Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 51: Tử Phu dạy học

Editor: ChieuNinh

Từ lúc hoàng đế cho biển hiệu ‘diệu thủ hồi sinh’, quan lại quyền quý mấy

huyện thành phụ cận kể cả ở bên trong Kim Lan huyện đều lục tục tìm tới

tận cửa rồi, muốn mời Lý Quang xuân hỗ trợ xem bệnh. Đối với chuyện này

Lý Quang Xuân không có cự tuyệt rõ rệt, mà là để cho đồ đệ Lý Nhị ca của mình nhìn, nếu như gặp phải không hiểu thì mình lại ra tay. Mặc dù có

vài người rất là bất mãn với chuyện này, nhưng là chỉ có thể mắng thầm

sau lưng, chứ không dám có hành động quá phận nào. Dù sao ngự bút viết

‘diệu thủ hồi sinh’ chính là một lá bùa bảo vệ tánh mạng!

Hàng

xóm chung quanh cùng với họ hàng có quan hệ xa không với tới Thạch gia,

ngay cả thân thích Thạch Lý thị chưa từng gặp mặt cũng đều lục tục trồi lên mặt nước. Tộc trưởng và vài vị ‘quyền cao chức trọng’ Từ Đường

Thạch gia thôn cũng bởi vì Lý Quang Xuân mà cũng đến vứt cành ô-liu cho

Thạch gia. Ý kia là có thể để cho Thạch gia trở lại Từ Đường, chính thức nhận tổ quy tông! (cành ô-liu: ý nói như là cho đối phương cơ hội nào

đó)

Đối với việc này, Thạch Lý thị vui mừng như nở hoa, vào lúc

sinh thời, có thể để cho Thạch gia trở về bổn tộc, đây chính là việc vui bằng trời. Sau khi mình chết đi cũng dễ ăn nói với lão nhân của mình.

Tằng Tử Phu thấy mặt mũi tràn đầy hưng phấn của Thạch Lý thị, cùng với

vẻ mặt cao hứng của Thạch Lai Phúc, mím môi, cuối cùng thì cái gì cũng

không nói. Trong lòng Tằng Tử Phu hiểu được, cái chuyện nhận tổ quy tông này không phải đơn giản, chuyện sau này có thể sẽ nhiều hơn.

Lại quay lại chuyện Thạch Thúy Cúc sinh hạ ‘con nghé con’, ngay tại lúc

Thạch Lý thị gật đầu. Tằng Tử Phu đặt đại danh cho bé, cũng theo Thạch

Gia Thành của Tiểu Bùn gọi là Thạch Gia Bảo. Đối với cái tên này Thạch

Thúy Cúc rất là thoả mãn, về phần nhũ danh Thạch Thúy Cúc cũng theo ý tứ gọi mấy đứa Tiểu Bùn, lấy tên gọi Tiểu Thạch (cục đá nhỏ). Vừa gọi tên, liền biết là hai huynh đệ.

Chuyện nhận tổ quy tông, cũng chỉ

nhấc lên một ngày. Về phần Lý Quang Xuân, bởi vì ban đầu ở trước mặt du y đã thu dưỡng mình phát ra lời thề, vĩnh không thay đổi họ, liền cự

tuyệt đề nghị nhận tổ quy tông. Vì thế vài lão nhân Từ Đường liền giận

chó đánh mèo lên Thạch Lý thị, bởi vậy Thạch Lý thị bệnh nặng một trận!

Dù sao tuổi tác lớn, bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, Thạch Lý

thị thiếu chút nữa không chịu nổi. Đối với chuyện này, trong nội tâm

Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy đều có oán giận, đối với chuyện tình

nhận tổ quy tông đều rất có ăn ý là không hề nhắc đến, việc này cũng bỏ

mặc rồi. Tuy trong lòng Thạch Lý thị thất vọng, nhưng được Tằng Tử Phu

cố tình khuyên bảo, nên cũng buông chuyện này.

"Nương, người hãy

an tâm, Thạch gia chúng ta được tộc trưởng bọn họ vừa ý, nguyên nhân

không phải là bởi vì Nhị thúc sao? Như vậy cũng tốt, không nhận cũng

được, tránh cho về sau gặp phải chuyện bọn họ muốn người xử lý nhưng lại không có hoàn thành sau đó lại tìm người bắt lỗi. Chúng con biết rõ

người như vậy cũng là vì tốt cho chúng con, nhưng việc đã đến nước này

ai cũng không thay đổi được, hơn nữa, nhận tổ quy tông chưa chắc có lợi

đối với chúng ta."

Thạch Lý thị nghe thế, nhíu mày: "Tử Phu à,

sao ngươi lại nói như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết đây là đại hỷ sự

rạng rỡ tổ tiên sao?"

Tằng Tử Phu thở dài: "Nương, chúng ta đã

sớm là một chi bị vứt bỏ, hiện tại để cho chúng ta trở về bổn tộc, kỳ

thật chính là coi trọng Nhị thúc! Nói một cách khác, Nhị thúc không vui, đối với những người kia đều là phản cảm, nếu như tức giận chúng ta tới

lui gần gũi cùng bọn họ, đối chúng ta cũng không tốt thì sao? Dù sao

người ta xem trọng chúng ta, hoàn toàn là nhìn vào mặt mũi của Nhị thúc. Lại nói nhận tổ quy tông ngoại trừ có danh vọng, đối với chúng ta cũng

không còn chỗ tốt gì không phải sao. Nhưng chỗ có hại lại có một đống."

Tằng Tử Phu vừa thêm mắm thêm muối nói rất nhiều vấn đề tệ hại, cuối

cùng đều nhấc lên vấn đề tiền đồ của Tiểu Bùn, Tiểu Thạch.

Thạch

Lý thị nghe xong gật gật đầu, trong nội tâm cũng có so đo, chính mình đã bao nhiêu tuổi rồi, hưởng thụ thật tốt cái phúc con cháu cả sảnh đường. Chỉ cần cái khác giống theo như lời con dâu cả mình nói, con cháu đều

có phúc của con cháu, mỗi người có duyên phận riêng của mình. Nhưng mà

đối với bản lĩnh vượng gia của con dâu cả, mình thật sự là tin tưởng

không nghi ngờ.

Riêng Lý Quang Xuân có suy nghĩ khác, dù sao học

cả đời y, trong tay cũng có bạc, liền tính toán muốn mở y quán tại nhà ở thị trấn. Buổi tối thương lượng một chút cùng con trai Lý Sở Hà, Lý Sở

Hà ủng hộ cha mình, cũng chưa nói gì khác, chỉ là trầm mặc một hồi rồi

mở miệng nói: "Cha, nếu như có thể, con nghĩ sang năm tham gia khoa cử."

Lý Quang Xuân sửng sốt một chút, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, đền đáp

triều đình, sở học có chỗ dùng vẫn là khát vọng trong nội tâm con mình.

Chỉ bởi vì duyên cớ của mình mới chặt đứt con đường, nhưng bây giờ mình

cũng xem như ‘rửa sạch nỗi oan’ rồi. Chuyện trên triều đình, mặc dù mình không giúp đỡ được cái gì, cũng không sợ có ai đi cố ý làm chuyện xấu,

thở dài nói: "Cha làm trễ nãi con, con yên tâm, dân phong ở đây chất

phác, con hãy đi đi. Lai Phúc và Lai Qúy đều rất hiếu thuận, có bọn họ

cha cũng không phải không có người chăm sóc, huống hồ còn có Lý Nhị."

Lý Sở Hà nắm chặt nắm tay gật gật đầu, việc này coi như là định rồi. Sau

khi Tằng Tử Phu biết cũng vui mừng cho Lý Sở Hà, đối với đề nghị Lý

Quang Xuân mở y quán Tằng Tử Phu cũng rất để bụng, mấy ngày nay cùng

Thạch Lai Phúc tới tới lui lui chạy lên thị trấn, cuối cùng không có

uổng phí công sức, thuận lợi tìm được một cửa tiệm mặt tiền.

Hiện tại thì đợi các loại dược liệu đến đúng hạn, trùng tu xong y quán là có thể khai trương. Lúc này cũng gần cửa ải cuối năm rồi, lại là một hồi

bận rộn. Cuối cùng người một nhà qua một năm thật náo nhiệt, ba búp bê

Tiểu Bùn, Cỏ Nhỏ, Tiểu Diệp Tử rất được người yêu thương. Hiện tại lại

có thêm Tiểu Thạch trong tã lót, trái lại bốn búp bê lại là ‘buôn bán

lời’ không ít bạc nhất trong nhà (tiền mừng tuổi).

Hiện tại một

nhà Thạch Thúy Cúc bắt đầu tiếp nhận công việc làm điểm tâm cho ‘Ăn uống chơi bời’. Tằng Tử Phu xem như thoải mái hơn rất nhiều, thân thể hơi có chút thịt, cũng không béo, dù sao trước đó Tằng Tử Phu quá gầy. Trực

tiếp được lợi ích chính là thạch Lai Phúc rồi, hiện tại sờ nương tử thật là thơm mát mềm mại, một chút cũng không ngán. Nếu như hiện tại có thêm thịt thịt thì tốt hơn, ôm càng thêm thư thái.

Y quán dưới sự

đồng tâm hợp lực của mọi người đúng hạn khai trương, cùng ngày quan lại

quyền quý tiến đến chúc mừng cũng không ít. Bảng hiệu ngự tứ ‘diệu thủ

hồi sinh’ liền treo ở chính giữa y quán, vừa vào cửa liền nhìn thấy

ngay! Lý Nhị ca đi theo Lý Quang Xuân đến ở lại trong y quán. Bởi vì hơn ba mươi hài tử không thể rời khỏi Lý Sở Hà, cho nên Lý Sở Hà còn tiếp

tục lưu lại Thạch gia thôn dạy học. Chỉ là cách thời gian vào kinh đi

thi càng ngày càng gần, nhìn hơn ba mươi hài tử ngồi dưới mặt đất, trong lòng Lý Sở Hà rất là quấn quýt, thậm chí sinh ra suy nghĩ coi như từ

bỏ.

Chăm chú suy nghĩ vài buổi tối, Lý Sở Hà cắn răng, nói với

Tằng Tử Phu thỉnh cầu của mình. Tằng Tử Phu cúi đầu đắn đo một phen, thở dài, cuối cùng gắng gượng đáp ứng thỉnh cầu Lý Sở Hà. Thạch Lý thị biết rõ Tằng Tử Phu muốn thay thế Lý Sở Hà dạy học rất là kinh ngạc, nàng

biết nhi tử mình và Tử Phu đều theo Sở Hà học tập, nhưng thật sự là

không nghĩ ra vì sao Tử Phu có thể thay thay Lý Sở Hà dạy học được?

Lý Sở Hà dựa theo cách nói lúc trước đã nghĩ kỹ nói cho Thạch Lý thị, nói

Tằng Tử Phu có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được. Nếu như là nam tử nhất định có thể là một trạng nguyên. Ban đầu có vài thôn dân đều không tin tưởng Tằng Tử Phu, nhưng vài ngày theo học cùng hài tử nghe Tằng Tử Phu giảng, ngược lại bắt đầu tiếc hận thay cho nàng.

"Tằng gia cô nương đầu thai nhằm chỗ rồi, nếu không chính là trạng nguyên vẻ vang nhà cửa mà!"

"Còn không đúng sao, tiểu tử của nhà ta còn nói, Tằng thẩm (thím) giảng bài rất dễ hiểu."

"Lão Thạch gia cũng không biết đời trước làm chuyện tốt gì, cưới được nàng dâu tốt như vậy chứ."

"Đúng vậy đó, chúng ta đều tận mắt thấy, mấy năm này Lão Thạch gia biến hóa

bao nhiêu, vậy cũng đều là sau khi Tằng gia cô nương gả đi vào mới phát

triển."

"Ài, các ngươi cũng đừng nói nữa, thật sự là ta hối hận ruột cũng muốn xanh rồi!"

"Làm sao vậy?"

"Các ngươi không biết chứ, lúc trước bà mối của chúng ta trước tiên là tới

nhà của ta nói Tằng gia thôn có một cô nương tốt, mà ta vừa nghe Tằng

gia hạ thôn, lại không vừa mắt, sớm biết như vậy! Ài!"

Nghe xong lời này, có người đồng tình, có người âm thầm chê cười.

Tằng Tử Phu thành ‘Tằng tiên sinh’, đối với chuyện này Tằng Tử Phu rất là

mừng rỡ. Ở hiện đại chức nghiệp Tằng Tử Phu hâm mộ nhất chính là nhà

giáo, đứng ở trên bục giảng, phía dưới mấy chục hài tử đều lắng nghe lời ngươi, cảm giác thật sự là quá tốt. Không nghĩ tới, đến cổ đại lại đạt

được ước muốn.

Lý Sở Hà cách ngày xuất phát còn có chút thời

gian, liền mỗi ngày đều đi theo Tằng Tử Phu dạy học cho bọn nhỏ. Đối với phương pháp dạy học của Tằng Tử Phu hoàn toàn khác với hắn, hắn cũng

rất bội phục, cũng có cảm nhận khắt sâu, thì ra là còn có thể có cách

giảng này. Rất không dễ dàng áp chế ý tưởng tận đáy lòng không nghe lời

muốn xông ra.

Lý Sở Hà thở dài, lắc đầu, xem ra mình cần phải vào kinh sớm mấy ngày. Kỳ thật ngay cả Lý Quang Xuân cũng không biết, một

nguyên nhân khác khiến Lý Sở Hà quyết định vào kinh đi thi chính là sợ

bản thân mình áp chế không được suy nghĩ trong lòng mình, sẽ làm ra

chuyện thương tổn Tằng Tử Phu. Tâm ý của Lý Sở Hà đối với Tằng Tử Phu

không có ai nhận thấy.

Mãi cho đến rất nhiều năm về sau, lúc Tằng Tử Phu cũng đã làm bà nội, cho đến lúc đó mới biết được Lý Sở Hà đối

với mình từng có tình nghĩa như vậy, hơn nữa vẫn luôn giữ kín cho đến

lúc mang vào quan tài. Nàng cũng từng tự hỏi qua lòng của mình, nếu như

lúc trước biết rõ, mình có thể rời bỏ Thạch Lai Phúc hay không, chuyển

qua cùng Lý Sở Hà cùng một chỗ? Dù sao mình là người hiện đại, đối với

‘tái giá’ ‘truy cầu tình yêu’ một chút cũng không bài xích, nhưng, đáp

án lại là phủ định! Mình yêu nam nhân ngốc kia, yêu Thạch Lai Phúc! Yêu

phần bình thản ấm áp, bình thản hạnh phúc! Đương nhiên, những điều này

là để nói sau.