Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 26: Nguyệt sự thư

Ngày hôm sau Tằng Tử

Phu dậy hơi trễ, liền trực tiếp ở trong phòng qua loa uống vài ngụm

cháo, Vương Thạch thị cười tủm tỉm đi vào nhà nói: "Tằng muội tử lại có

biện pháp gì để kiếm tiền? Nói nhanh lên."

Tằng Tử Phu thấy bộ

dáng Vương Thạch thị gấp gáp như con khỉ, biết là sinh ý hoa cài đầu

giúp cho nàng buôn bán lời một số. Mặc dù ngày hôm qua kiếm ít bạc hơn

nhà mình, nhưng nghe Thạch Lai Phúc nói cũng kiếm được một hai. Đưa cái

chén không cho Thạch Lai Phúc nói: "Phúc ca, rót ly trà cho Vương tẩu

tử." Thạch Lai Phúc cầm chén liền chạy đi ra ngoài.

Vương Thạch

thị ngồi xuống bên cạnh Tằng Tử Phu nói: "Tằng muội tử, chị dâu không

nhìn ra, ngươi lại là người có cách điều khiển chồng. Nhìn xem, ta thấy

Phúc tử đối với ngươi chính là thực tốt, hôm qua vẫn luôn nói muốn cố

gắng kiếm tiền để cho ngươi vượt qua ngày lành. Cũng làm cho con mụ đầu

thôn đông nhìn một cái."

Trong lòng Tằng Tử Phu rất là đắc ý, ai

không vui khi người khác khen chồng mình tốt đâu, nhưng trên mặt vẫn rất khiêm tốn cười cười nói: "Nào có, Phúc ca là người thành thật. Nhưng ta cũng biết, Vương đại ca đối với chị dâu cũng là nói gì nghe nấy đây

này!"

Vương Thạch thị nghe xong, trong nội tâm cũng phi thường

hưởng thụ nói: "Cái đó à, nhà ta là không có căn cơ, dù sao lại đến

Thạch gia thôn cư ngụ, nếu như hắn dám không tốt đối với ta, vậy cũng

đừng nghĩ sống được ở đây......" Tằng Tử Phu ha ha nở nụ cười nói

vài câu: "Chị dâu, hai ta lại khen lẫn nhau như vậy, được rồi đóng cửa

lại rồi nói, nếu không truyền đi, không phải là bị chê cười sao."

"Tằng muội tử rốt cuộc biện pháp tốt gì?" Tằng Tử Phu vừa muốn mở miệng chỉ

thấy Thạch Thúy Cúc đứng ở cửa ra vào nói: "Chị dâu, giữa trưa tẩu muốn

ăn món gì?" Tằng Tử Phu cười cười nói: "Tùy tiện đi, làm sao bớt việc là được, ta thấy khí sắc của ngươi hai ngày nay cũng không tốt lắm, chú ý

nghỉ ngơi nhiều hơn."

Thạch Thúy Cúc sợ hãi cười cười ừ một tiếng rồi đi, vừa vặn Thạch Lai Phúc bưng ấm trà trở về nói: "Đệ muội, ngươi

nấu cháo bột bắp chị dâu ngươi thích uống đi, không vội nấu đâu." Thạch

Thúy Cúc lên tiếng rồi đi, Thạch Lai Phúc bưng trà vào nhà cho Vương

Thạch thị nói: "Vợ ơi, các ngươi trò chuyện đi, một hồi ta đi sang nhà

Thạch Túc Tử hỗ trợ, hôm nay mừng thọ lão gia tử nhà hắn."

Tằng

Tử Phu có chút không đồng ý nhìn Thạch Lai Phúc nói: "Lại cho không được mấy văn tiền, còn bận rộn như vậy. Đừng đi!" Thạch Lai Phúc lắc đầu

nói: "Vợ, cũng không phải việc cực nhọc gì, diều hâu tuy nhỏ chẳng phải

cũng có thịt sao? Ta đi à!" Tằng Tử Phu bực mình nhìn Thạch Lai Phúc

nói: "Mang ấm nước đi theo, khỏi cần chàng phải uống nước nhà hắn, đến

lúc đó nữ nhân kia lại lên mặt nói chúng ta chiếm tiện nghi. Chàng cũng

không uống được thoải mái." Thạch Lai Phúc cười cầm lấy siêu nước rồi

đi......

Vương Thạch thị thấy vậy vỗ bả vai Tằng Tử Phu một

cái nói: "Nhìn xem, không phải ta khoa trương, nhưng mà thật tốt. Để cho mụ kia hâm mộ đi thôi, mặc dù có mang trâm cài bằng vàng, nhưng ở trong nhà có ba vợ, nghe nói Thạch Túc Tử ở bên ngoài còn có nữ nhân đấy,

cũng có quan hệ với Diêu tỷ trong huyện thành."

Tằng Tử Phu rõ

ràng không muốn tiếp tục cái đề tài này, liền đứng dậy đóng cửa nhỏ

giọng thì thầm vài câu. Vương Thạch thị càng nghe con mắt càng sáng nói: "Tằng muội tử, sao ngươi lại nghĩ ra, cái đầu óc hạt dưa này của bên

trong chứa cái gì hả?" Tằng Tử Phu lên mặt nói: "Trí tuệ." Vương Thạch

thị cười nói: "Ngươi thật là không biết xấu hổ! Ngươi nói làm thế nào để ta làm lấy."

"Chị dâu, thứ này cũng không phải kỹ thuật gì, chỉ

cần chúng ta bắt đầu bán, nhất định sẽ có người khác cùng làm theo, giá

tiền gì cũng kiếm không được bao nhiêu rồi. Cho nên lần đầu ta bán mới

có thể kiếm được chút lợi nhuận, một lát ta chỉ cách làm, sau đó chúng

ta từ từ làm, chờ làm được số lượng nhất định rồi, trước đi tìm cháu gái của tẩu đi giới thiệu cho tiểu thư phu nhân ở Trần phủ. Loại đồ vật này một truyền mười mười truyền trăm, khẳng định không được bao lâu có thể

bán xong toàn bộ, cho nên chúng ta là làm càng nhiều, kiếm cũng nhiều

nhất!"

Tuy Vương Thạch thị cảm thấy Tằng Tử Phu nói có đạo lý

nhưng vẫn không cam lòng: "Mặc dù là có cạnh tranh, cũng không thấy được chúng ta sẽ thua mà?" Tằng Tử Phu không đồng ý lắc đầu nói: "Chị dâu,

đồ chơi này chính là cơ hội buôn bán rộng lớn, không giống hoa cài đầu

của chúng ta như vậy, thương gia lớn nhìn không thuận mắt. Đồ chơi này

chỉ cần xuất hiện, ta dám cam đoan, tuyệt đối sẽ có Đại Thương hộ tranh

cùng chúng ta, chúng ta cũng không có nền tảng gì để tranh với người ta. Hơn nữa những Đại Thương hộ kia ít nhiều đều không sạch sẽ, đừng để đến lúc đó tiền lợi nhuận không có được bao nhiêu, bản thân và gia đình

chúng ta phải bồi đi vào. Người nói đúng không?"

Tuy Vương Thạch

thị không cam lòng, nhưng cũng biết rõ ràng nhà mình nặng mấy cân mấy

lượng liền gật gật đầu nói: "Được rồi, nghe lời muội tử, có thể kiếm

được một ít thì một ít, nhanh dạy cho chị dâu phải làm sao đi."

Tằng Tử Phu lấy ra một khối vải bông, ở phía trên vẽ một cái hình chữ nhật,

gấp đôi lại, may xong một cái viền rồi bỏ thêm bông vào. Lại ở hai đầu

dùng sợi dây cố định lại, băng vệ sinh phiên bản cổ đại cứ như vậy ra

lò.

"Đại khái chính là bộ dáng cái này, nhưng mà vải trắng vải

bông gì đều phải dùng nước sôi nấu lên. Dù sao cũng là □ dùng, nếu không sạch sẽ bị bệnh thì không tốt. Hơn nữa chúng ta đem cỏ ích mẫu quấy nát nấu thành nước, ngâm bông đã xử lý tốt ở bên trong, làm tiếp vài cái

khuôn gỗ hình chữ nhật, đem bông đã ngâm qua nước cây ích mẫu bỏ vào

định hình sau đó bỏ vào bên trong mảnh vải, cây ích mẫu lại rất tốt đối

với nữ nhân."

Vương Thạch thị gật gật đầu nói: "Cái này ta biết

rõ, trước lúc ta xuất giá mẹ ta cũng nói cho ta biết, sau khi mỗi lần

nguyệt sự xong rồi để cho ta dùng cây ích mẫu rửa sạch." Tằng Tử Phu gật gật đầu nói: "Chị dâu, ta tính toán sơ qua, một văn tiền ít nhất có thể làm ra hai cái băng vệ sinh, hơn nữa cái này có thể giặt rửa nhiều lần. Nữ nhân chúng ta phần lớn đều là bốn năm ngày là xong, cho nên chúng ta án chừng bao lại rồi bán, một bao(túi) năm cái. Trực tiếp cầm chỉ cột

kỹ là được, một bao ta liền bán mười văn tiền, như vậy một bao có thể

kiếm tám văn tiền. Hai nhà chúng ta gia liền chia đôi."

Vương

Thạch thị vừa nghe Tằng Tử Phu nói xong, nhíu mày nói: "Sao có thể chia

đôi được, là ngươi ra chủ ý, ngươi lấy nhiều hơn! Nếu không chị dâu cũng không còn mặt mũi làm người rồi." Tằng Tử Phu khoát tay nói: "Ta đây

thân thể mang thai, vốn sẽ làm ít hơn so với chị dâu ngài, sớm nói nguồn tiêu thụ để cho chị dâu không lo lắng, nên chia đôi thôi, ta quyết định như vậy. Được không?"

Vương Thạch thị nghe xong cũng hiểu được,

dựa theo như lời nói của Tằng Tử Phu, mình xuất lực nhiều, cũng không có chiếm nhiều tiện nghi hơn. Tằng muội tử lại là một người sảng khoái, về sau mình được cơ hội cũng nhất định phải kéo nàng theo liền không tranh cãi thêm nữa. Trong bụng cảm thấy Tằng Tử Phu thật sự là cao thượng,

cũng không ham tiện nghi món lợi nhỏ, người này đáng giá để kết giao.

"Được, nghe muội tử, mười văn tiền có thể ít hay không? Người nhà giàu

có thể có bao nhiêu thiên kim tiểu thư?"

Tằng Tử Phu cười nói:

"Chị dâu, thiên kim tiểu thư người nhà giàu, nhất định là không biết

giặt tẩy, phỏng chừng mỗi tháng đều phải mua. Giống như vậy là nhà nghèo hộ nhỏ cũng mua được. Ngay cả chúng ta ở nông thôn như vậy tốn mười văn tiền mua một bao tối thiểu nhất sau nhiều lần giặt rửa cũng có thể dùng được một năm hai năm, cái nguồn tiêu thụ này chẳng phải lớn sao? Còn

có Diêu tỷ......"

Vương Thạch thị nghe xong vỗ tay một cái

nói: "Muội tử, ngươi thật là một người thông tuệ! Được, sáng mai ta để

cho nhà ta đi vào thành lại mua chút vải trắng và bông."

Tằng Tử

Phu ấn nhẹ tay Vương Thạch thị một cái nói: "Chị dâu, đừng có gấp, hôm

qua ta để cho Phúc ca mua đồ, ta tính sơ tối thiểu nhất cũng có thể làm

được hơn ba trăm cái, cũng đủ cho chúng ta làm cả tháng. Chúng ta dùng

hết rồi lại mua, giảm bớt tai mắt người ta để ý. Việc này, ngoại trừ hai nhà ta thì thân thích gì khác đều đừng tìm, vạn nhất lộ ra phong thanh

gì, chúng ta lại không có lợi nhuận."

Vương Thạch thị vỗ đầu mình một cái nói: "Nhìn đầu óc ta này, sao không suy nghĩ được tinh tế như

muội tử nhỉ! Được, ta đều nghe muội tử, cái này gọi là gì? Băng vệ sinh? Nếu muội không nói, thậm chí ta không nghĩ được chuyện này đâu. Ha ha"

Con ngươi Tằng Tử Phu đảo một vòng: "Chị dâu ta đặt một cái tên đi, Nguyệt

sự thư đi, như vậy vừa nghe liền biết cùng nguyệt sự nữ nhân có quan

hệ." Vương Thạch thị cũng tán đồng gật đầu: "Ừ ừ, tên hay, so với cái

băng vệ sinh kia khá hơn, Nguyệt sự thư...... Nguyệt sự thoải mái!

Cái này được nha?"

"Chị dâu, ngươi còn nói ngươi không thông minh, không phải cũng đoán ra đấy thôi."

"Nói gì thế, chị dâu còn không rõ ràng mình nặng mấy cân mấy lượng hay

sao? Là muội tử ngươi đặt tên hay, ngôn từ thông thường chị dâu nếu lại

đoán không ra, thì phải là cái chày gỗ rồi! Ha ha ha, được rồi muội tử

ngươi nghỉ ngơi đi. Ngay buổi chiều nay chị dâu sẽ bắt đầu làm. Ngươi

yên tâm đi! Tuyệt đối không lộ ra tiếng gió, chỉ là Nhị đệ muội của

ngươi, ngươi phải đề phòng chút."

Tằng Tử Phu ừ một tiếng nói:

"Vương Lan bên kia đang bận bịu bảo vệ hài tử rồi, không có thời gian

rảnh rỗi nhìn chằm chằm vào ta. Chị dâu về đi." Tằng Tử Phu muốn đứng

dậy tiễn Vương Thạch thị, Vương Thạch thị liền vội vàng kéo Tằng Tử Phu

lại nói: "Ngươi xem ta là người ngoài phải không? Nhìn cái bụng này của

ngươi, nghỉ cho khỏe đi, sáng mai ta tới nữa." Tằng Tử Phu không lay

chuyển được Vương Thạch thị đành phải gật đầu: "Được rồi, chị dâu đi

thong thả."

Cho tới khoảng giữa trưa Tằng Tử Phu đều bận rộn cắt

vải bông, nhìn trước mặt mình một đống vải trắng, trong lòng liền vui

thích. Vải bông màu sắc trắng này thật ra là mình tiện nghi nhất, có 6

văn tiền một thước, thời tiết ấm áp bông cũng hạ giá...... So với

về sau làm thành băng vệ sinh bán đi kiếm tiền, phí thành phẩm này đã có thể không cần tính rồi! Xem ra, vụ làm ăn này làm tốt, cuộc sống sau

này khẳng định trôi qua càng thêm thoải mái, nàng cũng có nghe qua ở

nông thôn không có tư thục, chỉ ở trong huyện thành mới có. Phí tổn cũng không phải là ít, mà ngay cả gia đình bình thường ở thị trấn đều phải

cố hết sức mới có thể cho con đi học, huống chi ở nông thôn?

Nhưng ở thời đại này, ngoại trừ đọc sách, lại có phương pháp nào khác để vượt qua ngày tốt lành chứ? Mình lại không có giống như nữ chính trong tiểu

thuyết xuyên việt có bàn tay vàng, mà cho dù có thì tự nhiên mình cũng

không dám dùng đâu. Đạo lý súng bắn chim đầu đàn ở cái thời đại nào cũng giống nhau, nàng không có chỗ dựa, ở đây lại không có nhân quyền càng

phải thật cẩn thận!

Tiền tài to lớn mình không kiếm được, món

tiền lặt vặt ngược lại có thể kiếm nhiều một chút, mặc kệ trong bụng là

nam hài hay nữ hài đều phải cho nó đọc sách. Mình lại nỗ lực thêm, nếu

có thể ở trong thị trấn mở một cửa hàng nhỏ, vậy thì đời này cũng đều có cái trông cậy vào rồi. Nếu thông qua sự cố gắng của mình có thể để cho

hài tử về sau được sống trong thị trấn, cũng coi như không phí công mình xuyên qua!