“A, a ~~ sâu hơn, mạnh hơn. A ~~ a ~~” cơ thể này cực kỳ nhạy cảm, đã quen với tìиɧ ɖu͙©. Giang Minh Phương rêи ɾỉ yêu kiều, hơi ưỡn nửa người trên, làm ga trải giường tơ lụa cọ xát với bầu ngực đầy đặn, thoáng thỏa mãn yêu cầu của mình.
Đầu lưỡi của Cain điên cuồng đâm thọc trong hoa huyệt chặt khít ướŧ áŧ của cô, dùng sức liếʍ láp mị thịt trong hoa kính, dòng nhiệt nóng từ bụng nhanh chóng trào ra giữa hai chân, có thể cảm nhận được rõ nơi đó căng sưng lên.
“Ưm ~~ không đủ, như vậy không đủ. Anh mau cắm vào đi.” Giang Minh Phương nhắm mắt ra lệnh, cơ thể này đang thèm khát. Dung hợp hai ký ức, cô vừa có sự ngượng ngùng của thiếu nữ vừa có sự phóng đãng của người phụ nữ.
Cain trầm giọng nói: “Vâng, chủ nhân.” Anh nhanh chóng lật người Giang Minh Phương lại, kéo đến bên mép giường, tách hai chân cô ra, mông hẹp húc vào hoa huyệt đỏ bừng lấp lánh ánh nước của cô, để đầu nấm bóng loáng của côn ŧᏂịŧ thô dài mở ra hoa môi đầy đặn, cắm thẳng vào hoa huyệt chặt khít.
“A!” Đã được khoang dưỡng thương bảo dưỡng, hoa huyệt vĩnh viễn chặt khít như xử nữ của Giang Minh Phương bị căng ra hoàn toàn. Cô sợ tới mức kêu lên, “Lúc bắt đầu thì chậm thôi.” Đột nhiên cô mở mắt ra, nhìn thấy Cain làm mình sợ hãi, cô lại hoảng sợ la lên, “Cain? Á!” Trong khoảnh khắc này, hoa huyệt của cô bị đồ vật to lớn hợp nhất từ Kình Thiên Trụ Bá Vương Thương hoàn toàn căng ra, hoa tâm bị đυ.ng vào thật mạnh, đâm cho người cô văng lên trên.
“Không phải Ceres, tôi là… Cain!” Cain lạnh lùng nói, hai tay giữ lấy cổ chân mảnh khảnh của cô đẩy lên trên, đè lên ngực cô, vòng eo cường tráng bắt đầu thọc vào rút ra một cách điên cuồng, hung hăng xuyên qua hoa huyệt của cô, va chạm với hoa tâm non nớt mẫn cảm.
“A, a ~~ a… chậm thôi, chậm thôi, Cain, chết tiệt, anh nhẹ thôi.” Đôi tay bấu chặt ga trải giường, Giang Minh Phương nũng nịu nói, bởi vì kɧoáı ©ảʍ tê dại mà cơ thể nhanh chóng khuếch đại nên chất giọng mang vài phần gợi cảm.
“Ưm…” Cain hừ nhẹ, hai mắt khép hờ, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ cực hạn khi thọc vào rút ra trong hoa huyệt của cô. Hoa huyệt non nớt chảy mật hoa róc rách, dồn dập co rút lại đè ép lên côn ŧᏂịŧ của anh, giống như vô số cái miệng nhỏ cắn côn ŧᏂịŧ anh, khiến anh cực kỳ sung sướиɠ, chỉ muốn hung hăng xuyên qua cô, lấy được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ từ trên người cô.
“A, a ~~ ah… Shh ~~ Anh cắm sâu quá. A, Cain, a ~~ chết tiệt, anh cố ý. A, a…” Giang Minh Phương cố gắng rút ra một phần lý trí để nhớ lại về phòng nghỉ này, chủ nhân cơ thể này công tư phân minh, không để người máy sinh hóa tình ái vào nơi này, ở đây cũng không có các công cụ SM, cô lập tức yên tâm hưởng thụ sự sung sướиɠ khi giao hoan.
Cơ thể Cain đè lên người Giang Minh Phương, vừa điên cuồng chuyển động trong hoa huyệt của cô, vừa vươn tay xoa nắn bầu ngực đầy đặn đong đưa của cô. “Chủ nhân, thế này cô có hài lòng không? Có muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn không?” Anh hơi thở dốc hỏi. Bộ ngực sữa của chủ nhân đầy đặn, đầu nhũ đỏ bừng đứng thẳng như một hòn đá nhỏ cứng rắn. Anh bóp nắn đùa bỡn bầu ngực nõn nà mềm mại của cô, nhìn nó tràn ra khỏi khe hở ngón tay mình, hô hấp bỗng trở nên dồn dập. Đúng là phong cảnh đẹp tuyệt vời, nếu đồi núi tuyết kiêu ngạo này chủ động kẹp lấy côn ŧᏂịŧ màu đỏ sậm của mình thì sẽ là cảnh tượng hút hồn cỡ nào?
“Không, không muốn, chỉ thế này thôi, a, thế này là được rồi. Tôi… thích… tư thế… tư thế… bình thường.” Giang Minh Phương vội vàng nói, mong có thể dần dần sửa lại đam mê biếи ŧɦái của cơ thể. Nói thế nào thì cô cũng là chủ nhân, nếu cô thật sự phản đối, có lẽ Cain cũng sẽ không muốn dùng những đạo cụ đó nữa.
“Phải không?” Cain đâm mạnh một cái, nói, “Cô thích thế này không?” Anh dùng sức chuyển động cặp mông gầy nhưng rắn chắc, làm côn ŧᏂịŧ của mình chuyển động trong hoa huyệt ướt đẫm của cô, để đầu nấm bóng loáng to bằng quả trứng gà nghiền lên hoa tâm yếu ớt và mẫn cảm của cô.
“A, không, ah, không phải…” Kɧoáı ©ảʍ khiến người ta hít thở không thông đánh úp đến khiến Giang Minh Phương không thể suy nghĩ một cách bình thường được nữa, độ sâu và tốc độ giao hoan mạnh mẽ này, cô vừa thích vừa sợ.
“Thích là được, chủ nhân của tôi.” Cain đắc ý nói, tiếp tục cắm rút điên cuồng.
“Bạch bạch bạch bạch,” côn ŧᏂịŧ thô cứng to nóng của anh điên cuồng chuyển động trong hoa huyệt trơn ướt chặt khít của cô, một giây cũng không ngừng. Hoa huyệt cô bị cắm kêu “phụt phụt”, mật hoa trào ra như nước suối, bị anh quấy thành dịch thể đậm đặc màu trắng, chảy xuôi xuống dọc theo hoa huyệt.
“A, a ~~ Cain, tôi muốn, tôi muốn… A, a… A ——” từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại mãnh liệt như thủy triều sóng biển, cơn này cao hơn cơn khác, Giang Minh Phương nhanh chóng bị đưa lên cao trào, cơ thể trắng nõn mềm mại bị anh đè lên đang run rẩy, ửng đỏ từng mảng.