Thất Ngược Khí Phi

Chương 61: Trong lòng sinh nghi

Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trầm xuống, đôi mắt đen sắc bén tối lại, lạnh giọng kêu lên:

-Ngươi nói cái gì?

Đôi mắt thâm thúy của Duẫn Mặc Băng hiện lên ánh mắt âm u, giọng nói như hàn băng lạnh thấu xương:

-Lần trước nàng ta trúng kịch độc, khi ta bắt mạch biết thể chất nàng ta vô cùng lạnh, hơn nữa thập nhật thực tâm là một chất cực độc, kể từ đó, nàng ta mặc dù đã được giải độc nhưng đời này kiếp này cũng không có cách nào để thụ thai!

Trong lòng Tiêu Thần Hiên căng thẳng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, hai tay nắm thật chặt, ánh mắt không thể tin được, ngẩng đầu lên, lạnh giọng chất vấn:

-Ngươi hoài nghi là Thiên Tuyết giả mang thai, mượn chuyện này để hại Vân Nhiễm?!?

Ánh mắt Duẫn Mặc Băng tối lại, chữ chữ lạnh như băng:

-Ta không phải hoài nghi mà là vững tin!

Ngực Tiêu Thần Hiên bị chấn động mạnh, lắc đầu không tin, nói:

-Không, không có khả năng, Thiên Tuyết không loại phụ nữ có tâm địa ác độc…

Ánh mắt Duẫn Mặc Băng như có lửa nóng cháy, sáng quắc nhìn Tiêu Thần Hiên, giọng nói lạnh lùng:

-Nàng ta là dạng phụ nữ gì? Ngay từ đầu ngươi đã không nhìn thấu được!

Nội tâm Tiêu Thần Hiên rối bời, cẩn thận ngẫm lại, hắn thiên vị Thiên Tuyết quá mức, đối với lời nói của nàng ta tin ngay mà không hề nghi ngờ chút nào, không điều tra rõ ràng đã định tội Khinh Vân Nhiễm. Nhưng hắn vừa nghĩ đến mối quan hệ giữa nàng cùng Duẫn Mặc Băng và Sở Vương mập mờ không rõ ràng, đối với sự trong sạch của nàng không khỏi hoài nghi, như ngọn lửa thiêu đốt cỏ dại, không tự chủ được tin tưởng Thiên Tuyết, tình cảnh như vậy gống như Khinh Vân Nhiễm mới vào phủ, đối với nàng không có một chút tin tưởng.

Tâm Duẫn Mặc Băng như băng giá, trầm giọng nói:

-Ngươi quá tin tưởng nữ nhân đó rồi! Ngươi nên rõ ràng, nàng ta có phải Minh Nguyệt hay không, chỉ là một tiểu thư nhà ai không rõ lại lịch. Ngươi ngay cả chuyện như thế nào cũng chưa điều tra rõ nhưng lại tin tưởng nàng ta đến vậy, ta thấy ngươi sớm muộn gì thì cũng chết trên tay nàng ta.

Đáy mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, thật lâu không tan, ánh mắt khó đoán, lạnh giọng quát:

-Đủ rồi! Ngươi nói Thiên Tuyết mang thai là giả nhưng có chứng cứ gì không?

Duẫn Mặc Băng thở hắt ra, lạnh lùng nói:

-Ta hỏi ngươi, là vị đại phu nào bắt mạch cho nàng ta, nàng là vì sao mà bị sảy thai, lúc sảy thai thì ai là người xử lý? Trong chuyện này nhất định có sự tham gia của người khác, ngươi có chứng thực hay không? Nếu như không có, tại sao không đáp ứng lời khẩn cầu của ta, cố ý bỏ đứa con của Khinh Vân Nhiễm, thiếu chút nữa hại nàng mất mạng?

Tiêu Thần Hiên nhất thời nghẹn lời, lúc ấy, hắn đích thực là không công tâm, mất đi lý trí, hơn nữa thân thế của đứa trẻ đó, không phải của Duẫn Mặc Băng, mấu chốt là Sở Vương, hắn phóng đãng không kiềm chế được, có khả năng đã ra tay với Khinh Vân Nhiễm, hơn nữa cửa chỉ, ánh mắt của hắn đều quan tâm quá mức tới Khinh Vân Nhiễm, mà nàng cũng từng sau lưng mình hôn môi với Sở Vương ở Không Đình viện.

Duẫn Mặc Băng thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục nói:

-Được! Cho dù Tô Thiên Tuyết quả nhiên có mang bầu đi chăng nữa thì tại sao nàng ta sảy thai?

Ánh mắt Tiêu Thần Hiên âm trầm, sống lưng cứng lại, nói:

-Thiên Tuyết sảy thai là bởi vì trong túi thơm có giấu Xạ hương, mà cái túi thơm kia là do Khinh Vân Nhiễm tặng cho nàng!

Duẫn Mặc Băng chau mày, ánh mắt lưu chuyển, thấp giọng nói:

-Nếu là như thế thì người cầm qua túi thơm kia đều có thể nghi ngờ! Ngươi khẳng định là do Khinh Vân Nhiễm giẩu nó? Nàng có lý do gì để hại Tô Thiên Tuyết?

Tiêu Thần Hiên muốn nói lại thôi:

-Ta…

Duẫn Mặc Băng nắm chặt hai tay, phẫn nộ trong lòng không át được, nói:

-Sự tình đã đến nước này, đã thương tổn rồi thì nhiều lời cũng vô ích. Mặc dù không thể cứu được tính mạng đứa trẻ thì cũng phải trả lại sự trong sạch cho nàng!

*********************

Ưu Nhã đẩy cửa ra, nhanh chóng đi vào trong phòng, nhỏ giọng nói với Tô Thiên Tuyết đang nằm trên giường:

-Chủ tử, Vương gia cùng Ngọc diện công tử đang đi tới đây! ( Ngọc diện công tử là biệt danh của Duẫn Mặc Băng)

Đôi mắt đẹp của Tô Thiên Tuyết tối lại, ánh mắt rét lạnh, hai tay nắm chặt, cắn chặt răng, phẫn hận thầm nghĩ: “Ngọc diện công tử ghê tởm này, lần nào cũng đến phá hỏng chuyện tốt của ta! Không diệt trừ hắn thì hậu họa vô cùng”.

Nàng ta ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi:

-Chuyện xử lý tốt rồi?

Ánh mắt Ưu Nhã gắt gao, gật đầu nói:

-Chủ tử yên tâm, tính mạng các nàng đang trong tay chúng ta, tuyệt đối không dám nói lung tung.

Tô Thiên Tuyết vuốt mặt, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói:

-Ưu Nhã, ta cho ngươi biết nhiều chuyện như vậy bởi vì ta vô cùng tin tưởng ngươi, ngươi ngàn vạn lần không nên phản bội ta.

Ưu Nhã kinh sợ, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nói:

-Chủ tử có ân với nô tỳ, làm sao nô tỳ có thể phản bội chủ tử? Nô tỳ tuyệt đối không vong ân phụ nghĩa1

Tô Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên sát khí, giọng nói rõ ràng là êm ái nhưng lại âm trầm khác thường:

-Như vậy thì tốt! Ngươi vô cùng rõ ràng, nếu phản bội ta thì kết quả bi thảm như thế nào?!

Ánh mắt Ưu Nhã chợt lóe, nói:

-Nô tỳ không dám!

Tô Thiên Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng sai bảo:

-Đi ra bên ngoài chờ đi!

*********************

Tiêu Thần Hiên mang theo thị vệ đi tới Minh Nguyệt lâu, Duẫn Mặc Băng đi phía sau, vẻ mặt bình tĩnh.

Đoàn người đi qua thính đường vào trong phòng, Tiêu Thần Hiên hạ lệnh chờ ở ngoài cửa, cùng Duẫn Mặc Băng đi vào, Ưu Nhã dẫn đầu nghênh đón, hạ thấp người, nói:

-Nô tỳ tham kiến Vương gia!

Tiêu Thần Hiên lạnh lùng phất tay, cho nàng ta lui ra ngoài, hắn và Duẫn Mặc Băng còn chưa đi gần tới phòng của Thiên Tuyết thì đã nghe thấy tiếng nói kiều nhuyễn vang lên:

-Hiên, là chàng sao?

Tiêu Thần Hiên vén rèm lên, Tô Thiên Tuyết nhìn thấy hắn, nước mắt như những viên ngọc trai rơi xuống không tiếng động, hắn vội vàng đi tới, nắm tay nàng ta an ủi:

-Thiên Tuyết, tại sao lại khóc rồi?

Duẫn Mặc Băng thật sự không quen nhìn cái kiểu nữ nhân này, lạnh lùng nhắc nhở:

-Thần Hiên, đừng quên mục đích tới đây ngày hôm nay!