân vật như tinh linh kia lại đột nhiên lần thứ hai xông vào tầm mắt y.

Thẩm Trác Hi dựa vào tường, chịu đựng bụng từng đợt co rút, thượng vị đau đớn như lửa đốt, y biết bệnh loét dạ dày lại phát tác, đây là hậu quả của việc cả ngày y cũng không ăn cái gì. Thoáng thấy cách đó không xa có máy bán hàng tự động, Thẩm Trác Hi chậm rãi đi tới, một tay chống đỡ thân thể, một tay bỏ tiền vào, nhìn cũng không nhìn mình ấn là đồ uống gì, bởi vì loại đau đớn này không hề ngừng, y bây giờ chỉ muốn uống thứ gì đó xuống, mặc kệ là thứ gì, để dạ dày dễ chịu một chút.

“Đông” một tiếng, đồ uống lăn ra, bất quá y lại không cách nào khom người cầm lên, y sợ y vừa khom lưng xuống y sẽ đau đến mức cuộn tròn dưới đất, vậy cũng quá khó coi ở trên hành lang công ty người khác. Chỉ có thể chống lên máy bán hàng tự động không ngừng thở dốc, một tay xoa bụng, giảm bớt đau đớn, sau khi thật vất vả hoãn xuống mới khom lưng lấy đồ uống ra.

Thẩm Trác Hi cảm thấy có người dừng lại bên cạnh y, hẳn là người cũng muốn dùng máy bán hàng tự động, y biết mình cản trở người khác, nhưng mà y thật sự đau đến mức không cách nào di động. Chỉ có thể nói câu “Xin lỗi”.

“Ồ, không sao, vậy anh mời tôi uống để nhận lỗi đi”. Bên cạnh truyền đến thanh âm thấp nhẹ, sau đó hắn đoạt lấy đồ uống trên tay y. Thẩm Trác Hi không khỏi quay đầu nhìn hắn, nghĩ thầm sao lại có người không có lễ độ như vậy, tự biên tự diễn đoạt đồ của người khác.

Vừa quay đầu, liền ngây ngẩn cả người, là hắn? Chính là người như giấc mộng xuất hiện trước mắt y rồi lại biến mất kia. Lần này hắn khiến cho người ta cảm thấy hoàn toàn khác lần đầu tiên nhìn thấy, ngày đó hắn tựa như một tinh linh ám dạ, ưu nhã đẹp đẽ mà xa cách, đại khái vì là ban ngày, lại cảm thấy ôn nhu ấm áp mà gần gũi, khiến người như được tắm trong làn gió xuân. Cho dù là tương phản lớn như thế, Thẩm Trác Hi vẫn thoáng nhìn đã nhận ra hắn, y làm sao có thể quên hắn, vốn tưởng rằng giấc mộng sắp bị mình quên mất, lại phát hiện vẫn rõ nét sống động trong đầu y như thế.

Thẩm Trác Hi ngây ngốc mà nhìn hắn, bộ não làm việc tỉ mỉ tinh vi hình như đột nhiên bị rỉ sét, vô tri vô giác giống như nằm mơ, thậm chí quên cả cơn đau dạ dày, chỉ là nhìn hắn. Ngược lại người kia giúp y một phen đỡ y ngồi lên ghế sopha bên cạnh nghỉ ngơi, tiếp đó lại mua một hộp đồ uống đưa tới trước mặt y.

“Vậy, cái này coi như tôi mời anh uống”. Thẩm Trác Hi ngơ ngác nhận lấy, mới phát hiện là một hộp sữa, có chút dở khóc dở cười, sau khi trưởng thành y chẳng biết mình đã bao lâu không uống thứ này, bởi vì có vị sữa. Vô thức nhìn thứ người kia lấy đi từ trên tay y, là lon cà phê, lập tức hiểu rõ, vì sao hắn bỗng nhiên hành động như vậy, dạ dày đau chưa đủ còn uống chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ cà phê, so với tự tìm cái chết không có gì khác nhau.

Thật là một người rất ôn nhu, Thẩm Trác Hi lặng lẽ nghĩ, mở nắp hộp ra uống, ánh mắt vẫn dừng trên người kia, chỉ sợ một cái chớp mắt hắn lại đột nhiên biến mất. Bây giờ hắn an vị trên sopha đối diện mình, là chân thật, chỉ là như thế này mà thôi, Thẩm Trác Hi đã có cảm giác thật sự an tâm.

Đại khái là phát hiện Thẩm Trác Hi nhìn chằm chằm vào hắn, người kia cười cười, giơ bánh ngọt trên tay, “Nhìn anh muốn ăn như vậy, chia đôi”.

Đem gói bánh ngọt nhỏ còn hơn phân nửa đặt vào tay Thẩm Trác Hi, “Không được vứt đi nha”. Uống hết lon cà phê thuận tay ném vào thùng rác định đi.

“Tôi là Thẩm Trác Hi”. Vội vàng kéo người sắp đi lại, y không thể để hắn biến mất trước mắt y lần nữa, không biết tại sao, chỉ biết là lần này không giữ hắn lại, y nhất định sẽ hối hận.

Người kia ngẩn ngơ, không nghĩ tới sẽ bị người kéo, quay lại gật đầu, “Tôi biết, tổng giám đốc Dịch Hân”.

Thẩm Trác Hi không ngờ hắn lại biết mình, vui sướиɠ nói không nên lời, hỏi tên người khác lại có chút mạo muội, rồi lại không nhịn được muốn biết, “Ơ, cậu là…”

“À, An Dật, An trong An Dật, Dật trong An Dật, tôi phải đi rồi, ông chủ sắp mắng rồi”. Nói xong liền thoát khỏi tay Thẩm Trác Hi, không đợi Thẩm Trác Hi nói thêm đã rời đi.