Yêu Anh

Chương 72: Đến nhà Trần Ngọc Đình

Sau khi ăn cơm tối, Nhạc Huy và Liễu Nhược Hà dường như bị mê hoặc bởi công việc tay chân khác lạ như trồng hoa trồng cây. Sau khi họ thu dọn phòng bếp, lại chạy ra vườn tiếp tục trồng hoa.

Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại của Nhạc Huy vang lên, anh cầm lên nhìn, là Trần Ngọc Đình gọi đến.

Nhắc mới nhớ, hai ngày nay anh không liên lạc với Trần Ngọc Đình, vừa quan hệ xá© ŧᏂịŧ xong thì không quan tâm đến người ta nữa, trong lòng Nhạc Huy cũng hơi áy náy với Trần Ngọc Đình.

“Có phải là công ty lại có việc không? Anh mau nghe điện thoại đi, đừng để lỡ việc quan trọng”.

Liễu Nhược Hà thấy bộ dạng hơi cau mày do dự của Nhạc Huy nên tưởng rằng anh không muốn bị những chuyện khác quấy rầy, vội vàng thúc giục anh đi nghe điện thoại.

Nhạc Huy cười ngượng ngùng, gật đầu, sau đó đi qua phòng khách, vào trong một căn phòng nhỏ nghe điện thoại.

“Ngọc Đình…”

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Nhạc Huy hơi chột dạ.

“Nhạc Huy, anh ở đâu…”

Giọng nói Trần Ngọc Đình yếu ớt, theo đó là tiếng ho.

Nhạc Huy nghe vậy liền quan tâm hỏi:

“Anh ở nhà, em làm sao vậy? Có phải em bị bệnh không?”

Trong điện thoại, Trần Ngọc Đình “Ừ” một tiếng, sau đó nũng nịu nói:

“Em nhớ anh, nếu anh ở nhà thì em qua nhà tìm anh”.

Nhạc Huy nghe thấy vậy, đột nhiên tay cầm điện thoại run rẩy.

Trần Ngọc Đình muốn đến đây? Toang rồi! Nếu cô ấy nhìn thấy Liễu Nhược Hà ở đây thì phải làm sao?

“À,… em bị bệnh sao có thể đi lung tung!”, đương nhiên Nhạc Huy không thể để cô ta đến đây, anh vội vàng nói: “Thế này đi, anh đến nhà em, nhân tiện đưa em đi bệnh viện. Em ở nhà đợi anh, đừng có đi lung tung biết chưa?”

Trần Ngọc Đình ở đầu bên kia, rất ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, sau đó nói:

“Em ngoan ngoãn đợi anh ở nhà”.

Nói xong, cô ta cúp máy.

Nhạc Huy sững sờ một lúc lâu ở trong phòng, không khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Cảm giác làm một tên trộm với loại lừa dối kiểu này cũng không hay lắm. Trái tim anh luôn ở chỗ Liễu Nhược Hà, nhưng nửa còn lại tiếp nhận một Trần Ngọc Đình. Anh muốn cắt đứt hoàn toàn tình cảm với Liễu Nhược Hà và sống với Trần Ngọc Đình thật tốt.

Nhưng bây giờ đối mặt với Liễu Nhược Hà, anh vẫn không thể nói ra lời tàn độc, cũng không muốn Liễu Nhược Hà rời khỏi đây.

Nhạc Huy cảm thấy bây giờ mình giống một thằng đàn ông cặn bã nɠɵạı ŧìиɧ, không phải là con người.

Sau khi thở dài, Nhạc Huy chỉ có thể đi vào trong sân, lừa xong Trần Ngọc Đình rồi lại gạt Liễu Nhược Hà. Anh gượng gạo nói với Liễu Nhược Hà:

“Nhược Hà, xin lỗi, đáng lẽ hai ngày nay không bận, nhưng trong công ty có lãnh đạo cấp cao xảy ra chuyện”.

“Bây giờ anh qua đó xem, có thể đêm nay sẽ không về”.

Liễu Nhược Hà sững sờ, không muốn Nhạc Huy đi, nhưng cũng không thể không cho anh đi, cô gật đầu nhoẻn miệng cười:

“Mau đi đi, anh là ông chủ, công ty không thể không có anh”.

Nhạc Huy gật đầu, dặn dò Liễu Nhược Hà nghỉ ngơi sớm, sau đó đi bộ đến gara, lái xe đến nhà Trần Ngọc Đình.



Lần trước đi ra khỏi khách sạn, Nhạc Huy đưa Trần Ngọc Đình đến dưới tầng khu dân cư. Trần Ngọc Đình cũng nói cho Nhạc Huy biết địa chỉ chính xác của nhà cô ta nên Nhạc Huy biết Trần Ngọc Đình sống ở đâu.

Khu dân cư này không cao cấp lắm, nhưng cũng không tệ, phù hợp với thu nhập của Trần Ngọc Đình.

“Cốc, cốc, cốc!”

Nhạc Huy đã đến trước cửa nhà Trần Ngọc Đình, gõ cửa phòng dồn dập.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, chỉ thấy Trần Ngọc Đình mặc chiếc áo yếm mát mẻ, quần ngủ ngắn cũn đi đôi dép lê nhỏ màu hồng, dường như đã đợi Nhạc Huy gõ cửa từ sớm.

“Bệnh rồi sao còn mặc phong phanh như vậy, mau! Anh đưa em đi bệnh viện…”

Nhạc Huy thấy Trần Ngọc Đình mặc mát mẻ, không nghĩ gì nhiều mà lo lắng cô ta cảm lạnh. Sự quan tâm nhỏ nhặt này khiến trái tim lạnh lẽo gần đây của Trần Ngọc Đình lại hừng hực.

Không đợi Nhạc Huy nói xong, cô ta nhào vào người Nhạc Huy, ôm lấy cổ, hai chân cũng quấn qua người Nhạc Huy giống như một con bạch tuộc ôm chặt anh.

“Em nhớ anh”, cô ta ghé sát bên tai Nhạc Huy, giọng điệu nũng nịu.

“Anh cũng nhớ em”, Nhạc Huy vỗ tấm lưng nhẵn bóng của cô ta và nói: “Mau đi thay quần áo, bị bệnh lúc nào, sao không gọi cho anh sớm hơn?”

Mặc dù Trần Ngọc Đình gọi anh mới đến nhưng sự quan tâm đối với Trần Ngọc Đình xuất phát từ trái tim.

Trần Ngọc Đình tỏ vẻ hờn dỗi: “Thay quần áo gì chứ, em không nói em bị bệnh thì anh sẽ đến sao?”

Nhạc Huy nghe vậy, đột nhiên sững sờ, không vui nói:

“Em không bị bệnh ư?”

“Con nhóc như em quá nghịch ngợm, anh còn cho rằng bệnh rất nghiêm trọng. Hại anh lo lắng suốt cả quảng đường, lái xe với tốc độ 70km/h. Nếu anh xảy ra tai nạn thì em chính là thủ phạm”.

Thấy Nhạc Huy quan tâm mình như vậy, trong lòng Trần Ngọc Đình lại thấy ấm áp, nũng nịu nói:

“Người ta bồi thường cho anh là được mà”.

Câu nói này khiến Nhạc Huy nổi da gà, nhưng đồng thời trong lòng cũng thấy rạo rực thèm muốn.

Không đợi anh phản ứng, đôi môi đỏ mọng của Trần Ngọc Đình đã quấn lấy anh.

Nhạc Huy tự cho rằng mình vẫn là người có ý chí, nhưng trước mặt Trần Ngọc Đình, anh lập tức mê muội không có cách nào thoát khỏi, anh ôm chặt lấy Trần Ngọc Đình.

Có điều chỉ sau một lúc, anh vẫn có lý trí đẩy Trần Ngọc Đình ra và nói:

“Đừng như vậy, chị họ của em không phải ở nhà em sao, bị cô ấy nhìn thấy thì không hay lắm”.

Nhạc Huy vẫn còn nhớ lần đó sau khi Trần Ngọc Đình uống say ở nhà anh, anh đã hỏi Trần Ngọc Đình nên đưa cô ta về nhà hay về khách sạn. Trần Ngọc Đình nói trong nhà có chị họ nên Nhạc Huy mới đưa cô ta về khách sạn.

“Chị họ nào chứ, chị họ sớm đã về nhà chị ấy rồi!”

Trần Ngọc Đình tỏ vẻ hờn dỗi, không nói nhiều, lại tiếp tục áp sát cơ thể mình vào Nhạc Huy.

Nhịp tim Nhạc Huy tăng nhanh, một lúc sau lại đẩy cô ta ra, hít một hơi sâu và nói:

“Mặc dù là người có ý chí, nhưng cũng chống đỡ không nổi với em như vậy. Nói thế nào thì anh cũng trẻ tuổi sức lực dồi dào, em đừng quá trớn, không thì anh…”

Chưa nói xong, Trần Ngọc Đình lại nhào lên cổ Nhạc Huy.

Vào lúc này, du͙© vọиɠ của Nhạc Huy hoàn toàn bị Trần Ngọc Đình châm lửa, anh giống như một con dã thú mất khống chế, xé toạc áo yếm của Trần Ngọc Đình.

Sau đó anh mới nhớ ra, hai người vẫn đứng trước cửa và cửa vẫn chưa đóng.

Toàn thân Nhạc Huy toát mồ hôi lạnh, may mà bây giờ trên hành lang không có người qua lại, anh nhanh chóng đóng cửa. Sau đó ôm Trần Ngọc Đình xông vào phòng ngủ, “Bịch”, một tiếng đạp mạnh vào cửa phòng ngủ.

Mặc dù cửa phòng ngủ đóng lại, nhưng cảnh xuân bên trong không thể đóng được, còn có những âm thanh rêи ɾỉ từ trong đó truyền ra.

Lại là một đêm triền miên, say mê thỏa thích.

Lúc một hai giờ sáng, Trần Ngọc Đình mệt mỏi nằm trong lòng Nhạc Huy, sắc mặt đỏ bừng.

“Nhạc Huy, anh đang nghĩ gì vậy?”

Trần Ngọc Đình yếu ớt hỏi.

Nhạc Huy không suy nghĩ đáp: “Không có gì, chỉ là gần đây quá mệt”.

Trần Ngọc Đình nghe xong, im lặng vài giây rồi nói:

“Em không muốn chia tay với anh, hay là anh dọn qua ở cùng với em, hoặc em dọn qua ở cùng với anh”.

Nhạc Huy vốn chột dạ, nghe Trần Ngọc Đình nói như vậy, đột nhiên căng thẳng lo lắng.

Anh vội vàng che giấu sự hoảng hốt của mình và nói:

“À, bên nhà anh, bên nhà anh cũng có người quen đến ở, họ muốn ở chỗ anh một thời gian. Đều là đàn ông, một cô gái như em ở bên đó không tiện lắm”.

Thành thật mà nói, lời nói dối này hơi vụng về.

Trần Ngọc Đình đương nhiên biết ai ở nhà Nhạc Huy, cô ta quay đầu nhìn Nhạc Huy, nghiêm túc nói:

“Không phải anh giấu cô nào ở nhà chứ?”

Nhạc Huy nghe xong, đột nhiên cứng đờ tại chỗ, tim đập loạn xạ.