Thất Ngược Khí Phi

Chương 2: Ngọ thiện gặp lại

Ngọ thiện: Bữa trưa.

Hôm sau, ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu vào phía trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Khinh Vân Nhiễm, thẳng đến tận trưa, nàng mới từ trong mộng lo lắng tỉnh lại.

Thân dưới khắp nơi bị thương, đau đớn vạn phần, như là có một ngọn lửa lớn chích nướng, còn đang đau nhức như bị xé rách, lại vừa mói thêm một trận quặn đau thật sự làm người ta khó có thể chịu đựng được, chỉ chốc lát sau, trên người xuất hiện một lớp mồ hôi.

Nàng cảm giác thân thể mình mềm oặt, không có một điểm khí lực, bàn tay nhỏ bé chậm rãi trượt xuống, phía dưới chính là một mảng hồng tươi ướŧ áŧ trơn trượt, rất lạnh!

Trên giường nằm một hồi lâu, thân thể mới khôi phục một chút khí lực, nàng vắt mày, nhịn đAu cử động thân thể mới phát hiện trong phòng không có một bóng người.

Mái tóc dài của nàng buông xuống, hai tròng mắt như sương mù nhìn vào đôi chim uyên ương ở đầu giường, hốc mắt ướŧ áŧ, nhìn quần áo rơi tán loạn, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh tối hôm qua như một cơn ác mộng, đôi má lúm đồng tiền trở nên vô cùng trắng bệch.

Hít sâu một hơi, nghĩ đến tình cảnh lúc đó, không khỏi cười tự giễu, nàng làm gì có thời gian hối tiếc. Một tay thu chặt cái chăn, bảo vệ ngực, nàng ngồi xuống, tấm lưng trần trắng nõn nhưng lại đầy những vết thâm, làm cho người ta đau lòng.

Bên ngoài có người nghe thấy tiếng vang từ bên trong, không quá bao lâu, cửa bị đẩy ra, một a hoàn ước chừng 15, 16 tuổi, lanh lẹ tay chân đi đến, cách sau tấm màn, nhẹ giọng kêu:

-Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?

Nghe vậy, Khinh Vân Nhiễm vội vàng chui vào trong chăn, gương mặt phấn trắng nổi lên một tầng hồng nhạt, hỏi:

-Lan nhi, bây giờ là giờ nào rồi?

Nàng đột nhiên nghĩ đến, dựa theo tục lệ, thị thϊếp trong phủ phải đến thỉnh an Vương phi, nếu không đi thì sẽ bị trách tội.

-Bây giờ đã là buổi trưa rồi ạ.

Lan nhi trước tiên bẩm báo, biết tiểu thư đã tỉnh dậy, nàng bước nhanh tiến lên, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một sồ đồ vỡ. Tiểu thư bình thường sáng sớm đã dậy, hôm nay cư nhiên lại ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, vốn nghĩ là, đêm qua vương gia hẳn là rất điên cuồng, nghĩ đến điều này, khuôn mặt thanh tú không khỏi nhiễm một tầng mây đỏ ửng.

“Đã trễ thế này rồi cơ à?”, Khinh Vân Nhiễm thở dài, thấp giọng hỏi:

-Lan nhi, thị thϊếp trong phủ có đến đây xin thỉnh an không?

Lan nhi lắc đầu, thấy khí sắc nàng không tốt, lo lắng nói: “Tiểu thư…”

Khinh Vân Nhiễm nhịn xuống chua xót, lắc đầu nói

-Ta không có việc gì! Lan nhi, thay ta chuẩn bị một chút, ta muốn tắm rửa.

Trải qua một phen hành hạ đêm qua, cả người đã sớm đau nhức không chịu nổi, nếu như không có nước nóng để ngâm mình, hôm nay đừng nghĩ đến bước xuống giường, huống hồ giữa hai chân khó chịu, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Lan nhi cười nói:

-Nô tỳ đã sớm vì tiểu thư chuẩn bị tốt rồi, để Lan nhi đi lấy y phục cho tiểu thư.

Nói xong, nàng xoay người đi hướng tủ quần áo lấy ra một bộ y phục, choàng lên người Khinh Vân Nhiễm. Con ngươi mắt Lan nhi hạ xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy trên người tiểu thư có vô số những vết bầm to nhỏ, không giống dấu hôn của vợ chồng hoan ái bình thường ( bà này biết rõ ghê), trông qua như vết thương do bị ngã, trong đầu suy nghĩ trăm thứ, không khỏi cau mày hỏi:

-Tiểu thư, Tối hôm qua Vương gia ở đây, có phải hay không đối với người thô bạo?

Khinh Vân Nhiễm trách nhẹ, nói:

-Lan nhi, phụ thân không phải đã nói qua, tới Vương phủ rồi phải nhẫn nại mà chịu.

Nơi này dù sao cũng không thể so với phủ Thừa tướng, mọi việc đều phải có chừng mực, huống hồ, Hiên vương gia sáng sớm đã biểu hiện rõ thái độ của mình, tốt hơn hết là nàng ở trong phủ theo an bài của hắn.

Chứng kiến Lan nhi chau mày, vì nàng mà tức giận, trong lòng có chút cảm động, ít nhất ở cái nơi xa lạ này cũng có một người thực lòng quan tâm nàng, nàng cầm tay trấn an:

-Lan nhi, không đau một chút nào, bất quá nhìn qua chỉ có điểm dọa người mà thôi.

Lan nhi tức giận, bất bình nói:

-Nhưng Vương gia đúng là quá khi dễ người!

Khinh Vân Nhiễm nâng đầu, mày liễu nhăn lại, thản nhiên nói:

-Tốt rồi, Lan nhi, đừng nóng giận nữa, mau đỡ ta đi tắm.

Lan nhi miệng đáp nhẹ, đứng dậy đỡ Khinh Vân Nhiễm hướng phòng tắm đi tới.

Trong phòng tắm, sau tấm bình phong, mùi Long Tiên Hương thoang thoảng bay, một thùng gỗ lớn đủ để một người ngồi vào trong, từ bên trong tỏa ra đầy khí nóng, trên mặt nước có rất nhiều cánh hoa nổi lơ lửng, thùng gỗ bên cạnh là nước dể dội đi quế hoa di tử ( xà phòng thơm – thời đó mà cũng có xà phòng), được chuẩn bị hết sức thỏa đáng.

Lan nhi xem thử độ ấm của nước, ôn nhu nói:

-Lúc trước khi tiểu thư tỉnh lại, sợ không có nước nóng tắm rửa, Lan nhi đã lập tức đi lấy thêm một thùng nước nóng, nước nóng thế này mới tốt.

-Lan nhi, phiền toái ngươi rồi!

Khinh Vân Nhiễm cười cảm kích, nói:

-Ta một mình ở lại nơi này được rồi, ngươi đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.

-Vâng! Lan nhi cAnh giữ ở bên ngoài, nếu có việc, tiểu thư cứ gọi Lan nhi.

Lan nhi mỉm cười gật đầu, thuận thế lui ra ngoài, đem cánh cửa phòng tắm đóng lại.

Đợi Lan nhi đi đi rồi, Khinh Vân Nhiễm đem y phục cởi ra, lộ ra cơ thể tuyệt mỹ, nếu như không có những mảng xanh tím khó coi thì đây đích thị là một pho tượng ngọc được điêu khắc hoàn mỹ.

Dẫm lên ghế, nhấc chân bước vào trong thùng, đem thân thể ngâm hoàn toàn vào trong thùng, nước nóng làm giảm bớt sự đau nhức ở thân dưới, nàng nhẹ nhàng tháo búi tóc, làm cho mái tóc đen dài như thác nước rơi xuống, lấy tay túm lại sau đó đổ lên quế hoa, tinh tế chà nhẹ.

Tẩy hết tóc, nàng lại đem các nơi trên người tỉ mỉ tẩy trừ một lần, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thích thú hưởng thụ sự yên lặng trong chốc lát, đem thân mình trong nước hoàn toàn giãn ra.

Tắm rửa xong, Khinh Vân Nhiễm thay một chiếc váy có thêu hoa bách hợp, phảng phất mang theo màn sương sáng sớm, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, thanh nhã, còn có thêm một phần phiêu dật.

Chờ sau khi khô tóc, Lan nhi giúp nàng vấn một kiểu tóc đơn giản.

Trên đỉnh đầu vấn một búi tóc, dùng dây cột tóc màu trắng bó chặt lại, 2 bên cạnh buông xuống 2 dải tóc, còn lại buông xõa ở phía sau. Nhìn vào trong gương, vóc người tinh tế yểu điệu, làn da trắng mịn như tuyết, mái tóc đen nhánh mềm mại, ánh mắt sáng ngời, đôi môi anh đào hồng nhuận căng đầy, khí chất thanh nhã tú lệ.

Mặc dù không phải là tuyệt sắc khuynh thành nhưng cũng được coi là thanh lệ thoát tục, tướng mạo như vậy đáng lẽ phải được nam nhân yêu mến mới đúng, nhưng thái độ của Hiên vương gia đối với nàng phảng phất như thù gϊếŧ cha. Có lẽ, cho dù nàng có xinh đẹp tuyệt thế thì thái độ của Hiên vương gia đối với nàng vẫn là căm hận, chán ghét, khinh thường mà thôi.

Đột nhiên thanh âm Lan nhi vang lên:

-Tiểu thư, quần áo màu xanh nhạt này có phải là trông quá đơn giản không, tiểu thư mới tân hôn, hay là mặc đồ đỏ cho cát lợi.

Khinh Vân Nhiễm lấy lại tinh thần, quay đầu lãnh đạm cười nói:

-Như vậy rất tốt, thanh thanh sảng sảng, mùa hè ăn mặc như vậy sẽ làm bớt đi cái nóng.

Đang lúc nàng chuẩn bị đứng dậy, ngoài cửa truyền đến giọng hạ nhân, nói Hiên vương gia mời nàng đi đại sảnh dùng ngọ thiện.

Khinh Vân Nhiễm cùng Lan nhi nhìn thoáng qua, việc vương gia chán ghét nàng là ngoài mặt sẽ làm dần dần hay là làm luôn một lần? Hoặc là, chuẩn bị cho nàng xuống ngựa.

Lan nhi mở cửa ra, ngoài cửa đã có hạ nhân chờ sẵn, nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm, khom người nói:

-Vương phi, xin mời lên kiệu.

*********

Ánh mặt trời giờ ngọ xuyên thấu qua cửa sổ kiệu chiếu vào, da thịt có cảm giác nóng, gió mát hây hẩy, mùi thơm ngát của hoa quế đập vào mặt, chim chóc đậu trên ngọn cây hót vang, tuyệt vời dễ nghe, rập rờn cánh bướm sặc sỡ nô đùa bên những bông hoa nhỏ nhắn xinh đẹp.

Phủ đệ củA Hiên vương phủ chiếm một diện tích rộng lớn, không chỉ có nhiều sân rộng lớn ở phía sau núi mà cả danh lãm Bích Hồ của kinh thành cũng được bao lãm trong đó, đình bàn lầu các, đình viện sân vườn, vách đá, hòn giả sơn, hoa viên, hồ nước chảy êm đềm, cánh cổng điêu khắc tinh xảo, phú lệ xa hoa.

Khinh Vân Nhiễm thầm than, tự trách mình không cần phải lên kiệu. Vừa mới đó, kiệu cũng dừng lại, rốt cuộc cũng đến nơi. Nàng chậm rãi xuống kiệu, chịu đựng sự đau nhức ở bắp đùi, bước đi ưu nhã vào trong đại sảnh, cảnh tượng xuân sắc vô cùng. Nếu không sớm biết rằng, các nàng vốn là cơ thϊếp trong phủ, tại đại sảnh có 4 mỹ nhân thật vốn có thể so với hoa kiều ( cái này chắc là kỹ nữ).

Đột nhiên thanh âm của một người kiều mỵ đến tận xương vang lên:

-Vương phi tỷ tỷ thật là xinh đẹp động lòng người!

Người vừa mới nói chuyện chính là một vị nữ tử xinh đẹp đang ngồi trong lòng Tiêu Thần Hiên, trên đầu cài trâm khổng tước phát sáng, mi mắt khổng tước nạm vàng, rất kiều diễm, một thân y phục tơ tằm màu tím thêu uyên ương, khuôn mặt phấn hồng xinh đẹp nhẹ nhàng lộ ra.

Khinh Vân Nhiễm vừa định nói chuyện, một vị nữ tử ngồi đối diện Tiêu Thần Hiên mập mờ nháy nháy mắt, ngón tay thanh tú vỗ về chơi đùa l*иg ngực của hắn, âm thầm chia rẽ, hơi sẵng giọng nói: “Khó trách, Vương gia làm tỷ tỷ mệt nhọc đến vậy, ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh”, nói xong liền phát ra một tiếng cười duyên.