Ván Cược Tình Yêu

Chương 36: Bạch Hổ

Bốn tuổi, mẹ mất, Dương Lâm được Dương Ngọc Mẫn đưa vào Dương gia. Từ năm 4 tuổi đến năm 14 tuổi, anh bị mụ đàn bà ác độc ấy hành hạ đến nửa sống nửa chết.

Máu, nước mắt, nỗi đau và sự thù hận chính xác là những gì còn sót lại trong tâm trí.

17 tuổi, anh cũng đã từng yêu một người con gái.

Cô ấy đẹp! Trong veo và thuần khiết.

Họ yêu nhau được hai năm.

Dương Lâm đứng chôn chân nhìn cảnh đôi nam nữ đang trong tư thế tɧác ɭoạи. Nhưng thanh âm rêи ɾỉ kiều mị hòa vào hơi thở trầm trầm đứt quãng như nhát dao trí mạng xuyên thẳng vào tim anh, hung hăng rạch vào từng đường ứa máu.

Sau một thoáng, bước chân anh vô thức tiến lại gần, con dao găm nhọn hoắt đã được bật ra.

Bốp!

Một cú mạnh mẽ giáng xuống mặt người đàn ông làm hắn ngã lăn xuống đất, khóa quần còn chưa kịp kéo lên. Cô gái hoảng loạn hét lớn.

Phập!

Nhát dao nhọn lún cán nơi tim gã. Máu rỉ ra loang lổ một mảng ở ngực. Gã ú ớ trong kinh hãi và đớn đau.

Dương Lâm nhìn gã, đôi mắt anh lóe lên tia lãnh khốc khát máu, rút dao ra lại tiếp tục đâm vào. Cứ như vậy cả chục nhát, máu bắn tung téo lên mặt, lên người anh. Ướŧ áŧ! Tanh nồng!

Người đàn ông tắc thở, cơ thể gã chằng chéo những nhát cắt sâu dài.

Dương Lâm quay đầu nhìn người con gái nửa nằm nửa ngồi dưới đất. Đôi mắt mở to đầy hoảng loạn, miệng mấp máy điều gì không rõ. Anh đứng dậy, đưa lưỡi dao đầy máu lên miệng, liếʍ một đường rồi lập tức nhổ ra.

- Khẩu vị tệ thật. Tôi không ngờ cô lại thích loại người như vậy đấy, Hạ Tư Linh.

Anh cười lạnh lùng, ánh mắt tỏa ra hàn khí cay nghiệt. Bước thêm vài bước chân, Dương Lâm dùng đầu lưỡi dao nâng cằm cô lên.

- Tôi không thể thỏa mãn cô sao? Chỉ hắn mới có thể thỏa mãn cô?

Môi mỏng hơi nhếch lên, nụ cười ẩn hiện sát ý tàn ác. Trước đây mỗi lần hai người thân mật đều không vượt quá mức một nụ hôn. Đó là vì Dương Lâm cố tình muốn gìn giữ cho người con gái mình yêu đến lúc cuối cùng. Thật không ngờ....

- Vậy để tôi cho cô biết ai mới là người đàn ông của cô.

Xoẹt!

Chiếc váy trắng xộc xệch trên người cô bị anh xé nát.

Dương Lâm cúi đầu hôn lên xương quai xanh, bỏ qua những kí©ɧ ŧɧí©ɧ ban đầu, cứ như vậy trực tiếp đi thẳng vào trong cô. Tiếng khóc, tiếng hét đau đớn, tiếng rêи ɾỉ. Máu và nước mắt trộn lẫn vào nhau. Đến lúc cả hai gần như chạm tới đỉnh cao của nhục thể, Dương Lâm cầm lấy con dao anh vừa buông xuống bên cạnh, dứt khoát đâm vào tim cô. Hạ Tư Linh hét lên một tiếng, rồi im hẳn. Tim cô đã ngừng đập.

Anh đứng dậy, nhìn người con gái khỏa thân nằm dưới đất. Mái tóc đen nhánh xõa tung. Vài sợi bết dính lên gương mặt thanh tú. Đôi mắt trừng lớn, đọng đầy nước, nhìn anh vô hồn.

Lại đưa mắt xuống lưỡi dao anh vừa găm thẳng vào tim cô.

Đàn bà trên đời có gì tốt? Mà sao suốt đời khiến đàn ông phải ma mị, phải say đắm, phải bất chấp?

Ngoại trừ mẹ anh ra, đàn bà đều giống nhau một loại kinh tởm.

Hạ Tư Linh, rồi Dương Ngọc Mẫn.....Thật đáng khinh bỉ!

Cười khẩy một tiếng, Dương Lâm cầm lấy điện thoại , nhấn nút, đầu dây nhanh chóng được kết nối

- Ngõ 312, đường A, phố B,...đem cho tao một bộ quần áo. Và 50 lít xăng.

Chưa đầy 15p sau, chiếc Kawasaki Ninja H2 gầm rú lao đến, người trên xe thuận tay vứt qua cho Dương Lâm túi đồ

- Em mua vội trên đường. Hàng tạp hóa đó, nhưng chắc không đến nỗi vừa xỏ vào đã bung ra.

Dương Lâm thay quần áo trong khi thằng em vừa đổ xăng dọc con ngõ nhỏ, vừa tặc lưỡi

- Sớm đầu thai nghe con. Kiếp sau có may mắn làm người tiếp thì đừng có ngu mà động vào đại ca. À, mà thôi, lũ chó chúng mày chắc đ** gì đã được luân hồi đấy.

Dương Lâm dựa người một góc, lấy bật lửa châm thuốc, hút từng hơi dài. Đưa mắt nhìn ra ngoài đường lớn, không gian chìm trong cô tịch. Bóng tối lan tràn, u ám như chính cuộc đời anh.

- Xong rồi đó đại ca.

Tuấn Sẹo không biết đã nhảy lên xe từ bao giờ, rồ ga ầm ĩ. Dương Lâm ngồi lên phía sau, rít hơi thuốc cuối, ném lại tàn thuốc còn đỏ. Mặt đất đã được tưới xăng bén lửa, rồi nhanh chóng bùng lên dữ dội.

Kawasaki Ninja H2 lao khỏi ngõ nhỏ, xé gió rạch đêm mà vun vυ't trên đường lớn. Bỏ lại mà lửa nóng bỏng rực rỡ, bỏ lại tiếng chửi bới, tiếng kêu thất thanh, tiếng còi xe cấp cứu, xe cảnh sát đang rú lên từng hồi inh ỏi

Suốt khoảng thời gian sau đó, Dương Lâm càng ngày càng trở nên đáng sợ. Anh cùng người của mình tham gia những đường dây buôn lậu ma túy, vũ khí hay thâm chí là mại da^ʍ. Những vụ làm ăn phi pháp mang đến lợi nhuận bạc tỉ. Bằng tất cả những thủ đoạn có thể, anh bất chấp xây dựng thế lực của bản thân ngày càng lớn mạnh.

Vì anh biết được, trong cuộc chiến bóng tối đẫm máu này, kẻ mạnh là kẻ chiến thắng.

20 tuổi, nghe tin ba bị người của bang Bạch Hổ ám sát.

Có thể vì mẹ.

Cũng có thể vì dòng huyết thống đang tuôn trào trong cơ thể. Dương Lâm tìm đến căn cứ của Bạch Hổ.

Điều anh bất ngờ nhất là khi Dương Lâm cùng người của mình tới đó. Bạch Hổ chỉ còn là một mảnh hoang tàn, xác người ngổn ngang khắp nơi. Trên bệ chính, người đàn ông trung niên gục mặt xuống đất. Dương Lâm liếc thấy trên mu bàn tay ông ta có săm hình một con hổ trắng. Không còn nhầm lẫn gì nữa, người này chính là chủ nhân của Bạch Hổ- Kato.

- Ông đã gϊếŧ Dương Tử, ba tôi?

Dương Lẫm giẫm chân lên lưng ông ta, nòng súng đặt thẳng vào đầu. Kato mệt mỏi ngóc lên, ánh mắt mơ hồ nhưng vẫn ánh lên tia điềm tĩnh hiếm thấy, ông khàn giọng trả lời

- Không.

- Là ai

- Nước.

Mi tâm nhíu lại, anh hướng mắt sang người bên cạnh, hắn hiểu ý vội vàng chạy đi, lát sau đem tới một cốc nước khoáng. Kato đã được người của anh đỡ dựa người vào chân ghế phía sau. Ông nhận lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch, máu vẫn không ngừng rỉ ra từ những vết thương chằng chịt trên người.

- Con trai tôi, Kata.

- Ông nghĩ tôi sẽ tin?

- Kata được tôi nhận nuôi năm 10 tuối, cũng là một tay tôi đào tạo. Bạch Hổ thuộc hắc đạo, kinh doanh phi pháp cũng nhiều, nhưng trước giờ là thương lượng trao đổi sòng phẳng. Phi vụ vừa rồi do Kata thay tôi dẫn đầu, không nghĩ tới sau khi đàm phán xong xuôi, hắn đã cho người hạ sát Dương Tử trên đường trở về, với tham vọng lấy cả chì lẫn chài.

- Hắn tạo phản?

Phải. Bạch Hổ xảy ra giao chiến nội bộ. Chỉ tiếc, thế lực của Kata đã quá lớn mạnh, những người đứng về phía tôi đều bị hắn tàn sát.

- Hắn ta đang ở đâu?

Kato lặng lẽ lắc đầu, đưa tay lấy trong người chiếc nhẫn bạc bản lớn, phía trên có gắn mặt ngọc tím sậm.

- Mỗi một tổ chức đều có một biểu tượng cho riêng mình. Mỗi một tổ chức, đều có một thứ để tượng trưng cho quyền lực tối thượng. Thứ Kata muốn , chính là nó.

Dương Lâm hơi cau mày, không hiểu ý tứ trong lời nói của Kato. Ông đưa chiếc nhẫn trên tay đến trước mặt anh

- Căn cứ chính bị tàn phá. Chủ nhân bị ám sát. Người của ta rải rác ở khắp nơi có lẽ sẽ nhanh chóng nhận được tin tức. Ta cần một người bình ổn lại thời cuộc, thiết lập một đế chế mới.

- Tại sao ông chọn tôi?

Kato không nói thêm nữa, có thể ông đã quá yếu, cũng có thể ông muốn giữ bí mật đó cho riêng mình. Ly thủy tinh trên tay tự do rơi xuống nền, vỡ làm nhiều mảnh. Cái khép mắt của ông đã khép lại một thời huy hoàng của Bạch Hổ.

Vẻ mặt ông bình thản đến khó tin.

Mười năm trước, ông đã chọn nhầm người.

Đến mười năm sau, ông tin mình sẽ không tiếp tục nhầm lẫn.

Và.....Kato đã đúng.

***

- Rồi anh dùng quyền lực đó để tập hợp và thống trị thành viên của Bạch Hổ. Ba năm sau chính thức phục hưng tổ chức.

- Ừ.

Dương Lâm dựa người vào thành xe, hai tay khoanh trước ngực, nắng chiều nhàn nhạt hắt xuống, làm ánh lên gương mặt góc cạnh hút hồn.

- Còn Kata thì sao? Sao anh không gϊếŧ hắn.

Evil kích động sán lại gần anh. Dương Lâm đưa tay vòng qua eo, kéo cô áp sát người anh. Anh gục đầu, hít lấy mùi hương quen thuộc trên người cô.

- Kata giờ là chủ nhân của Hắc Long, một tổ chức cũng thuộc hắc đạo. Hắn rất nhiều lần công kích Bạch Hổ, nhưng chưa lần nào thắng lợi. Quan trọng hơn, điều hắn muốn biết nhất chính là danh tính của chủ nhân Bạch Hổ- người chưa một lần lộ diện. Nếu là em, em sẽ làm thế nào?

- Tất nhiên em sẽ không để cho hắn chết dễ dàng vậy rồi. Phải khiến hắn dở sống dở chết, từng chút từng chút đùa giỡn với hắn. Vậy mới thú vị nha.

Dương Lâm cười khẽ, ngẩng đầu nhìn cô, nâng cằm thanh tú, môi anh áp xuống một nụ hôn, rút đi toàn bộ sự ngọt ngào của cái miệng nhỏ hắn. Tiếng chuôn điện thoại rất không thức thời vang lên, Dương Lâm luyến tiếc rời khỏi môi Evil, bắt máy.

Không biết người phía bên kia nói điều gì. Chỉ thấy nghe xong, sắc mặt Dương Lâm trong phút chốc tối lại.

- Sao vậy ông xã? Là Hắc Long ư?

Dương Lâm siết chặt lấy cô, cố gắng tản mát đi phần nào băng lãnh, giọng anh trầm hẳn

- Là Thập Quỷ.