Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Chương 46: Si Tình Hán Gặp Rắn Rết Nữ

Trong lúc Dạ Tuyết đang tung tăng trên đường đυ.ng độ mỹ nam, thì tại Vãn Lâu không khí vô cùng nặng nề. Thực khách vây xung quanh kẻ dòm người ngó, chỉ trỏ bàn tán.

Trung tâm vòng vây, là tam nam nhất nữ. Nữ tử thanh thoát ôn hoà đứng đó, nàng cắn cắn phiến môi một bộ lã chã chực khóc khiến nam nhân xung quanh đau lòng không thôi. Mà nam nhân tất không để ý đến, ung dung bắc chân ngồi thưởng trà.

Trước mặt là hai hộ vệ đang lãnh khuôn mặt chặn ngang nữ tử.

Khung cảnh hảo quỷ dị.

Mà lúc này, nữ chủ Vân Mộng Vũ đang bị vây vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Kế hoạch của nàng là để Nhất lẻn vào phòng ngủ của Hạ Dật Phong thả một chút dược, dược này không màu không mùi, cũng không có độc tính. Cho dù thử bằng châm bạc cũng không có phản ứng.

Mà nàng phụ trách làm cho trà có hoà tan dược đổ vào người Hạ Dật Phong, tất nhiên dược trong nước trà cũng không hề có độc tính, màu hay mùi vị. Cho nên nàng cũng không sợ điều tra liên luỵ lên trên người nàng.

Nhưng một khi hai thứ này kết hợp với nhau, dược có trong nước trà và dược kia sẽ phản ứng gây nên ngứa ngáy vô cùng, càng khắc chế càng ngứa.

Kế hoạch định sẵn tốt lắm, nhưng không ngờ đến phút cuối lại bị lật thuyền trong mương

Có hai ám vệ ở đây, nàng không có khả năng đến gần Hạ Dật Phong.

Mà nàng càng vạn vạn không ngờ lại còn ở phía sau.

Đúng lúc không khí đang căng thẳng, một tên ám vệ bước vào ghé vào tai Ám Nhất nói gì đó. Chỉ thấy Ám Nhất khuôn mặt thoáng trầm xuống, sau đó xoay người ghé vào tai Hạ Dật Phong nói nhỏ.

Hạ Dật Phong con ngươi đen như mực, tĩnh lặng không một gợn sóng như có như không nhìn về Vân Mộng Vũ, sau đó nhỏ giọng phân phó Ám Nhị gì đó, Ám Nhị nhận lệnh đi ra ngoài.

Vân Mộng Vũ trực giác cảm thấy không ổn, trong lòng ẩn ẩn bất an.

Không đợi Vân Mộng Vũ tưởng nhiều lắm, Ám nhị đã trở lại.

Đi theo phía sau là hai ám vệ, hai người đang kiềm chế một nam nhân thoạt nhìn vô cùng bình thường kéo vào trước mặt Hạ Dật Phong.

Mà Vân Mộng Vũ từ lúc nhìn thấy nam nhân kia, khuôn mặt thoáng tái nhợt, nhưng nàng vẫn bình tĩnh đứng đó. Chỉ là hai tay bên hông lại nắm chặt đến bật máu.

--------------------------

Ám Nhị tiến lên một bước, đá vào đầu gối nam nhân khiến hắn khuỵ cả người quỳ xuống dưới sàn.

Nam nhân hai mắt đầy tơ máu.

Đều nói đầu gối nam nhân có vàng. Trên quỳ vua, dưới quỳ cha, quỳ mẹ. Nay bị ép quỳ trước mặt bàn dân thiên hạ, Nhất tâm tình có chút hỏng mất. Hắn muốn đứng lên nhưng lại bị ghì chặt xuống.

Vân Mộng Vũ khuôn mặt tái mét nhìn nam nhân bị trói quỳ trước mặt. Nhưng nàng cũng biết bản thân hiệntaij lo cho bản thân còn chưa xong, không dám làm gì, chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh.

-"Chủ tử, người này đột nhập vào phòng chủ tử, bị phát hiện đương trường bỏ trốn nhưng không thoát. Lục soát trên người tìm được một bao dược khả nghi, thỉnh chủ tử định đoạt."

Nói xong cung kính hai tay dâng bao dược lên trước mặt Hạ Dật Phong.

Hạ Dật Phong nhìn bao dược, lại nhìn Nhất, sau đó nhìn đến tâm thần hoảng hốt Vân Mộng Vũ, khoé môi nhếch lên độ cung tàn nhẫn.

-"Dược này là gì? tác dụng? ai sai ngươi đến hại ta? " Hạ Dật Phong thanh âm bình thản nghe không ra hỉ nộ.

Nhất không dấu vết liếc qua Vân Mộng Vũ, mím môi không trả lời.

-"Dùng hình" lại một câu bình thản.

Ngay lập tức Ám Nhất hoà Ám Nhị xoay người bước ra ngoài.

Một lát sau, hai người xuất hiện, trên tay cầm một bàn kẹp tay.

Không nói môt lời, Ám Nhất tiến lên nắm chặt tay Nhất (Đao), Ám Nhị nhanh chóng luồn bàn kẹp vào.

Nhất (Đao) khuôn mặt không có gì thay đổi, nhưng mồ hôi theo từng phân phút tuôn ra trên trán, cộng với cả người căng cứng đã cho thấy hắn đang cố gắng chịu đựng hình phạt.

Tuy nhiên hắn vẫn không hé răng.

Không biết vì điều gì, nhưng hắn không muốn.. nàng(VMV) bị tổn thương.. cho dù đổi lại là mạng sống của hắn.

Nhất nhìn về phía Vân Mộng Vũ ánh mắt có một tia không rõ ràng tình ý, mà Vân Mộng Vũ đang phiền táo chết đi được, nơi nào để ý đến những chuyện này.

Hạ Dật Phong không nói lời nào.

Cho dùng hình vốn dĩ cũng không phải mục đích để tên kia khai ra Vân Mộng Vũ.

Hắn rất rõ ràng, kiếp trước Nhất Đao là trung khuyển của Vân Mộng Vũ.

Kiếp trước hắn (NĐ) cũng chết thực thê thảm, nhưng là chuyện mãi tận sau này, vì tìm một đường sống cho Vân Mộng Vũ tại Sa Hải mà cam nguyện trầm vào cát lún làm bàn đạp cho Vân Mộng Vũ mượn lực giẫm lên vượt qua hố cát đi.

Mà hắn.. lúc này dùng hình chẳng qua là muốn phế đi đôi tay đã từng giương cung bắn Tuyết nhi kia mà thôi. Ngay từ đầu hắn (NĐ) đã bị hắn (HDP) phán tử hình.

Mà Vân Mộng Vũ hắn không vội, hắn còn cần nàng làm môi giới để đường đường chính chính gặp Tuyết nhi đâu.

Nhìn Nhất, Hạ Dật Phong có chút khâm phục, hắn đã cho người bôi thêm "Nhuyễn cân tán", đau đớn có thể nói được phóng đại trăm lần ngàn lần, tựa như gân cốt bị ngâm trong nước sôi ninh đến nhừ ra, mà hắn vẫn không hé răng.

Lại nhìn thấy tình ý từ trong đáy mắt hắn(NĐ) khi nhìn Vân Mộng Vũ nhất thời Hạ Dật Phong hiểu rõ.

Chẳng qua hiểu rõ rồi thì chỉ cảm thấy trào phúng và châm chọc, đáng thương thay si hán gặp rắn rết nữ.

Nhìn xem, không thấy Vân Mộng Vũ bình tĩnh vô ba đứng tại kia sao? Hạ Dật Phong thậm chí còn nghi ngờ Vân Mộng Vũ đang tìm cách khiến cho Nhất Đao tử nhanh hơn để tránh làm hỏng việc lớn của mình.

Phải nói là Hạ Dật Phong trải qua một kiếp xem như hiểu Vân Mộng Vũ.

Quả thật Vân Mộng Vũ đang tính toán làm như thế nào hạ kịch độc lên Nhất để tránh bị hắn khai ra.

-----------------------

-"Đem ra ngoài cho ma thú ăn đi" Hạ Dật Phong vẫn giọng bình thản phân phó.

-"Là" Ám Nhị hô, sau đó lôi kéo Nhất(Đao) đã huyết nhục mơ hồ hai tay đi ra ngoài.

Nhất Đao từ bên người Vân Mộng Vũ đi qua, ánh mắt lưu luyến tham lam nhìn khuôn mặt nàng.

Chỉ tiếc, nếu hắn biết suy nghĩ của Vân Mộng Vũ giờ phút này, phỏng chừng chết không nhắm mắt.

Vân Mộng Vũ chỉ có chút tiếc nuối một chút, con cờ còn chưa lợi dụng hết giá trị đã để vuột mất. Nàng không một chút cảm thấy có lỗi hay mang chút áy náy nào. Đối với nàng mà nói, lẽ ra hắn (NĐ) đã tử từ rất lâu rồi.

Là nàng cứu hắn một mạng nên bây giờ vì nàng tử là trả lại mạng cho nàng mà thôi.

Không có gì to tát.

--------------------