Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Chương 9: Lục Y

Dạ Tuyết vừa bước ra khỏi cửa, rất nhanh nhìn thấy một nha hoàn mặc y phục màu vàng chanh chạy tới.

-"Tiểu thư, người không có việc gì chứ?" nói xong lại nhìn nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt mới cam lòng dời đi ánh mắt.

Vừa ngẩng đầu chợt chạm phải một ánh mắt hờ hững lạnh nhạt, nha hoàn sửng sốt.

-"Tiểu thư?"

-"Ngươi là Lục Y?"

-"Tiểu thư, người làm sao a? Có phải cảm thấy chỗ nào không khoẻ? Nô tì đi báo lão gia cho ngài khám đại phu." nha hoàn sốt sắng nắm tay Dạ Tuyết bị nàng bất động thanh sắc né tránh.

Dạ Tuyết nhìn nha hoàn bộ mặt ửng đỏ như rất lo lắng cho nàng không khỏi cười lạnh.

Diễn trò thật giỏi, nếu không phải đọc trog nguyên tác biết Lục Y là tai mắt của Vân thị cài vào bên cạnh nàng, nhất cử nhất động quan sát nàng, sau này lại là trung khuyển của Vân Mộng Vũ thì phỏng chừng nàng cũng bị bộ dáng này của Lục Y cho cảm động đi.

Nguyên chủ cũng không ít lần cùng cái này bạch nhãn lang tâm sự, thất thất bát bát đều vào tai Vân Mộng Vũ, cũng chính vì vậy mà Vân Mộng Vũ mới biết chuyện nàng thầm thương Hạ Dật Phong đi.

Dạ Tuyết ánh mắt loé loé lại một bộ vân đạm phong khinh khẽ liếc mắt nha hoàn một cái, sau đó dịu dàng trả lời:

-"Lạc Y, ta không sao rồi, khổ cho ngươi" đúng vậy, làm tai mắt vâng lời bên này vẫy đuôi bên kia phỏng chừng rất khổ đi.

-"Tiểu thư, ngài không việc gì là tốt rồi, a , có Phan gia nhân đến bái phỏng, đang đợi ngài tại sảnh, gia chủ cho mời tiểu thư"

Lục Y trong mắt bay nhanh một đạo ghen ghét, vì cái gì tiểu thư lại tốt số như vậy, một cái phế vật không thể tu luyện lại có thể làm Phan phu nhân, cùng là nữ nhân mà nàng tư sắc không hề kém so với tiểu thư lại chỉ là thân phận một nha hoàn, vì cái gì? Nàng không cam lòng! Móng tay khẽ bấm vào đau nhói mà Lục Y lại phản phất không hay biết.

Dạ Tuyết đương nhiên đọc được trong mắt Lục Y nồng đậm ghen tị cùng không cam lòng nhưng cũng chưa nói gì chỉ là cười yếu ớt nói:

-"Đi thôi." Nói xong dẫn đầu đi ra khỏi Trúc viên. Lục Y cắn răng dậm chân một cái bước đi theo.

Dạ Tuyết như lơ đãng nhìn nha hoàn đang đi song song cùng nàng bên cạnh, trong ánh mắt tránh đi một tia tinh quang.

Nàng cười nhạt.

Hảo một cái nha hoàn cũng dám đi song song cùng chủ tử. Quả nhiên là chó cậy gần nhà a. Hoàn toàn không coi chủ tử là nàng ra gì. Phỏng chừng nguyên thể cũng là không để ý đi.

Lục Y là nha hoàn thϊếp thân từ nhỏ của nàng, lớn lên bên cạnh nhau khó trách nàng không đề phòng bị cắn một ngụm a.

Nàng rũ mí mắt, chỉ là một tiểu sửu nhảy nhót, thật nhàm chán, để nàng làm trò mình xem kịch cũng không phải là ý kiến tồi. Dạ Tuyết khép hờ cánh mi dày cong cong như rẽ quạt che giấu sự trào phúng trong đôi mắt. Cúi đầu bước đi. Nàng thật sự cảm thấy nhàm chán nha.

Lục Y đi bên cạnh Dạ Tuyết thần thái sáng láng tự tin. Bay nhanh liếc một cái thấy Dạ Tuyết cúi đầu lầm lũi đi tựa như nàng mới là chân chính đích tiểu thư còn Dạ Tuyết chỉ là cái nha hoàn hầu hạ, lòng hư vinh ẩn ẩn được thỏa mãn. Khoé môi giương lên.

-"Haha,xem đi, nàng đẹp hơn tiểu thư, cầm kì thi hoạ đều sẽ, lại là chiến sĩ nhị cấp, Vân phu nhân đã hứa chỉ cần nàng giám sát tiểu thư nhất cử nhất động báo cáo lại Vân phu nhân, khi tiểu thư về Phan gia, nàng chắc chắn sẽ là nha hoàn hồi môn, đó là gì a, chính là cấp một cái thông phòng cho Phan thiếu gia đấy.

Nàng tự tin sẽ nắm được trong tay vị thiếu niên anh tuấn ấy, chỉ cần nàng sinh được con trai lúc đó đừng nói là thông phòng, leo lên một cái di nương thậm chí là một cái bình thê với tiểu thư cũng không chừng. Hừ."

Đang đắm chìm vào  những lời dỗ ngọt của Vân Thị, Lục Y lúc này thần sắc đầy kiêu ngạo. Không hề hay biết trong mắt Dạ Tuyết mình đã trở thành con hát diễn kịch để nàng xem.

Mà Dạ Tuyết lúc này đang cố gắng lục lọi nội dung cuốn tiểu thuyết.

Nguyên tác trong, hôm nay Phan quản gia sẽ đến đây chèn ép nàng từ thê như đã định xuống thϊếp, Dạ Gia chủ có cho gọi nàng ra sảnh chính gặp mặt, nhưng nàng vì đau đớn nơi vết thương từ chối không đi, chính vì vậy không thông qua nàng, dưới áp lực Tể Tướng phủ, Dạ gia chủ đồng ý.

Hết thảy mọi thứ nguyên chủ cũng không biết. Liền là đợi đến khi nguyên chủ đủ 14 tuổi sẽ tổ chức lễ cưới hỏi. Không ngờ nguyên chủ lại đi đời nhà ma năm 12 tuổi, kết quả Lục Y canh đúng thời gian Phan Diệp đến viếng nàng, khóc hoa lê đái vũ, nhìn thấy mà thương, lại bày trò tuẫn theo chủ tử làm Phan Diệp cũng thưởng thức tấm lòng của nàng ta đối với chủ tử, nên ban nàng ta cho nhất đẳng thị vệ bên cạnh, sống cuộc đời hạnh phúc.

Chậc, đây là cái gì thần logic a? Kẻ xấu được hạnh phúc còn người tốt thì bị đạp dưới ba thước đất?? Nàng thật muốn cho tác giả quỳ. Rốt cuộc là hận cuộc đời đến mức nào mới có thể viết được cái nội dung cẩu huyết như vậy a?

Mặc kệ cái gì thần logic, bây giờ nàng là nàng, vậy Phan Diệp tiểu tử kia, ta sẽ hảo hảo chơi với ngươi.

Phan Diệp đang tiêu sái đi trên đường nơi nơi xem cảnh đẹp, hưởng thụ những luồng ánh mắt hình trái tim của các tiểu thư trên phố, hắn híp mắt. Bất chợt hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng, tựa như bị ma quỷ nhìn trúng vậy.

Đúng vậy, vốn dĩ là hắn đến nhưng giữa đường đổi ý , vòng vèo bên ngoài thành thưởng thức phong cảnh. Lại sai quản gia đi bái phỏng. Hừ,một cái phế vật lấy tư cách gì làm thê của hắn.

Rất lâu sau đó, đối với suy nghĩ ngày hôm nay của mình hắn sẽ hối hận không thôi.

Phải nói Phan Diệp tiểu tử,ngươi chân tướng nga. Vừa mới có người nhớ thương ngươi nga~~