Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Chương 4: Thay Ngươi Sống Tốt.

Bỗng dưng Dạ Tuyết cảm thấy sâu trong trái tim từng đợt đau nhói, còn có hận ý mãnh liệt, hai tay giấu dưới áo khẽ nắm chặt cố gắng áp chế cảm xúc xao động, ngoài mặt lại bất động thanh sắc, nàng lạnh nhạt mở miệng:

-"Mẫu thân nói phải, là nữ nhi lỗi, thế nhưng gần đây thân thể nữ nhi có điểm bệnh tật không khoẻ, trước mắt lại bị trọng thương, tuy đã khỏi nhưng vẫn âm ỉ đau đớn, Diệp công tử là quý nhân dương cương mạnh mẽ, e là nữ nhi không thể hầu hạ nổi.. Nếu được nữ nhi nguyện vào cửa phật cả đời cầu cho phụ thân bình an." Nàng ngừng một chút sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người trước mắt lại nói:

-"Hơn nữa, một vị trượng phu tốt như vậy, nữ nhi như thế nào có thể tranh giành cùng đại tỷ, nàng hơn ta ba tuổi, năm nay cũng đã đến tuổi cập kê, vì cái gì mẫu thân đại nhân người lại có thể thiên vị ta đâu? Vẫn là nữ nhi nhường đường tốt nhân duyên này cho tỷ tỷ đi. Mong phụ thân thành toàn." Dạ Tuyết đầy mặt chân thành nói.

Vân thị nghe xong thầm cắn răng, trong lòng nghĩ :

-"Tiện nhân, từ khi nào miệng lưỡi lại nhanh nhẹn như thế, ngươi cho ta chờ."

Ngoài mặt lại dịu dàng tiến lên một bước, nắm lấy tay Dạ Tuyết, mỉm cười hệt như một vị mẫu thân hết mực thương yêu nữ nhi của mình nhẹ giọng ôn nhu:

-"Ngươi này hài tử ngốc, tỉ của ngươi tính tình nhát gan, nào có như ngươi thông minh lanh lợi, ngươi nếu là gả cho Phan Diệp thiếu gia không chừng thảo được niềm vui của hắn, phụ thân hắn trước mặt sẽ lại đề điểm phụ thân ngươi trước mặt Hoàng thượng, như vậy phụ thân ngươi vẻ vang đương nhiên Dạ gia cũng vẻ vang, mà ngươi đâu? có Dạ gia làm hậu thuẫn, sau này tại Phan tướng phủ còn không hỗn được như cá gặp nước hay sao? Lại nói sau này Phan Diệp nhưng sẽ là người thừa kế Phan gia, đến lúc đó ngươi sẽ là chủ mẫu, ai có thể so được với ngươi a?"

Ngừng một chút, Vân thị lại nói tiếp:

-"Ngươi thử nghĩ nghĩ xem, thân là Dạ gia nữ nhi, giúp đỡ cha ngươi không phải là bổn phận hay sao? Mà ngươi lại vì chút trẻ con giận dỗi với ta lại từ chối một mối lương duyên tốt như vậy, mẫu thân thật khổ sở." nói xong viền mắt khẽ đỏ, một cách điềm đạm khiến người sinh tâm thương tiếc nhìn sang Dạ gia chủ.

-"Lão gia, là thϊếp không chu toàn để Tuyết nhi không vui, thϊếp này mẫu thân thật là làm không tròn, kính mong lão gia trách phạt, thϊếp nguyện ý chịu tội"

Ha, Dạ Tuyết đứng bên cạnh xem kịch từ nãy đến giờ cũng không kém chút nữa vỗ tay huýt sáo khen hay. Quả nhiên không hổ là tiểu tam thượng vị a.

Năm đó, Vân thị mặc dù là nô tì trong Dạ viên, nhưng lại cũng là một kẻ không cam chịu số phận và có lòng tham không thấp, vốn nàng ta là trẻ mồ côi lang thang sau được gia đình nọ tốt bụng nhặt về, cho học cái chữ, cầm kì thi hoạ cũng không thiếu, sau gia đình đó sa cơ lỡ vận, tan cửa nát nhà mới bị gia chủ bán đi lấy tiền.

Liền là như vậy, ngay từ đầu nàng ta đã tính toán leo lên giường Dạ gia chủ Dạ Trạch.

Mà kết quả đâu? Tất nhiên là thành công. Chẳng qua Vân thị thật là không ngờ lại bị Vân lão thái thái phát hiện mang thai cho đuổi ra khỏi phủ lúc Dạ gia chủ không có ở nhà.

Mà Dạ gia chủ khi trở về không thấy Vân thị lại nghe Vân lão thái thái báo cho biết là phạm lỗi đuổi đi cũng không nghĩ gì, dù sao chỉ là cái nô tì, hắn muốn giải quyết nhu cầu sinh lí thì Dạ gia cũng không thiếu nữ nhân cho hắn phát tiết, cần gì đâu phải bận tâm.

Mà Vân thị bị đuổi ra khỏi nhà sau, lại cắn răng nuôi lớn đứa con của mình, khăng khăng chấp niệm, rồi ta sẽ trở lại, nhất định đổi đời.

Quả thật không ngoa, nàng ta đã lại quang minh chính đại trở về Dạ gia còn tính kế mẹ Dạ Tuyết đẻ non được Dạ Trạch ngầm cho phép, thành công khiến cho nương của Dạ Tuyết xuất huyết nhiều mà tủ, thành công khoác lên mình chiếc áo chủ mẫu.

Mà giờ phút này, chỉ bằng vài câu nói đã trực tiếp hắt nguyên chậu nước bẩn vào Dạ Tuyết, chậc chậc trình độ diễn như thế này tại hiện đại không chừng sẽ là ảnh hậu chứ chẳng đùa.

Ngoài mặt thể hiện ôn nhu, khuyên bảo, bên trong lại là tầng tầng lớp lớp tính toán phá huỷ tiểu tiện nhân đạp nàng nữ nhi đầu một cách triệt để.

Đúng là không chê vào đâu được. Dạ Tuyết có chút cảm thán.

Quả nhiên Dạ gia chủ nhìn Vân thị một dạng yếu ớt tâm nhéo một cái, đau lòng ôm Vân thị vào lòng, lại mặt lạnh lùng liếc hướng Dạ Tuyết phát hoả:

-"Hồ nháo. Ngươi lại phát cái gì tiểu tính tình? Ngươi nghe kĩ cho ta, hảo hảo sửa sang lại tính tình của ngươi, sau đó ngoan ngoãn đợi về nhà chồng, tỉ tỉ của ngươi tự ta sẽ sắp xếp cho nàng một mối nhân duyên, ngươi cho ta an phận." Ngừng một chút, ánh mắt hắn loé loé, nói:

-"Phụ thân của Phan Diệp là trọng quan triều đình, ngươi về đó làm dâu sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý, hoa hoa công tử cái gì, ngươi đẹp như vậy còn không phải nắm hắn trong lòng bàn tay? Quan trọng là thϊếp canh đã gửi, lui hôn đắc tội Phan gia, phỏng chừng Dạ gia chúng ta sẽ bị chôn cùng với ngươi" , nói xong phất tay áo ôm Vân thị bỏ đi.

Dạ Tuyết trừ cười lạnh vẫn là cười lạnh.

Ah, liền là câu cuối mới quan trọng nhất đi, muốn dựa hơi tể tướng đương triều không ngại bán đi nữ nhi. Nguyên chủ, ngươi thật đáng thương, có người cha cực phẩm như vậy. Nghĩ đến đây, Dạ Tuyết bỗng chốc có chút mệt mỏi, lúc nãy liền là cảm xúc còn lại của kí chủ đi.

Aizzz, xoa xoa nơi trái tim truyền đến từng đợt đè nén cảm giác uất ức còn có hận ý, nàng mở miệng nỉ non như là đang nói cho nguyên chủ:

-"Ngươi yên tâm, ta nếu là đang sử dụng thân thể của ngươi, nhất định thay ngươi sống tốt, giúp ngươi tìm được người nhà!"