Nhìn thấy ánh sáng càng lúc càng chói lóa phía trước, Cain biết đã sắp lên đến mặt đất rồi, bèn ra sức vẫy đuôi cá nhanh chóng bơi lên. Bởi vì cơ thể mất đi độ ấm nên Giang Minh Phương đã ở trong trạng thái hôn mê, hai tay anh ôm chặt lấy cô, không ngừng truyền dưỡng khí cho cô, hy vọng có thể mau chóng ra khỏi mặt nước để lên bờ. Thung lũng Kakayase cách cửa hang động khu mỏ kia cũng chỉ có hai mươi mấy km, người phụ trách khu mỏ bật sóng chắn tín hiệu, biết đâu sóng cũng bao phủ bên này rồi, bọn họ không thể cầu cứu bên ngoài. Đối phương người đông thế mạnh, còn có dụng cụ kỹ thuật cao, sau khi nhìn thấy suối nước ngầm, bọn họ đã nhanh chóng xác định vị trí thung lũng Kakayase nơi có bề mặt dưới sông ngầm. Dù bọn họ có chết đuối hay không, đối phương cũng sẽ sai đội cảnh vệ khu mỏ đến đây tìm kiếm, anh cần phải đảm bảo rằng tính mạng của Giang Minh Phương được an toàn.
Ôm Giang Minh Phương trồi lên khỏi mặt nước, Cain vội vàng nói: “Minh Phương, Minh Phương.”
Toàn thân lạnh băng, Giang Minh Phương đã ngất.
Tai thú mọc ra trên đầu, Cain nghe tiếng động trong sơn cốc. Nhận ra trong phạm vi nghe được không có tiếng bước chân của sinh vật loài người, anh yên tâm hơn, nhanh chóng bơi lên bờ. Khôi phục chiếc đuôi cá màu đỏ vàng thành đôi chân, ôm Giang Minh Phương lên bờ, lên bãi sông dưới ánh nắng mặt trời. Anh cởϊ qυầи áo nano ướt đẫm trên người Giang Minh Phương ra, ôm cô vào lòng, nắm lấy tay cô ra sức cọ xát. Máy móc thông minh cá nhân của con người chỉ có con người tự nhiên mới sử dụng được, anh cần phải nhanh chóng đánh thức Giang Minh Phương.
“Ưm, lạnh quá…” Thật lâu sau, Giang Minh Phương rêи ɾỉ tỉnh lại, híp mắt nhìn thấy ánh nắng ấm áp, mơ màng nói, “Chúng ta ra khỏi sông ngầm rồi.”
“Minh Phương, em lập tức dùng máy thông minh cá nhân phát ra tín hiệu cầu cứu thử xem, xem có phát tán được không.” Cain thấy cô tỉnh lại rồi lập tức dặn cô, nhiệt độ cơ thể của anh, sự cọ xát sinh nhiệt và ánh nắng cuối cùng cũng làm cô tỉnh lại.
Cơ thể của con người tự nhiên đã trải qua vô số lần cường hóa, thật ra thể chất cũng mạnh, chỉ là không thể so với chiến sĩ sinh hóa có công dụng đặc biệt thôi. Được anh nhắc nhở, Giang Minh Phương lập tức khởi động máy thông minh cá nhân liên thông với mạng, sau đó uể oải nói: “Không liên lạc được.”
Cain đưa quần áo đã vắt hết nước cho Giang Minh Phương, nói: “Mau mặc vào.” Quần áo nano không dính bụi không hút tro, nhúng vào nước vài cái rồi vắt là khô.
“Ừm.” Giang Minh Phương nhanh chóng mặc quần áo vào.
Cain mặc quần vào rồi nói: “Tôi đưa em bay ra khỏi khu nhiễu sóng, em nghĩ cách phát ra tín hiệu cầu cứu.”
“Anh có cần nghỉ ngơi không?” Giang Minh Phương quan tâm hỏi. Anh là người máy sinh hóa, không phải người máy không biết mệt mỏi, dù anh có thể lực mạnh mẽ như rắn chúa thì cũng vẫn có giới hạn.
“Không cần.” Cain nói. Đôi cánh trắng tinh mọc ra từ bả vai anh, anh bước lên bế Giang Minh Phương, bắt đầu bay lên. Đôi mắt màu đen của anh chợt to lên gấp đôi, lòng trắng mắt biến thành màu đỏ cam —— đôi mắt của chim ưng tuyết Maastricht, bây giờ anh có thể nhìn thấy những vật ngoài mười lăm km.
Suy nghĩ đến chuyện mình bay lên cao thì Giang Minh Phương sẽ không chịu nổi cái lạnh và khí áp trên cao, cũng suy nghĩ đến chuyện lên trên cao sẽ bị radar siêu cấp dưới mặt đất phát hiện, anh bế Giang Minh Phương đứng dựa vào tán cây hoặc là bay trong rừng.
Thể lực, thính lực, thị lực siêu mạnh, Cain đưa Giang Minh Phương tránh thoát năm sáu lần truy đuổi, cuối cùng Giang Minh Phương cũng thuận lợi phát tán tín hiệu cầu cứu. Cô gửi cho quan chức sở cảnh sát hạng cao nhất trên tinh cầu này, trưởng quan nắm quyền của tinh cầu, đồng thời gửi tin tức cho thương hội liên hành tinh. Nghiệp quan cấu kết gì đó, cô cảm thấy người phụ trách khu mỏ vẫn chưa có năng lực cấu kết với mấy quan viên cấp bậc cao nhất trên tinh cầu.
Tín hiệu cầu cứu đã phát tán, hai người vẫn tiếp tục bị đuổi gϊếŧ, Cain tiếp tục đưa Giang Minh Phương chạy trốn. Giang Minh Phương liên lạc với hạm giao thông liên hành tinh của mình, hệ thống thông minh trên hạm giao thông lập tức điều động quân sĩ máy móc và vệ sĩ sinh hoá đến tiếp viện Giang Minh Phương và Cain, một ngày rưỡi sau hai bọn họ bình an lên hạm giao thông liên hành tinh.
Người phụ trách của hai khu mỏ lừa trên gạt dưới kết bè kết cánh, nghĩ đến thế lực thương nghiệp của tập đoàn tài chính Giang thị, cảnh sát của tinh cầu này sẽ xử lý công bằng, bọn họ nhanh chóng giúp Giang Minh Phương khống chế người phụ trách khu mỏ và bè cánh của bọn họ, điều tra tìm hiểu xem kim loại quý hiếm mỗi tháng bị chiếm đoạt đã được giao dịch đi đâu.
Càng nhiều nội tình bị đào ra, nhưng đã chẳng liên quan gì đến Giang Minh Phương chủ nhân khu mỏ này —— thương nhân một giới nữa. Cô ngồi trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, nhàn nhã đọc bảng báo cáo kế toán mới nhất mà chuyên viên định phí bảo hiểm và và người phụ trách mới của khu mỏ gửi đến.
Cain liều mạng bảo vệ cô, cơ thể bị kiệt sức nghiêm trọng, bị ép nhốt vào trong khoang dưỡng thương để tĩnh dưỡng. Cain có ơn bảo vệ, cô đang nghĩ xem mình nên thưởng cho anh thế nào. Anh là người máy sinh hóa, không cần thưởng vật chất, cô nên thưởng cho anh cái gì nhỉ?