Thất Ngược Khí Phi

Chương 104: Không ai nợ ai

Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, dung mạo tú lệ lạnh như băng, nắm chuôi kiếm chém rồi lại chém, lớn tiếng kêu lên:

-Ta thích chàng hay không cũng chẳng có liên quan gì đến ngươi!

Đôi mắt đen sâu khó lường của Tiêu Thần Hiên bỗng nguy hiểm, đột nhiên hắn cười ha ha, tiếng cười có vẻ vô cùng thê lương, khổ sở, tay bóp chặt lấy vai nàng, giọng nói khàn khàn trầm thấp:

-Không liên quan tới ta, sao lại không liên quan tới ta?

Trên vai truyền đến đau đớn làm cho Khinh Vân Nhiễm đau đớn thở gấp một hơi, nàng cắn răng cố nén phẫn nộ, trừng mắt nhìn hắn, trong miệng nói ra hai chữ lạnh lùng:

-Buông mau!

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên chợt lóe lên, giống như hàn băng ngàn năm không tan, từ từ bóp chặt gáy ngọc của nàng:

-Nếu như ta không buông? Nàng muốn gϊếŧ ta sao?

Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, nhớ lại những chuyện trong quá khứ, tâm trạng muốn băm hắn thành ngàn mảnh.

-Đừng cho là ta không dám!

Trường kiếm đang hạ xuống bỗng giơ thẳng vào ngực hắn, nếu chỉ dùng sức một chút thì sẽ đâm vào ngay, nhưng nhìn dáng vẻ bất động không chút mảy may của hắn, động tác xuống tay hơi chần chừ, nàng không gϊếŧ người, nhưng e ngại gϊếŧ người.

Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên đắc ý, khẽ nở nụ cười:

-Vô nhi sẽ không rút lui chứ….

Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm đột nhiên trở nên u ám, tay cầm kiếm dùng sức đâm tới, giọng nói lạnh lùng:

-Ngươi đừng tỏ vẻ hiểu biết….

Chứng kiến động tác của nàng, ngực Tiêu Thần Hiên chấn động mạnh, từng bước tới gần nàng, để lưỡi kiếm sắc bén càng đâm sâu vào hơn, ngũ quan tuấn mỹ vì đau đớn mà trở nên nhăn nhó.

Dòng máu đỏ thấm qua lớp áo choàng, chậm rãi chạy xuống, ngưng tụ thành những giọt máu nhỏ đọng trên da. Khinh Vân Nhiễm kinh hoàng, con ngươi mắt khẽ rung động trong khoảng thời gian ngắn, tay cứng đờ không tài nào cử động, nàng kêu lên khàn khàn, như mang theo tiếng nấc:

-Ngươi điên rồi sao?

Nàng rút lưỡi kiếm về, một dòng máu phụt ra, sao hắn lại muốn như vậy?

Mời vừa rồi nàng chỉ đâm nhẹ một cái, nhưng không ngờ cả người hắn lại tiến gần nàng. Làm như vậy đơn giản chỉ muốn nàng cứu mình, kiếm trong tay rơi xuống mặt đất.

Đúng lúc này thì người bên cạnh đột nhiên ho khan, Khinh Vân Nhiễm vội quay sang đó.

Có hai dáng người bay lên không trung, cách Tiêu Thần Hiên mấy chục trượng.

Đợi thấy rõ bọn họ, đôi mắt Tiêu Thần Hiên không khỏi lạnh lẽo.

Chưởng vừa nãy chính xác hắn không dùng hết toàn bộ sức lực, dù sao cũng là con cháu hoàng gia Bắc Thần, nếu gϊếŧ hắn ta, nhất định sẽ gây ra phiền phức không nhỏ. Nhưng hắn biết rất rõ, đối phương bị nội thương rất nặng, mặc dù không chết nhưng bây giờ cũng chưa thể hồi phục. Trừ phi hắn ta cố tình giấu thực lực của mình. Nghĩ vậy, đôi mắt đen của hắn nheo lại, cúi đầu, nhặt thanh kiếm lên rồi đuổi theo.

Lúc này Hành Vân và Thủy Lưu đã chạy tới hộ vệ bên người Thượng Quan Nguyệt, thấy Tiêu Thần Hiên đuổi lại đây, hai người liên xông lên đấu với hắn. Khinh Vân Nhiễm rời khỏi lòng của Thượng Quan Nguyệt, kiểm tra thân thể của chàng, hỏi:

-Thượng Quan, huynh không sao chứ?

Thượng Quan Nguyệt khó khăn ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp truyền đến mang theo chút ẩn nhẫn đau đớn:

-Đừng lo, ta không sao.

Hơi thở chàng rối loạn, giọng nói lộ ra sợ hãi (mỹ nam hấp hối:D), nhìn một lượt khắp người nàng, không phát hiện nàng bị thương ở đâu, thở phào nhẹ nhõm:

-Đứa ngốc này, sao lại chạy tới đây, nếu chẳng may nàng bị làm sao, ta thật đáng….

Mới vừa rồi, chàng thấy tay Tiêu Thần Hiên phóng tới cổ nàng, như nghĩ nàng đang trong tình thế cấp bách mới xuất hết nội lực ra, khiến cho chân khí nghịch lưu. Trong chốc lát, hàn độc trong cơ thể được được hiệu của Chích Viêm đan khống chế, sợ rằng không giữ được bao lâu nữa.

Khinh Vân Nhiễm lo lắng nhìn chàng, sắc mặt chàng tái nhợt quá mức, vệt máu bên môi nhìn mà giật mình, người chàng rất lạnh, ngay cả áo da hồ dày vẫn có thể cảm giác được, vậy nhất định phải rét lạnh thấu xương. Đột nhiên nàng cầm tay chàng, nhíu chặt mày lại, trong lòng hoảng sợ, kinh hoảng kêu lên:

-Hàn độc của huynh phát tác!

Thượng Quan Nguyệt lắc đầu, giọng nói trầm thấp trấn an:

-Không sao đâu.

Khinh Vân Nhiễm không tin, bóp chặt lấy mạch ở cổ tay chàng, kêu lên đầy kinh sợ:

-Huynh ăn bao nhiêu Chích Viêm đan?

Thượng Quan Nguyệt giơ ngón tay lên, lòng Khinh Vân Nhiễm thắt chặt lại, bàn tay nắm chặt năm ngón tay của chàng.

-Huynh điên rồi, thứ thuốc này ăn nhiều sẽ có thể chết đấy….

Lòng Thượng Quan Nguyệt ấm áp, cầm lấy tay nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, nói:

-Đừng tức giận nữa, ta đồng ý với nàng, sau này sẽ ăn ít hơn!

Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, mắt mở to, tay che đôi môi cánh hoa, nhất thời kinh ngạc không nói nên lời. Đôi môi chàng lạnh như băng nhưng lại rất mềm mại, còn mang theo mùi máu tươi. Cụp mắt xuống, nàng thở dài, trong tâm cũng đã rõ ràng, chàng không thể rời khỏi Chích Viêm đan được nữa rồi.

Thượng Quan Nguyệt càng ho khan dữ hơn, trên mặt ửng hồng mất tự nhiên, nói đứt quãng:

-Nàng đợi ở đây, để ta ra phân thắng bại cùng hắn.

Khinh Vân Nhiễm liếc mắt nhìn Tiêu Thần Hiên một cái, kéo Thượng Quan Nguyệt, nói:

-Đừng đi!

Tiêu Thần Hiên đang đánh nhau chú ý nhất cử nhất động của hai người, thấy Thượng Quan Nguyệt hôn nàng, sắc mặt hắn đột nhiên âm trầm làm người khác không rét mà run. Hàn ý trong mắt giống như hàn băng ngàn năm không tan, thấy hai người nắm chặt tay nhau, trái tim hắn không hiểu sao lại đau đớn. Hắn cầm kiếm trong tay, đáu một ngươi chết hai ta chết, quát to:

-Thượng Quan Nguyệt, ngươi có phải nam nhân hay không, muốn làm rùa rụt đầu trốn sau lưng phụ nữ và thuộc hạ?

Thượng Quan Nguyệt ho dữ dội, không khí mơ hồ có mùi máu tanh, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, lạnh giọng kêu lên:

-Hành Vân, Thủy Lưu, các ngươi trở về đây….

Hành Vân, Thủy Lưu nghe được lệnh đều lộ ra ánh mắt khó hiểu, nhưng không cách nào cãi lệnh của chàng, ảo não thu kiếm trở về. Thượng Quan Nguyệt ngước mắt nhìn thẳng Tiêu Thần Hiên, ánh mắt lợi hại như băng, giọng nói lạnh lùng:

-Ngươi không cần khích tướng, ta sẽ tiếp ngươi.

Khinh Vân Nhiễm thấy vậy vội vàng kéo ay áo Thượng Quan Nguyệt, trầm giọng nói:

-Thượng Quan, đừng đánh nữa, nếu các người còn muốn đánh ngươi chết ta sống, muội sẽ chết ở đây….

Nghe vậy, lòng Tiêu Thần Hiên cảm thấy sợ hãi, vội vàng phi thân tới trước mặt nàng, ánh mắt tối lạnh như băng:

-Vì giữ tính mạng cho hắn mà mạng mình cũng từ bỏ!

Thượng Quan Nguyệt đột nhiên cả kinh.

-Khinh nhi nói ngớ ngẩn gì vậy, là hắn nói lời làm nhục nàng, ta sẽ không để nàng phải chịu ấm ức như vậy, mạng hắn….

Còn chưa nói xong, chàng vội vàng che miệng lại, ngăn máu sắp sửa phụt ra.

Đôi mắt lạnh lùng của Khinh Vân Nhiễm hiện lên quyết đoán, xoay người, nói với Thượng Quan Nguyệt:

-Thượng Quan, muội biết huynh đối tốt với muội, nhưng không nên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, huynh cho muội một thời gian, muội muốn nói chuyện một mình với hắn.

Gương mặt Thượng Quan Nguyệt ngẩn ra, vội vàng lau vết máu nơi khóe miệng, mày hơi nhíu lại:

-Tại sao….

Gương mặt Khinh Vân Nhiễm không đổi sắc:

-Thượng Quan, xin huynh, đây là chuyện do muội gây nên, muội nghĩ chuyện này nên do muội chấm dứt.

Vô nhi muốn nói chuyện riêng với hắn, gương mặt âm trầm của Tiêu Thần Hiên hòa hoãn hơn chút ít, nhưng nghe được nửa sau câu nói của nàng, trong mắt lại hiện lên phẫn nộ không thể che giấu.

Thượng Quan Nguyệt nắm tay rất nhanh, sau đó chậm rãi buông ra, ánh mắt lắng đọng lại, u trầm, sâu không lường được, một lúc lâu sau chàng cụp mắt xuống, giấu đi tâm trạng trong mắt, chậm rãi nói:

-Ta ở phía đối diện chờ nàng!

Nói xong thì ho khan dữ dội, cùng với Hành Vân và Thủy Lưu xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng bi thương của chàng, trong lòng Khinh Vân Nhiễm bỗng đau đớn nói tiếng cảm ơn, hít sâu một hơi, không khí lạnh như băng làm cho lòng nàng như đóng băng rồi…. Quay đầu bình tĩnh nhìn về phía Tiêu Thần Hiên, nhưng giọng nói hơi run run, lộ ra sự khẩn trương của nàng, chậm rãi mở miệng:

-Tiêu Thần Hiên, ân oán trong quá khứ không phải một, hai câu là có thể nói xong, ngươi cứu ta một mạng, ta rất cảm kích, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ta cũng không nợ ngươi bất cứ thứ gì. Ta sẽ không vì ân tình mà ở lại bên cạnh ngươi. Mấy ngày nay nhờ có ngươi chăm sóc nên ta mới có thể sống sót, ta đáng phải nói tiếng cảm ơn, cảm ơn ngươi.

Tiêu Thần Hiên khẽ nhíu màu, trong mắt có nghi hoặc không thể giải thích, còn có một chút sợ hãi, hắn túm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, lạnh giọng chất vấn:

-Nàng có ý gì?

Khinh Vân Nhiễm ngước mắt, nhưng ấm ức và oán hận trong quá khứ đều nảy lên trong lòng, thản nhiên nói:

-Ý đã rất rõ ràng, bất luận là tướng mạo, thân phận hay địa vị của Thượng Quan Nguyệt đều là người giữa long phượng, chàng muốn thành thân với ta, hứa sẽ không để ta phải chịu ấm ức, nhưng, mặc dù ngươi là Vương gia, giữ ta ở bên người thì có thể làm gì đây, thϊếp? Hay là công cụ làm ấm giường?

Nói xong khóe miệng nở nụ cười tự giễu.

Tiêu Thần Hiên híp đôi mắt đen lại, giọng nói chậm chạp không mang chút đau đớn hay tình cảm nào:

-Nàng nói ta không thể mang lại thứ gì đó cho nàng! Vì trao trái tim cho hắn, nàng so mình với long phượng….

Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu, bình tĩnh nói:

-Ta cũng chẳng trong sạch gì, ngươi cần gì phải cố chấp, chuyện tối ngày hôn đó ta đã sớm nói rõ, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngươi không cần bận tâm.

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối sầm lại, phẫn nộ vương tay, nắm chặt lấy cằm nàng, ánh mắt vừa quái lạ vừa lạnh lẽo:

-Nàng thích tự hạ thấp chính mình như vậy, hy vọng mọi người đều xem nàng là kỹ nữ?

Trái tim Khinh Vân Nhiễm giống như bị kim đâm, không phải quá đau, nhưng lại đau từng cơn, cảm giác khó chịu này làm nàng cảm thấy khó thở, nàng cười lạnh.

-Nàng không muốn nói cho ta biết, vì không chịu đựng được việc ta theo đuổi nàng, chẳng lẽ nàng thích ta rồi?

Gương mặt lạnh lùng của Tiêu Thần Hiên nổi lên ý cười lạnh lẽo làm cho người ta ớn lạnh, hắn nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, đôi mắt thâm thúy u ám không có chút độ ấm.

-Nàng nói xem

Khinh Vân Nhiễm hít sâu một hơi, đôi mắt linh động trừng to nhìn thẳng hắn, thản nhiên nói:

-Đương nhiên là không phải, ngươi rất kiêu ngạo, trái tim tự tôn quá mạnh mẽ, ngươi để ý ta chẳng qua là vì ta không chịu thần phục ngươi, nếu như ngay từ đầu ta vâng vâng dạ dạ với ngươi, sợ là đến liếc mắt nhìn ta một cái ngươi cũng chẳng thèm. Mọi người đều vậy, càng không chiếm được thứ gì đó thì càng ngày càng nghĩ đến, nhưng khi có được rồi lại không quý trọng nữa.

Tiêu Thần Hiên nheo mắt lại, tuyên bố đầy ngang ngược:

-Chuyện tương lai người nào cũng đều không biết trước, sao nàng có thể kết luận Bổn Vương không đối xử tốt với nàng? Bổn Vương đã từng nói, nàng là nữ nhân của Bổn Vương, ai dám mơ ước thứ gì đó của Bổn Vương, Bổn Vương sẽ lấy mạng của hắn!

Mặt Khinh Vân Nhiễm không chút thay đổi nhìn hắn, hờ hững hỏi:

-Tiêu Thần Hiên, ta không phải đồ vật cho ngươi cướp đoạt. Tại sao ngươi cứ ích kỷ ngang ngược, luôn muốn đoạt lấy mọi thứ, bức người khác làm chuyện mà họ không muốn?

Tiêu Thần Hiên hơi giãn mày ra, đôi mắt bắn ra cái nhìn lạnh lẽo ra bốn phía, không nhìn thấy đáy, nở nụ cười lạnh lùng, trầm giọng nói:

-Bổn Vương vốn là như vậy, thứ mà Bổn Vương muốn có có thể nói là không từ thủ đoạn!

Khinh Vân Nhiễm dở khóc dở cười, nhìn đôimắt hắn, nói rõ từng câu từng chữ:

-Tiêu Thần Hiên, ngươi thật sự không còn thuốc nào cứu được nữa, ta chết cũng không cần ngươi quan tâm.

Lúc đầu nàng còn tưởng rằng hắn đã thay đổi…. Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hắn ngang ngược ích kỷ, lãnh khốc vô tình.

Đồng tử trong đôi mắt Tiêu Thần Hiên co lại, khuôn mặt trắng bệch, hoảng hốt:

-Nàng có dám nói, một chút cảm giác với ta cũng không có?!?

Nét mặt Khinh Vân Nhiễm nghiêm nghị, lạnh lùng nhắm mắt, thản nhiên nói:

-Không có, một chút cũng không có, là tự ngươi đa tình.

Tiêu Thần Hiên không tin, trầm giọng nói:

-Nàng nói dối! Nàng dám nhìn mắt ta nói lại lần nữa không?

Khinh Vân Nhiễm nhìn thẳng đôi mắt hắn:

-Cần gì đây? Nếu ngươi muốn nghe ta nói dối, ta có thể làm ngươi thỏa mãn ngay!

Lòng Tiêu Thần Hiên chấn động, gương mặt ảm đạm, đột nhiên cảm giác mình thật nực cười, hắn đúng là một kẻ ngu, vì một người phụ nữ xem thường mình mà quyết đấu với kẻ khác. Khi mới gặp gỡ nàng, xiêm y bị xé nát, vẻ mặt phẫn hận nói rõ đêm đó không phải nàng tự nguyện. Sau này ở chung, tiếp xúc thân mật đều là hắn ép nàng, mỗi lần đáp lại hắn đều là sự xấu hổ, tức giận. Vẻ mặt lãnh đạm, phản ứng phẫn nộ cũng đủ để nói lên tất cả. Căn bản là nàng không có chút tình cảm nào với hắn, cũng chỉ hắn tự mình đa tình mà thôi. Nhưng hắn không cam lòng, phẫn nộ, đau lòng, đủ loại mặt trái của tình cảm chen chúc trong trái tim, tim hắn như sắp nổ tung rồi? Hắn không hít thở được!

Khinh Vân Nhiễm bình tĩnh nhìn hắn, dáng vẻ khác thường của hắn làm nàng có chút đau đớn, nàng tàn nhẫn làm hắn bị thương, nhưng thương tổn này cũng làm tổn thương chính nàng, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên hắn phẫn nộ đứng trước mặt nàng, hôn lên đôi môi lạnh băng của nàng một cách mãnh liệt, đầu lưỡi liếʍ nhẹ nhàng. Hắn hôn rất mạnh, điên cuồng tàn phá bừa bãi trong miệng nàng, đầu lưỡi quẩn quanh như muốn đoạt hết tất cả của nàng, mang theo áp lực phẫn nộ, hận không thể vò nát nàng nuốt vào trong bụng.

Nàng cảm giác trống ngực mình đình chỉ, cảm giác không hít thở được truyền đến, ngay cả ngực cũng đau đớn.

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên trở nên đỏ đậm, khóe miệng nở nụ cười tự giễu.

“Vô nhi, nàng dám làm cho ta đau lòng như vậy, ta sẽ kéo nàng lún xuống đầm lầy của sự đau khổ, cùng nhau cảm nhận sự dày vò mà ta phải chịu đựng, nàng đừng mơ mà thoát được……”

Gió lạnh thét gào bốn phía, thân thể càng ngày càng lạnh, mà môi hắn thì nóng cháy, mỗi một nụ hôn giáng xuống giống như đóng dấu vậy, cơ thể hắn hơi run, không rõ là mình đang nóng cháy hay rét lạnh nữa.

Một lúc lâu sau nụ hôn mới chấm dứt, Tiêu Thần Hiên cầm cằm nàng ngước mặt lên, ngang ngược nói:

-Vô nhi, nàng là của ta!

Hắn từ từ mở mắt ra, đối mặt với thế giới lạnh băng này, nàng là sự ấm áp duy nhất mà hắn cảm nhận được, có lẽ ngay từ ban đầu hắn đã chìm sâu trong đó. Không tài nào thoát được. Là số kiếp, là mật ngọt và cũng là gánh nặng, cũng là nguyên nhân của mọi đau khổ, là nơi sâu nhất trong linh hồn, là khát vọng, lý do hắn muốn có nàng vậy là đủ rồi.

Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, đôi mắt hắn có tâm trạng không nói nên lời như vậy, hắn mất đi trí nhớ vẫn cao cao tại thượng, sẽ không lộ ra ánh mắt hy vọng như vậy. Đẩy hắn ra, nàng quay mặt đi, lạnh lùng nói:

-Không phải như vậy!

Ngón tay lạnh lẽo của Tiêu Thần Hiên nâng cằm nàng lên, đôi mắt tràn đầy đau đớn, hốc mắt phiếm hồng (khóc á???):

-Vô nhi, rõ ràng là nàng có cảm tình với ta, tại sao không chịu thừa nhận?

Khinh Vân Nhiễm dùng sức đẩy hắn ra:

-Buông ta ra….

Tiêu Thần Hiên ôm chặt nàng, cúi đầu nhìn chăm chú đôi mắt nàng, mang theo nhu tình khắc sâu.

Khinh Vân Nhiễm không hề giãy dụa, để cho hắn ôm mình, chỉ lạnh nhạt nói:

-Tiêu Thần Hiên, ngươi nghĩ một chút thử xem, thân là Vương gia, muốn có loại phụ nữ nào cũng được, cần gì phải giữ ta ở bên người, nếu ngươi có chút tự tôn thì nên buông tay đi, nữ tử tốt trong thiên hạ còn rất nhiều, sao ngươi phải dây dưa đau khổ với ta như vậy?

Tiêu Thần Hiên nhìn nàng kinh ngạc, nụ cười tự giễu đông cứng ở khóe miệng, giọng nói khàn khàn:

-Đúng vậy, cuối cùng thì nàng có gì tốt? Lớn lên không đẹp, cũng chẳng dịu dàng, vóc người cũng không xuất sắc, rõ ràng chẳng có gì đáng quan tâm, nhưng giữ lại nàng lại không an tâm, không thể nào vứt dáng vẻ của nàng ra khỏi đầu, thậm chí ngay cả bây giờ tự tôn cũng bị lòng bàn chân nàng dẫm nát!

Khinh Vân Nhiễm quay đầu, hốc mắt nàng dần ẩm ướt, thản nhiên nói:

-Rõ ràng là ngươi rất tốt, ta không đáng như vậy.

Một luồng khí lạnh chui vào trong phổi, dường như muốn đóng băng, đột nhiên lúc đó Khinh Vân Nhiễm cảm thấy tim rất đau đớn, một giọt nước mắt không cách nào kiềm chế rơi xuống.

Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, nhìn nàng chăm chú, đôi mắt lạnh lẽo, một câu cũng không nói, bỗng nhiên buông nàng ra, cười tự giễu, nhìn hốc mắt nàng đầy nước, tâm chợt quặn đau, trái tim lạnh lùng của hắn cuối cùng cũng không thắng được nước mắt của nàng.

Khinh Vân Nhiễm nhìn vẻ mặt lạnh băng của hắn, đôi mắt bị che bởi một màn hơi nước, xoay người bước nhanh rời đi, bóng lưng của nàng mang theo sự quyết đoán và thê lương.

-Vô nhi….

Tiêu Thần Hiên kinh hoảng vương tay ra, muốn nắm lấy thứ gì đó, song chỉ có không khí lạnh lẽo xẹt qua, đôi mắt hắn giống như đôi mắt của một dã thú bị thương, người hơi cúi xuống.

Hắn cười ha ha, tiếng cười lạnh lùng vang lên, cô độc làm cho người ta run sợ. Sao hắn lại bi thương như vậy, nàng không tốt, cũng không thích hắn, nàng chỉ có nụ cười ấm áp như mặt trời, khác với những nữ tử khác. Nàng không dịu dàng, không quan tâm chăm sóc, nhưng hắn lại yêu người phụ nữ kiên cường ấy, không nên như vậy, Hắn đấm ngực mình, tại sao, khóe mắt lại có dòng chất lỏng lạnh băng chảy xuống, dường như từ trước đến giờ hắn chưa đau đớn tuyệt vọng đến vậy.

Nghe tiếng cười truyền đến sau lưng, Khinh Vân Nhiễm cảm thấy mặt mình ẩm ướt lành lạnh, nàng lau dòng nước đó đi, nước mắt bất tri bất giác lại rơi xuống. Trong lòng cảm thấy đau đớn, cảm giác đau đớn từ nhỏ chuyển thành lớn, sau đó thì như bị nghiền nát. Tiêu Thần Hiên chỉ là một đoạn nghiệt duyên sai lầm, nhanh chóng chấm dứt mới có thể giải thoát.

Lúc đầu nàng trơ mắt nhìn thai nhi trong bụng biến thành một huyết nhục, vô lực nhìn Hoán nhi cố nén đau đớn mà không khóc, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhăn nhó vặn vẹo, tuyệt vọng này, bất lực này đâm vào trái tim đau đớn, mang hết tất cả của nàng, suýt chút nữa gϊếŧ chết nàng….

Đột nhiên trong lúc đó nàng cảm thấy thế giới này không còn gì để mình lưu luyến. Nhưng Thượng Quan Nguyệt luôn ở bên nàng, nắm tay nàng, cứu nàng khỏi vực sâu của sự đau khổ, chàng nói cho nàng không thể tiếp tục như vậy, nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm, nàng phải thay Hoán nhi sống cho tốt, hạnh phúc thay cho bé. Cả đời này nàng nợ ân tình của hai nam nhân, Duẫn Mặc Băng và Thượng Quan Nguyệt, mạng này đều là do họ cứu về, nếu như không có họ, nàng đã chết từ lâu rồi. Đại ân này sợ rằng cả đời nàng cũng không trả hết. Nhưng nàng đã bỏ lỡ Mặc Băng, nên giờ nàng không thể cô phụ Thượng Quan….

Nhìn Khinh Vân Nhiễm bước về phía Thượng Quan Nguyệt, trái tim Tiêu Thần Hiên như bị bóp chặt, hắn sẽ không vì thế mà buông tha nàng, từ khi sinh ra tới giờ, hắn không cho phép mình thất bại, bây giờ nàng không yêu hắn, nhưng không có nghĩa sau này cũng vậy. Hắn vẫn còn cơ hội. Nghĩ vậy, trong tâm hắn dấy lên một hy vọng mơ hồ.