Đây là ngày đầu tiên Lisa đến công ty để làm việc, là kế thừa chức vị chủ tịch của ông.
Lúc nó bước vào công ty. Thì cũng chỉ có áo vest đen, sơ mi trắng với quần tây âu thôi. Thế mà cả nhân viên nữ và nhân viên nam cứ nhìn nó chằm chằm. Nó ghét bị nhìn như vậy.
- Còn nhìn nữa là tôi móc mắt mấy người đấy.
Nó nói với một ánh mắt sắc lẻm làm mấy người đó sợ hãi quay đi. Nó đi lại bục sảnh, đứng lên đó, bảo thư ký riêng của nó đi tập hợp tất cả nhân viên, trưởng phòng, giám đốc, tổng giám đốc gì gì đó lại đây.
Khi mọi người tập hợp đầy đủ cả, nó khẽ nhìn tất cả mọi người và nói.
- Xin chào! Tôi là Lalisa Manoban, con gái của cựu chủ tịch Manoban Yorn. Ba tôi đã quá tuổi, vì vậy ông ấy kế thừa chiếc ghế chủ tịch này cho tôi. Tôi mong chúng ta làm việc vui vẻ, mọi người hãy chăm chỉ lên. Bất kì ai có ý định phản lại...đừng trách tôi!
-.........
Chẳng một ai dám hó hé lời gì. Phần là mê mẩn sắc đẹp của nó, phần là sợ gương mặt và câu nói của nó. Mà đa phần là sợ.
- Ai có ý kiến gì không?
Cả đám đều lắc đầu không nói gì. Nó cười hài lòng. Ít ra đám người này còn biết sợ.
- Tốt! Tất cả tiếp tục công việc đi. Thư ký Kang, đi theo tôi.
Nó rời khỏi bục sảnh cùng thư ký riêng của nó. Tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu vị chủ tịch này làm việc lâu dài ở đây, e rằng sẽ có người chết vì đau tim mất.
Nó trở về phòng chủ tịch, ném một chiếc USB cho thư ký Kang rồi ra lệnh.
- Tìm hiểu về ba người, trưởng phòng Bae Johyun, Giám đốc Kang Seulgi, Tổng giám đốc Lee Gohan cho tôi.
Thư ký Kang toan tính bước đi thì nó kêu lại. Đưa chiếc máy định vị cho cậu ta.
- Đưa cái này cho Kim Jisoo, giáo viên dạy tiếng anh ở trường Cấp 3 Seoul. Hiện lại cô ấy đang ở trường. Nói với cô ấy, gắn nó phía sau điện thoại, không được tháo ra dù xảy ra trường hợp nào.
Cậu ta gật rồi bước đi.
Thư ký Kang tên là Kang Daniel. Cậu ta là người do ba nó chọn. Một người đáng tin cậy, thông minh, có thể giải quyết tốt mọi công việc được giao.
Lisa nhìn vào khung ảnh vừa được đưa đến cách đây không lâu. Là ảnh của Jisoo. Nó nhìn vào khẽ mỉm cười.
- Em nhớ chị quá à...
============================
Jisoo đang dạy tại lớp 10B2. Đây là buổi dạy đầu tiên của cô. Mọi học sinh thấy cô đều hò hét như thần tượng. Cô quá đỗi xinh đẹp đi.
Đang dạy dở thì học sinh kêu lên rằng có người muốn gặp cô.
- Anh là ai?
- Xin chào! Chủ tịch Manoban bảo tôi đưa cái này đến cho cô. Nói rằng cô hãy gắn nó phía sau điện thoại, dù có gì xảy ra cũng không được tháo.
- Là Lisa nói sao?
- Vâng! Tôi là thư ký của chủ tịch.
- Cậu tên gì?
- Tôi tên Kang Daniel.
- Cảm ơn thư ký Kang! Cậu về được rồi.
Cậu ta gật nhẹ đầu rồi rời đi.
Jisoo nhìn chiếc máy định vị khẽ mỉm cười. Gắn nó phía sau điện thoại rồi nói thầm.
- Lalisa! Đồ màu mè.
Cô trở lại lớp dạy. Phải nói là học sinh khá ngoan ngoãn. Không có ai kiểu ăn chơi đàn đúm cả.
- So...theo lịch quy định....cả lớp đem giấy ra kiểm tra 15 phút.
- Ể???????? Cô~~~~~
- Đừng năn nỉ. Quickly! Giấy đâu? Đưa ra lẹ. Cô viết đề đấy.
Nhìn mặt đứa nào đứa nấy bí xị. Cô hơi buồn cười. Học sinh thời này có vẻ ghét kiểm tra nhỉ? Cô nhớ thời đó cô cũng không có ưa kiểm tra mấy, nhưng mọi đề kiểm tra đều dễ dàng giải ra.
- Cố gắng đi nào. Làm xong chúng ta tâm sự về đời tư của nhau chút chứ?
Nghe tới thế là đứa nào đứa nấy hì hục làm lẹ. Được tâm sự với người đẹp? Ai mà chẳng muốn chứ. Huống hồ là giáo viên mới. Bọn học sinh rất tò mò một điều nha.
15 phút trồi qua. Mặt bọn nhỏ buồn bã cả ra. Chắc lại làm bài không được chứ gì.
- Được rồi! Như đã hứa, tâm sự chút chứ?
Nghe thế là mắt bọn nó sáng cả ra.
- Thế em hỏi trước nha cô?
- Ok! Tự nhiên.
- Cô có người yêu chưa cô?
- Hửm? Không ngờ các em lại hỏi câu đó trước đấy.
- Trả lời đi cô.
- Cô có rồi.
- Èo......người nào mà may mắn dữ vậy.
- Người đó hả? Hơi trẻ con, nhưng lại rất thương cô, tốt bụng và xinh đẹp.
Ố? Bọn nó vừa nghe gì cơ? "Xinh đẹp"? Đó là từ ngữ khen ngợi dành cho nữ giới mà? Cứ ngỡ người yêu của cô là một người đàn ông lịch lãm đẹp trai cơ.
- Khoan! Người yêu cô là con gái ạ? Sao cô....
- Đúng vậy. Cô ấy tên Lalisa Manoban.
- Oh My Goddddd!!!!! Cho tụi em xem ảnh đi cô ơi!!! Hú hú bách hợp kìa tụi bây.
Có vẻ tình yêu đồng giới không xa lạ gì với lũ trẻ này nữa nhỉ?
- Giữ bí mật chuyện này. Tôi sẽ cho các em nhìn.
- Yes Madam!
Cô cười nhẹ mở ảnh của nó lên trong điện thoại. - Đây! Cô ấy đây.
Bọn học sinh lại hú hét lần nữa. Trời ơi!! Cô giáo đã đẹp, người yêu cô giáo cũng đẹp nốt thì học sinh nào chịu nổi.
*Reng*
Vừa lúc ấy tiếng chuông báo hết giờ vừa cất lên. Cô cất điện thoại vào túi xách rồi đứng dậy
- Vậy...tạm biệt các em. Chuyện vừa rồi, là bí mật đấy.
- Vâng ạ!