Tù Binh

Chương 6. Không được đánh mông tôi (ngược, H)

“Cain, tôi đau quá, a ~~ khó chịu lắm, anh đổi… tư thế khác được không.” Giang Minh Phương tuyệt vọng, thấy không thể phản kháng được nên đành chấp nhận, năn nỉ anh đổi một tư thế thoải mái cho cô. Chân trái của cô bị anh đặt trên vai, bây giờ anh ép người xuống nên chân áp sát vào ngực cô. Cẳng chân, mắt cá chân và bàn chân đều dán lên mặt và đỉnh đầu cô. Còn cái chân còn lại của cô bị chân anh đè xuống dán lên thảm dệt hoa nano màu vàng nhạt dưới thân, bị anh đè thành tư thế dạng chân ra trước và sau, rất đau đớn.

Cain bị kɧoáı ©ảʍ mê hoặc, chỉ một lòng một dạ muốn cướp lấy càng nhiều kɧoáı ©ảʍ từ trên người Giang Minh Phương, không để ý đến lời cầu xin đau khổ của cô, chỉ điên cuồng cắm rút. Hoa huyệt cô kẹp chặt côn ŧᏂịŧ mẫn cảm của anh, mấp máy như vô số cái miệng nhỏ của trẻ con đang cắи ʍút̼, ngứa ngáy tê dại, cực kỳ sảng khoái. Mỗi lần cắm vào thật sâu, anh có thể cắm đến nơi hình bán cầu mềm mại trơn nhẵn sâu trong hoa kính hẹp dài của cô. Lúc cơ thể anh mở ra chức năng tình ái, trong đầu anh liền xuất hiện tài liệu và hình ảnh nam nữ giao hoan, sinh lý nam nữ. Anh biết, khối thịt mềm hình bán cầu mà mỗi lần anh cắm sâu rồi đυ.ng vào là cổ tử ©υиɠ của cô, nói hoa mỹ là hoa tâm.

“Anh có cảm thấy tư thế này không dễ làm không, đổi tư thế khác được không?” Giang Minh Phương cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu thử nói chuyện với anh. Bởi vì bản năng cơ thể mà mật hoa trong hoa huyệt tiết ra càng lúc càng nhiều, hoa huyệt cô không đau nữa, chỉ là anh cắm quá mạnh, hoa tâm của cô bị đâm thật mạnh như bị gậy hung hăng thọc vào, đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng đảo lộn.

Đổi tư thế khác?

Cain lập tức rút ra khỏi cơ thể cô, bạo ngược quay người cô lại điều chỉnh thành tư thế quỳ, tứ chi chạm đất. Không đợi cô phản ứng lại, một tay anh kẹp chặt vòng eo thon của cô, tay còn lại tách cánh mông vểnh cao của cô ra, cắm côn ŧᏂịŧ ngày càng thô dài cương cứng của anh vào trong hoa huyệt mềm mại, hoa môi hơi lật ra ngoài. Bắt đầu đẩy hông điên cuồng cắm rút, hết sức va chạm với hoa huyệt của cô, thỏa mãn khát vọng từ thể xác và tinh thần của mình, coi “người mở khóa mật mã tình ái của cơ thể anh phải thừa nhận kết quả” như mệnh lệnh tối cao, hoàn toàn lơ đi phản ứng của cô, cũng hoàn toàn không suy nghĩ đến sự nguy hiểm nếu sau chuyện này có thể mình sẽ bị chủ nhân đưa về viện nghiên cứu hoặc là trực tiếp phá hủy.

“A ~~ đừng, đừng làm vậy.” Giang Minh Phương bị anh cắm mà toàn thân run rẩy, tay chân bò về phía trước để giảm bớt cơn đau khi côn ŧᏂịŧ của anh cắm sâu đến tử ©υиɠ của mình. Tuy bây giờ có chút kɧoáı ©ảʍ, nhưng cơn đau và nỗi thống khổ khi hai chân bị ép tách ra khiến cô không thể chịu được.

Phát hiện ý đồ của cô, Cain giơ tay đánh hai cái mạnh xuống cặp mông trắng nõn vểnh lên của cô, sau đó kéo cô về. Bàn tay to như kìm sắt giữ lấy mông cô để mình thọc vào, xuyên qua.

“Á, đau quá, không được đánh tôi!” Trốn không thể trốn, không có cách nào khả thi, Giang Minh Phương đau đớn kêu lên, “A, nhẹ thôi, đau quá ~~ xin anh nhẹ chút, a ~~ a… ưm… ưm a ~~” hai tay bấu vào nền đất, cô cắn răng thừa nhận. Cảm giác đau dần biến mất, kɧoáı ©ảʍ tê dại như điện giật xao động trong hoa huyệt, kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng mạnh, tiếng rêи ɾỉ thống khổ của cô dần biến thành tiếng kêu sung sướиɠ du dương. Quay đầu lại nhìn người máy sinh hóa cường bạo mình, cô thấy gương mặt điển trai bình thường lạnh như tảng băng của anh bỗng ửng hồng, vẻ mặt điên cuồng kích động, giống một người đàn ông thực sự chứ không phải người máy lạnh lùng. Áo dài tay màu đen mà anh mặc vẫn chỉn chu, còn quần đen đã cởi đến tận đùi, sự đối lập này cho thấy anh vội vàng thế nào, không tôn trọng đối tượng giao hoan cỡ nào.

“Shh ~~ a… Shh…” Cain hết sức chăm chú truy đuổi kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ tê dại, phát hiện Giang Minh Phương không giãy giụa nữa, anh cắm càng sướиɠ. Thấy cô quay đầu lại nhìn mình, anh hổn hển hỏi: “Cô sướиɠ không?” Thông qua tài liệu phân tích trong đầu, anh đoán chủ nhân của anh có đam mê bị ngược, ngược cô một cách thích hợp sẽ làm cô phấn khích tột độ, nhanh chóng đạt được cao trào.

“...” Giang Minh Phương quay đầu lại há miệng thở dốc. Sướиɠ không? Kɧoáı ©ảʍ len lỏi khắp nơi trong cơ thể làm cô thoải mái đến mức rêи ɾỉ thở dốc, người cô nhanh chóng nóng lên, hơi khát vọng được anh hung mãnh xuyên qua. Hoa huyệt tê ngứa, mật hoa ào ạt tràn ra như nước suối, trong tiếng cơ thể va chạm “bạch bạch bạch bạch”, cô có thể nghe thấy tiếng nước rất rõ ràng.

“Chát chát chát”, Cain lại giơ tay đánh mông Giang Minh Phương, lạnh giọng hỏi, “Cô có sướиɠ không?” Nhìn thấy cặp mông vểnh hơi ửng hồng của cô xuất hiện dấu tay đỏ tươi, tự dưng anh rất phấn khích. Đây là chủ nhân mà anh phải dùng tính mạng để bảo vệ, bây giờ lại quỳ trước mặt anh để mặc anh chà đạp.

“Á, không được đánh tôi!” Giang Minh Phương đau đớn hét lên. Cô là cô gái hiện đại trí thức có lòng tự tôn tự ái, cô có ký ức kiêu ngạo của đại tiểu thư tập đoàn tài chính Giang thị, sao cô có thể bị một người sinh hóa ti tiện liên tiếp đánh vào mông được?

Cain đột nhiên rút ra khỏi cơ thể cô, chuyển qua trước mặt cô, ra lệnh, “Liếʍ sạch sẽ cho tôi.” Anh cầm lấy côn ŧᏂịŧ thô dài màu đỏ sậm đang sục sôi, mà côn ŧᏂịŧ này đã bị mật hoa dồi dào của cô nhuộm ướt sáng lấp lánh, còn mang theo chất dịch sền sệt.

Bẩn quá!

Giang Minh Phương lồm cồm bò dậy khỏi thảm, muốn trốn ra ngoài.