Edit: Sherry
Giang Vô rửa chén xong, mông vừa dính lên sô pha nghỉ ngơi một lát thì cô gái kia từ trong nhà tắm lộc cộc chạy ra chắn trước TV, muốn nói lại thôi nhìn hắn.
Hắn ném điều khiển TV, hai tay khoanh ngực:“Có chuyện thì nói, đừng cản trở ông đây xem TV.”
Thịnh Hạ vẫn mặc chiếc váy trắng lúc đầu, ánh đèn trên trần chiếu xuống phủ lên người cô một vầng sáng thánh khiết. Cô đà thanh đà khí, hai tay giao trước ngực, gương mặt phiếm hồng e thẹn:“Giang Vô… nhà anh có băng vệ sinh không…”
Tìm hắn hỏi băng vệ sinh? Giang Vô giận đến cười:“Cô cảm thấy ông đây mua cái đó làm gì, chùi mông à?”
Di, ông xã nói chuyện thật trực tiếp, Thịnh Hạ càng rũ đầu, nhỏ giọng giải thích với hắn:“Không phải chùi mông, là lót trong qυầи иᏂỏ, kì sinh lý đến lỗ nhỏ sẽ đổ máu…”
Mẹ nó, năm đó hắn đứng nhất toàn khối khoa học tự nhiên, còn cần cô giải thích cho hắn mấy cái kiến thứ sinh vật cơ bản này sao?
“Tự mình đi mua, ông đây không có.”
Lúc này cô ngẩng đầu lên, chỉ vào chính mặt mình:“Người khác sẽ nhận ra em…”
Nữ minh tinh ra cửa đúng là nhiều chuyện.
“Mũ và kính râm. Cửa hàng tiện lợi của tiểu khu có bán.”
Một người đàn ông cao lớn như hắn không có khả năng đi mua mấy thứ đồ đó.
Thịnh Hạ mất mát mà ai thán một tiếng:“Ai… Vậy được rồi…Em tự mình đi.”
Mũ rơm và kính râm đặt ở bàn trà giữa hai người, cô đội mũ tốc độ rấtttttt chậm, rõ ràng là cố ý.
“Bụng lại đau, nhưng không sao, kì sinh lý tới, thực bình thường.”
Thịnh Hạ vừa nói vừa che cái bụng nhỏ no căng của mình lại. Người đàn ông trên sô pha không dao động, diễn xuất vụng về này không mảy may đả động hắn.
Cô vừa bước ra cửa vừa than ngắn thở dài, thỉnh thoảng lại rầm rì hai câu thống khổ.
“A…Trời tối như vậy, có thể có người xấu không, người ta sợ tối lắm…”
Hắn mua nhà ở tiểu khu này một năm phải đóng mấy vạn phí bất động sản không phải để chơi. Bảo an tuần tra suốt 24 giờ. Cách 10 mét lại có một cột đèn đường, đừng nói là tối, sáng mù mắt cún của cô còn được nữa là.
Thịnh Hạ đứng ở huyền quan*, vừa mới đổi giày xong:“Giang Vô, em thật sự phải ra ngoài sao, Hạ Hạ đáng yêu như vậy…”
(*: Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách)
Hình minh họa
Mẹ nó, con nhóc này hôm nay thật phiền phức, người đàn ông thất bại đứng lên đi về phía cô lấy giày mang vào.
“Lăn về ngồi đi.”
Thịnh Hạ đổi lại dép lê, trong lòng lâng lâng vui vẻ, quả nhiên Hạ Hạ thật đáng yêu. Giang Vô thương Hạ Hạ.
Động tác của người đàn ông rất nhanh, mấy giây đã đẩy cửa ra ngoài. Cô dựa vào khung cửa, nhìn bóng dáng hắn chờ thang máy, ngữ khí hoạt bát nghịch ngợm nói:“Giang Vô, em ở nhà chờ anh nga.”
Làm gì còn dáng vẻ đau bụng chết.
Mười lăm phút sau Giang Vô trở lại, trong tay xách theo một cái túi lớn ném cho Thịnh Hạ. Số lượng bên trong nhiều đến nổi đủ cho cô dùng 1 năm.
Đây có phải là ông xã im lặng mời cô đến nhà thường trú không!
9 giờ tối, hai người chiếm cứ hai đầu sô pha, chán đến chết mà xem xong hai tập phim truyền hình, ai cũng không đề cập đến việc cô nên về nhà.
Thịnh Hạ nằm nghiêng trên sô pha, trên người phủ tấm thảm mỏng, mũi chân duỗi thẳng cọ cọ mu bàn chân hắn:“Giang Vô…Em đi tắm nha?”
Cô không quên tắm rửa xong thì Giang Vô cũng muốn rửa "súng" của hắn.
Côn ŧᏂịŧ lớn máu chảy đầm đìa, nghĩ thôi cũng thấy thật đáng sợ. Lát nữa nhất định phải tắt đèn, nếu không cô sẽ gặp ác mộng.
Người đàn ông không hề biết tính toán của cô, nghe vậy thì nhàn nhạt ứng một câu.
Giang Vô kéo ngăn tủ để qυầи ɭóŧ của mình, nhìn thấy áσ ɭóŧ và qυầи иᏂỏ của cô cũng rất bình tĩnh. Chỉ là kéo một cái qυầи иᏂỏ màu hồng đánh giá.
Thịnh Hạ thấy hắn mở ngăn kéo lấy quần áo tắm rửa liền rút cả người vào ổ chăn, thanh âm rầu rĩ truyền đến:“Giang Vô, anh cũng có thể đặt quần áo của anh bên kia~”
Trong lòng cô nghĩ, như vậy hẳn là công bằng đi.
Người đàn ông nghe cô nói thì nặng nề đóng ngăn kéo lại.
Giỏi lắm, dùng phương thức già cõi này dụ dỗ hắn. Nếu lát nữa hắn không làm gì thật thì thực sự xin lỗi sự dụng tâm lương khổ của cô.
Thịnh Hạ phát hiện, Giang Vô tắm rửa rất lâu, đã hơn 30 phút rồi, cô đi đến phòng tắm gõ gõ cửa:“Giang Vô…”
Thịnh Hạ tới kỳ là rất thích ngủ, cô có chút mệt rã rời, cho nên muốn hỏi hắn còn muốn rửa "thương" hay không, nếu không cô liền ngủ.
Trừ bỏ tiếng nước cuồn cuộn không dứt thì không có người đáp lại cô.
“Giang Vô…”
“ĐM! Câm miệng! Kêu nữa tối nay cho tiểu bức cô phun máu!”
Tiếng nói nghẹn ngào trầm thấp không có nửa điểm uy hϊếp, cô nghe chỉ thấy gợi cảm, lỗ tai dán lên cửa kính, tiếp theo nghe được người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, động tĩnh này…
Giang Vô đang tự sướиɠ!
Má ơi, Thịnh Hạ còn chưa kịp trở về giường thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra. Trọng tâm của cô không vững liền té vào người đàn ông toàn thân bọt nước, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm duy nhất.
Người đàn ông đỡ lấy cô:“Mẹ nó cô lại làm trò gì.”
Bị cái qυầи ɭóŧ của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ, Giang Vô chỉ có thể vào phòng tắm tự giải quyết, ai ngờ mới loát được một chút thì hồ ly tinh nhỏ này lại đến quyến rũ hắn. Cảm thấy mình có dì cả chống lưng liền muốn bay lên trời sao?
Thịnh Hạ muốn đứng lên thì phát hiện hắn đang nắm chặt cánh tay mình:“Không… Không làm gì cả…”
Cô dứt khoát dán lên cánh tay trần trụi của hắn:“Hạ Hạ muốn hỏi anh… Khi nào ngủ… Buồn ngủ quá…”
Khi nói hai chữ cuối cùng còn che cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, tỏ vẻ mình thật sự mệt mỏi.
Một tay Giang Vô vòng qua đầu gối cô gái, một tay ôm lấy eo thon bế người lên, đi vài bước tới mép giường ném cô lên.
Trên người cô mặc áo sơmi của hắn, vạt áo vốn ông đến đầu gối nhưng bởi vì động tác lỗ mãng của hắn mà tốc lên tới hông làm lộ ra qυầи ɭóŧ ren đen nhỏ có hai cánh màu trắng.
Giường Giang Vô mềm mại, Thịnh Hạ không cảm thấy đau, vừa muốn quay người nhìn hắn thì một cái chăn ném lên người cô, sau đó nệm hãm xuống, người đàn ông đã lên giường.
Đề phòng cô làm loạn nên Giang Vô một tay chế trụ eo cô, còn hung tợn uy hϊếp:“Ngủ! Không ngủ liền làm cô!”
Cô đưa lưng về phía hắn, dáng người mảnh khảnh dán lên l*иg ngực trần trụi của hắn.
Thịnh Hạ cười đến mi mắt cong cong.
Hạ Hạ muốn ngủ với Giang Vô.
Giang Vô đã xem nhẹ cô gái này, chỉ một lát sau đã nghe cô hô:“Giang Vô, còn chưa tắt đèn.”
Người đàn ông vươn một tay tới tủ đầu giường nhấn công tắc cùng lúc đó cô nhanh chóng xoay người đối mặt với , trong bóng tối hai chân mềm mại cùng quấn lên chân hắn, hai tay đáp trên bả vai. Sau đó giống như phát hiện một bí mật nhỏ mà thấp giọng thì thầm, ngữ khí xấu xa:“Ông xã, anh không mặc qυầи ɭóŧ nga.”
Giang Vô bị cô đứng ngoài buồng vệ sinh gào đến quên mặc qυầи ɭóŧ, mà khăn tắm quấn tạm đã bị hắn tùy tiện ném sang một bên lúc nhảy lên giường chế trụ hồ ly tinh nhỏ cả gan tác loạn này.
“Ông đây lõa thể đi ngủ, cô có ý kiến gì?”
Nói rồi còn dùng cây đồ vật kia cọ xát thịt chân non mềm của cô, ý tứ thực rõ ràng, dám có ý kiến thì làm đến khi nào tiểu bức cô đổ máu thì thôi.
Khuôn mặt nhỏ của cô cọ lên cơ ngực rắn chắc của hắn, thanh âm vừa mềm vừa ngọt:“Không có nha, ông xã như vậy thật nóng bỏng~”
Người đàn ông ngạo kiều bị hai tiếng ông xã dỗ đến tâm hoa nộ phóng, ôm thân thể thơm mềm của cô sát vào l*иg ngực một chút:“Ngủ, lại không ngủ liền thao tiểu bức của cô.”
Người trong ngực ngoan ngoan ngoãn ngoãn đáp:“Ừm!”
Hạ Hạ nhắm mắt lại, nằm mơ cũng mỉm cười.
Ông xã cô chính là hổ giấy, nói muốn "tẩy thương" nhưng cả đêm cũng không "tẩy" thật, hừ.
Giải thích cho những ai không hiểu:
1. Tẩy là rửa.
2. Thương là một loại vũ khí. Ở đây là nghĩa ẩn dụ.
Hình ảnh minh họa