Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 63-2

Editor: dohuyenrua

Tô Nhan vốn không muốn tranh luận vói cô ta, nhưng nhìn khí thế bức người rất không phân rõ phải trái của Bạch Khuynh, khuôn mặt bình thản của Tô Nhan cũng trở nên lạnh lùng, hai tròng mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm vẻ mặt oán hận của Bạch Khuynh.

"Bạch tiểu thư, đυ.ng vào cô là tôi không đúng, hơn nữa tôi cũng đã nói xin lỗi, thân là nhân vật công chúng, lòng dạ hẹp hòi như vậy hình như không tốt, huống hồ, tôi phải nhắc nhở Bạch tiểu thư nơi này là nơi công cộng, còn làm phiền Bạch tiểu thư chú ý cảm xúc chút."

"Cô, Tô Nhan, cô đừng kiêu ngạo như vậy, cô cho là cô đặc biệt sao? Tôi cho cô biết, đàn ông như Trình Tự Cẩm làm sao có thể vì một người phụ nữ mà buông tha các phụ nữ đưa đến cửa khác, đối xử đặc biệt với cô chỉ bởi vì cô là người ngoài làng giải trí mà thôi, đợi cho anh ấy hết cảm giác mới mẻ với cô, cô sẽ giống tôi bị vứt bỏ nhanh chóng, không, cô sẽ thảm hơn tôi, tôi không nổi như cô vậy, chỉ sợ không ai không biết Tô Nhan cô."

Nói xong, mặt Bạch Khuynh vốn do ghen tị mà vặn vẹo trở nên có chút kì lạ, khoé môi đỏ tươi như lửa thản nhiên nhếch lên một độ cong, khoanh hai tay lại từng bước đến gần cô, thấp giọng cười nói.

"Đến lúc đó, cuối cùng cô sẽ biết cảm giác ngã từ trên mây xuống đáy cốc như thế nào, tôi tin tưởng, ngày nào đó không quá xa, Tô Nhan, tôi sẽ theo dõi cô, nhìn cô từ phía trên ngã xuống như thế nào, tôi nhất định sẽ thấy, ha ha..."

Nói xong, lại đi qua Tô Nhan, mang theo kính mắt rời đi, để lại một mình Tô Nhan nhíu mày, khẽ nghiêng người nhìn bóng người Bạch Khuynh đi dần xa.

Bên tai quanh quẩn lời cô ta vừa nói.

Sẽ như vậy sao?

Anh rõ ràng đã đồng ý với cô, từ nay về sau chỉ có mình cô, anh đã đồng ý rồi...

Tô Nhan quay đầu lại nhìn, là A Ken vẫy tay đối diện cô.

"A, đến đây."

Hai người đi vào thang máy, cảm xúc của Tô Nhan rõ ràng có chút thay đổi so với lúc nãy, lại giảm sút vài phần, A Ken có một đôi hoả nhãn kim tình liếc mắt một cái đã nhìn ra.

"Làm sao vậy? Sa sút như vậy? Vừa rồi cô bất hoà với Trình tổng sao?"

Tô Nhan chỉ chậm rãi hạ hai tròng mắt xuống, lắc đầu nói: "Không."

A Ken chỉ nhìn cô thật sâu, buồn bã nói: "Tô Nhan , trong làng giải trí này không thiếu nhất chính là tiểu nhân, cho nên nhìn người nhìn việc nhất định phải cảnh giác cao độ, đừng để bị người ta nói hai ba câu đã lừa được."

Nghe vậy, Tô Nhan quay đầu nhìn A Ken, nói như vậy vừa rồi anh ấy nhìn thấy cô đối mặt với Bạch Khuynh.

"Anh nhìn thấy?"

"Chỉ thấy cô ta đi qua gần cô, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, hẳn là cô ta nói gì đó." A Ken chỉ vuốt tóc nói.

"A Ken, anh có biết trước khi tôi chưa gia nhập làng giải trí thì tôi là trợ lý của Bạch Khuynh không? Tôi đi theo cô ta hai năm." Tô Nhan cứ thế từ từ nói.

A Ken nhìn cô một cái, "Tôi nghe nói."

Tô Nhan quay đầu nhìn anh ta hỏi: "Cho nên, anh có nghĩ tới hay không, tôi làm cái gì mới có thể đứng được ở chỗ này?"

A Ken chỉ liếc nhìn cô một cái ý tứ hàm xúc, bàn tay trắng hơn phụ nữ vỗ nhẹ vào vai cô, lời nói thấm thía.

"Tô Nhan, trong làng giải trí này, nếu cái gì cũng tin tưởng, thì chắc chắn là tên ngốc, cho dù cô không làm gì, tôi chỉ nhìn thấy thành công và thất bại, từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, cho dù cô dùng thủ đoạn gì, đó cũng là bản lĩnh của cô."

Nghe nói, Tô Nhan lại chỉ nhếch môi một chút nói: "Xem ra anh cho rằng tôi đã làm cái gì."

"Nhan Nhan, cô không quản được người khác suy nghĩ gì, càng muốn quản thì lại càng không quản được người khác nhìn cô như thế nào."

"Đúng vậy, tôi không quản được..."

Cuối cùng A Ken nhìn cô một cái không tiếp tục đề tài này.

"Tuần sau cô phải nhận một bài phỏng vấn, còn lại cô cũng có thể không nhận, nhưng việc này, tôi đề nghị cô nên nhận, mấy ngôi sao Hollywood cũng tham gia việc phỏng vấn lấy tin tức này, tôi thấy nên tôi liền nhận giúp cô."

Tô Nhan chỉ gật đầu nói: "Ừ, anh quyết định là được rồi."

Mà câu nói kia của Bạch Khuynh luôn quẩn quanh bên tai cô không tản đi, nhìn thấy A Ken đi ra khỏi thang máy, cô lấy điện thoại di động ra nhìn anh ấy ở một bên nói.

"A Ken, anh đi vào trước, tôi gọi một cuộc điện thoại sau đó lập tức đi vào."

A Ken biết cô muốn gọi cho ai cũng không thúc giục, chỉ gật đầu nói: "Vậy thì được, năm phút, cô đừng để tôi chờ lâu."

"Ừ, được, tôi biết rồi."

Cầm di động đi đến chỗ không có người, nhấn một dãy số, cắn môi.

Tô Nhan, gọi đi, coi như là cho mình uống một liều thuốc yên bình.

Nghĩ, hít một hơi thật sâu liền đẩy đi ra ngoài.

Mà lúc này, sau khi rời khỏi công ti giải trí lúc này Trình Tự Cẩm đang ở trong phòng tổng thống ở khách sạn của công ti dưới cờ của anh.

"Trình tổng, tôi đã tắm xong." Một người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp dáng người cao gầy bước ra từ phòng tắm, trước ngực chỉ có một cái khăn tắm màu trắng bao quanh, để cho việc phải làm sau đó thuận lợi hơn một chút.

Trình Tự Cẩm đứng ở trước cửa sổ, trên tay có một điếu thuốc lá, nghe được phía sau có động tĩnh chậm rãi xoay người lại, nhìn người phụ nữ phong tình vạn chủng, trầm giọng nói.

"Nằm trên đó."

Lông mày của người phụ nữ nhíu lại, cười duyên một tiếng, chậm rãi đi về phía anh, từng bước đi, khăn tắm kia lỏng ra lỏng ra thật giống như sắp rơi đến nơi, dáng người phong tình đong đưa.

"Trình tổng, em còn tưởng rằng sắp tới anh sẽ không nhớ tới người ta, nhận được điện thoại của anh, em thật sự rất bất ngờ." Một đôi tay trắng noãn của người phụ nữ đặt lên cổ anh, mười phần vẻ quyến rũ, thân thể lung linh thích thú không ngừng ưỡn ẹo.

Khuôn mặt Trình Tự Cẩm bình tĩnh nhìn cô, bàn tay không cầm thuốc ôm eo cô, mà một bàn tay cầm thuốc lá nâng cằm của cô lên.

Làm cho người phụ nữ bị hun khói mắt hơi híp lại, cũng không mất đi vẻ kiều mị.

"Trình tổng, người ta bị sặc."

Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khoé môi, buông eo cô ra một lần nữa trầm giọng: "Đến * đi lên."

Người phụ nữ lại là một người thông minh, nghe nói liền không dây dưa, kiễng chân hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

"Nhanh chút, em chờ anh." Nói xong, liền xoay người đi đến bên cửa sổ, chủ động bỏ khăn tắm trên người, thân thể ngang dọc nằm ở trên giường, một đôi chân thon dài trắng noãn dính vào, tư thế quyến rũ người.

Trình Tự Cẩm chỉ cười nhẹ một tiếng, hút một lần cuối rồi cầm phần còn lại dụi vào gạt tàn rồi đi.

Đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ thân thể người phụ nữ, thật giống như một người đàn bà đang chờ đế vương lâm hạnh.

"Sốt ruột?"

Người phụ nữ rất hào phóng gật đầu, vén mái tóc dài của mình cười duyên nói : " Có chút, dù sao một tháng rồi Trình tổng chưa đến tìm em, em cũng cảm thấy rất cô đơn."

Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, liền đè xuống, bàn tay hiện rõ khớp xương đang chuyển động trên da thịt mềm mại trơn bóng của người phụ nữ.

"Một tháng?"

"Vâng, em còn tưởng rằng em bị anh cho knockout, gần đây cô gái tên Tô Nhan kia, nhưng lại có tình cảm với anh, ai biết..." Người phụ nữ nói đến đây cười khẽ một tiếng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Lại came giác được vốn chuyện đang làm với cô * chuyện người đàn ông sờ* bàn tay to chạm vào người cô tạm dừng một chút, tuy rằng rất nhanh nhưng cô vẫn cảm giác được, lại nhíu mày ngoài ý muốn.

"Trình tổng?"

Một đôi mắt đen như mực thâm trầm của Trình Tự Cẩm hơi híp lại, nhìn người phụ nữ đã chuẩn bị tốt trước mắt, chậm rãi cở bỏ áo, chuẩn bị hôn người thì điện thoại của anh vang lên.

PS: Nói, ta muốn để cho hai cẩu nam nữ này làm việc, có phải các ngươi sẽ dùng nước miếng phun chết ta không? Ha ha~ (đây là lời tác giả>)

Hai người sửng sốt, nhưng thật ra người phụ nữ lại cười, tay dừng ở ngực của anh vẽ vòng tròn, nhẹ giọng nói: "Trình tổng, điện thoại của anh, chúng ta vẫn tiếp tục, hay là?"

Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm thân thể quyến rũ của người phụ nữ dưới thân, nhíu mày nói. "Tại sao lại không tiếp tục?"

Người phụ nữ chỉ cười, liền hôn lên yết hầu của anh, nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, làm cho Trình Tự Cẩm có chút phiền chán, từ trên người phụ nữ đi xuống, đi đến trên ghế sô pha cầm lấy di động, khi anh nhìn tên hiện lên trên màn hình, hai tròng mắt đã tối đi không thôi.

Người phụ nữ khẽ nghiêng người nhìn vẻ mặt Trình Tự Cẩm thay đổi trong nháy mắt, rất tò mò ai gọi tới nói.

"Trình tổng, sao lại không nhận? Nếu không muốn nghe, tắt máy là được rồi."

Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm cái tên lập loè trên di động, nhìn thoáng qua người phụ nữ trầm giọng nói: "Không được lên tiếng."

Người phụ nữ rất hiểu gật đầu, "OK."

Di động kết nói, đầu kia là giọng Tô Nhan hỏi, "A lô?"

"Ừ, làm sao vậy?"

Đầu này, Tô Nhan nghe được giọng nói trầm thấp của anh, cảm thấy dường như bất an đã bị xua tan, khoé môi thản nhiên nhếch lên một chút.

"Anh đang gì? Có việc sao? Hay là, em đã quấy rầy anh sao" Giọng điệu của Tô Nhan rất cẩn thận.

Trình Tự Cẩm trầm mặc hai giây mới trả lời: "Không, gọi cho anh có việc gì?"

"Không có việc không thể gọi cho anh được sao?" Giọng nói của Tô Nhan có chút uất ức, lại làm cho Trình Tự Cẩm có chút ngoài ý muốn.

"Hả? Có việc hay không có việc gì?" Trình Tự Cẩm nhìn thoáng qua người phụ nữ cười sáng lạn, khẽ nhíu mày, lại rất bình tĩnh ung dung như trước hỏi.

Tô Nhan nghe câu hỏi của anh, không biết như thế nào, lại một lần nữa nhớ tới lời Bạch Khuynh đã nói, tay không khỏi nắm chặt điện thoại di động, muốn xuyên qua điện thoại nghe được gì, nhưng im lặng không thôi.

"Làm sao? Anh không tiện? Không phải đang có phụ nữ bên cạnh chứ?" Tô Nhan tận lực làm cho giọng nói của mình nghe như nói đùa, nhưng chỉ có chính cô biết, lúc này rốt cuộc cô khẩn trương như thế nào.

Mà bên này sắc mặt Trình Tự Cẩm càng tối tăm, trầm giọng nói: "Làm sao có thể như thế?"

"Trực giác phụ nữ, rất chuẩn xác, A Cẩm, bên cạnh anh không phải là có phụ nữ thật chứ?"

Môi mỏng của Trình Tự Cẩm khẽ mím lại, nhín lướt qua người phụ nữ thấp giọng nói: "Không có, anh đang ở phòng họp."

* Người phụ nữ nghe thấy lấy tay che miệng lại, ánh mắt lại lộ ý cười.

Mà Tô Nhan nghe xong cũng an tâm không ít, trách gì im lặng không nói như vậy, hoá ra là đang họp, cho nên, tổng giám đốc nói chuyện với cấp dưới đương nhiên muốn im lặng một chút. Cho nên giọng điệu thoải mái đi không ít, tiếp tục nói.

"Thật không? Vậy là tốt rồi, anh đã đồng ý với em, sau này không có phụ nữ khác, nếu để cho em biết anh không làm được."

Nói tới đây, Tô Nhan dừng một chút, nắm di động cũng chặt vài phần, nhìn cách đó không xa cửa bị đẩy ra, A Ken đối diện vẫy tay với cô.

Mà Trình Tự Cẩm cũng không nói, tiếp tục chờ cô hoàn thành lời nói.

"Nếu nói như vậy, A Cẩm, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù thân bại danh liệt em đều sẽ ra đi." Nói xong, lòng Tô Nhan thoải mái không ít, cô đã sớm muốn nói, chẳng qua không có cơ hội nói, cũng không dám nói.

Là lời nói vừa rồi của Bạch Khuynh làm cô bất an, cho nên anh nói...

Cô có thể dễ dàng tha thứ tất cả, bao gồm cả từ đám mây ngã xuống đáy cốc như lời nói của Bạch Khuynh, nhưng cô không thể nhẫn nhịn chịu phản bội.

Tô Nhan không chờ anh nói gì liền nhanh chóng nói: "Được rồi, anh họp đi, A Ken gọi em, bye bye." Chấm dứt cuộc trò chuyện của hai người, Tô Nhan hít sâu một hơi, lúc này mới bỏ di động vào trong túi, đi về phía A ken.

Mà ánh mắt Trình Tự Cẩm sâu thẳm, nhìn chằm chằm điện thoại di động như nghĩ tới cái gì, mà ngay cả người phụ nữ dựa vào người cũng không phát hiện ra, trong lòng có chút lo lắng.

Mãi cho đến khi đôi tay ôm eo anh.

"Trình tổng, có được không? Em đã chờ rất lâu."

Hai tròng mắt Trình Tự Cẩm dần dần rời khỏi điện thoại di động, để đưa điện thoại di động trên sô pha, xoay người đặt người phụ nữ lên sô pha, tay liền bắt đầu động tác.

Nhưng tiến hành được một nửa, đang lúc hai chân người phụ nữ kẹp vào eo anh, muốn đưa thân thể của cô lên, người đàn ông đè trên người cô đột nhiên rút lui.

"Trình tổng?" Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của người phụ nữ, nghi hoặc nhìn thân thể người đàn ông đột nhiên đứng lên.

"Đi ra ngoài."

Người phụ nữ hiển nhiên sửng sốt, nhìn mặt của anh cực kì tối tăm, nghĩ đến vừa rồi anh luống cuống là vì không kịp đợi, bây giờ xem ra, hình như cũng không phải.

"Trình tổng? Em không nghe lầm chứ?"

Trình Tự Cẩm nhìn, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua người phụ nữ, nhìn như không thấy những dấu vết trên người cô ấy, giọng nói lạnh lùng: "Không để cho tôi nói lần thứ hai."

Người phụ nữ nhìn anh một lát, chỉ cười nói: "Được, cho em mặc quần áo."