Rơi Vào Lưới Tình Của Nam Phụ

Chương 87: Kiều diễm trên Sofa(19+++)

Thông báo: Chương có một số tình tiết độc lạ và mới mẻ, không phù hợp với người bệnh gan, thận, yếu sl, đau tim, đau phổi, người già và trẻ nhỏ dưới 10 tuổi, không, nhầm, không hợp với trẻ nhỏ dưới 19.

--------------

Lý Nhã Hân bị Lâm Dương thúc đẩy hai lần, cuối cùng cũng chịu tha cho cô, cuối cùng trước khi đi còn không khách khí doạ cô: "Tối nay chúng ta tiếp tục."

Sau khi chính sửa lại áo quần, Lâm Dương dắt tay Lý Nhã Hân ra phòng khách.

Lý Nhã Hân vừa làm xong, quần áo có chút xộc xệch, mặt đỏ hồng, trên cổ còn xuất hiện dấu vết "mờ ám", Lâm gia không ai không khỏi nhìn Lý Nhã Hân bằng ánh mắt vô hạn ám muội.

Lý Nhã Hân đối với loại ánh mắt này cũng chỉ cười trừ, ngoan ngoãn mà ăn tráng miệng, nói chuyện vui vẻ với mọi người như không có gì xảy ra.

"Hay là hôm nay, con cùng Lâm Dương ở lại đây đi, ta sắp xếp phòng cho con rồi, để Diệu Đình, Diệu Bảo ngủ cùng ta đi." Mẹ Lâm lên tiếng, lơ đãng liếc về Lâm Dương ánh mắt đầy ám mụi, thậm chí còn nháy mắt một cái.

Lý Nhã Hân nghĩ mình nhìn nhầm, liền dụi mắt một cái.

"Được ạ." Lý Nhã Hân không muốn để mẹ Lâm buồn, miễng cưỡng đồng ý.

Vừa ăn tráng miệng xong, cả nhà liền đến xem TV.

Sau khi xem TV xong cũng đến giờ đi ngủ, Lý Nhã Hân cùng Lâm Dương cũng vào phòng nghĩ ngơi.

Vừa vào phòng, Lý Nhã Hân liền ngửi được mùi thơm toả ra.

Thì ra là cây nến! (TG: cây nến tai hại dẫn đến cả chương ngập H). Lý Nhã Hân khá thích mùi thơm từ cây nến, thậm chí liền có ý định, ngày mai sẽ đến tìm mẹ Lâm, hỏi nơi bán nến này.

Bỗng nhiên, chân của Lý Nhã Hân có cảm giác đau, nhìn lại, là từ mắt cá chân truyền đến.

Mắt cá chân cô xưng tấy, đỏ cả lên. Cô liền nhớ lại cả sáng đến chiều đi đi lại lại với Diệu Đình, Diệu Bảo, mà lại đi bằng giày cao gót, hậu quả là mắt cá chân cô phản bội chủ, sưng tấy lên.

Lý Nhã Hân mày liễu nhăn lại, Lâm Dương nhanh chóng phát hiện được, đặt cô ngồi xuống sofa gần đó, đưa tay đến mắt cá chân cô mà xoa bóp.

Lý Nhã Hân nhanh chóng cảm động, lòng tự nhiên chảy một dòng nước ấm.

"Còn đau không?" Xoa bóp một hồi, Lâm Dương lên tiếng hỏi.

Kỳ thật mắt cá chân Lý Nhã Hân cũng không có gì nghiêm trọng. Lúc Lâm Dương vừa xoa bóp một chút đã không còn thấy đau nữa. Có điều cô tham lam muốn được Lâm Dương xoa bóp nên không có nói ra. Bây giờ nghe Lâm Dương hỏi, sắc mặt cô có chút không tự nhiên.

"Thật ra cũng không đau lắm." Lý Nhã Hân nói thật.

Lâm Dương lại làm bộ không tin, nâng chân trái Lý Nhã Hân lên, tay không ngừng tiếp tục xoa nắn mắt cá chân mảnh khảnh của cô.

"Thật sự không còn đau sao?"

"Không đau." Lý Nhã Hân đỏ mặt trả lời.

Đối với sự thành thật của Lý Nhã Hân, Lâm Dương có chút ấm áp, liền nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Lâm Dương nói xong liền hôn lên mắt cá chân của Lý Nhã Hân. Kỳ thật ngay từ đâu anh đã biết chân Lý Nhã Hân không có gì nghiêm trọng, chỉ là anh muốn nhân cơ hội này gần gũi với cô, lấy lòng cô. Thấy cô không từ chối vòng anh, anh thật sự rất vui mừng.

Mắt cá chân của Lý Nhã Hân cảm nhận được độ ấm trên làn môi mỏng của Lâm Dương, cả người cô đều mềm nhũn ra. Cơ thể không nhịn được dựa hẳn vào ghế sofa, bất giác "ưm" một tiếng.

Lâm Dương nhìn thấy dáng vẻ ham muốn động tình của Lý Nhã Hân, cười xấu xa, vừa hôn từ mắt cá chân cô dần lên trên đùi, vừa hỏi:

"Tiểu Hân được anh ôm, có phải đã động tình rồi không?"

Lý Nhã Hân bị hôn đến không chịu được, vẫn đỏ mặt "Ừm" một tiếng.

Thế là Lâm Dương hôn nhanh lên bắp đùi Lý Nhã Hân, nhìn chiếc váy che chắn làn da của cô, anh xấu bụng ngừng lại, ra lệnh cho cô:

"Tiểu Hân, cởi đồ."

Lý Nhã Hân đỏ mặt hơi do dự, lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Lâm Dương nhìn mình, cuối cùng cũng xấu hổ kéo sợi dây áo xuống. Bộ váy trên người Lý Nhã Hân như một lớp màn mỏng che chắn cơ thể cô, vì không có sợi dây giữ lại, chiếc váy lập tức tuột từ trên ngực cô xuống. Đôi nhũ trắng cứ như vậy nhảy ra ngoài, hai đỉnh hồng hồng e lệ, rụt rè, run rẩy trong không khí.

Lâm Dương thất thần nhìn đôi nhũ phong đẹp đẽ của Lý Nhã Hân, chen vào giữa hai chân cô, thả người áp sát cô, rồi há miệng cắn lấy quả dâu quyến rũ kia. Lý Nhã Hân bất giác đưa tay ôm đầu Lâm Dương, hai chân không biết từ lúc nào đã dùng sức quấn lấy eo anh.

"Ưʍ... Dương..."

Lâm Dương nghe tiếng Lý Nhã Hân rêи ɾỉ, trong lòng vô cùng kích động, không ngừng hôn lên thân thể cô, dọc theo bộ ngực hôn dần xuống dưới. Rồi sau đó kéo hai chân cô gác lên vai mình, muốn cởi bỏ mảnh vải che chắn trên người Lý Nhã Hân xuống. Ai ngờ anh phát hiện, thân dưới của Lý Nhã Hân đã không còn mặc gì, hoa huyệt đã sớm ướŧ áŧ, còn hai cánh hoa đang hé mở, mấp máy như đang mời gọi anh thưởng thức.

Hôm nay quả thật cô rất nghe lời nha, anh thật thích!

Lâm Dương trực tiếp hôn lên cái miệng nhỏ bên dưới của Lý Nhã Hân. Lý Nhã Hân kích động lạ thường, dịch nhờn càng vui vẻ tiết ra. Lâm Dương nhịn không được há miệng hút lấy, hàm răng chen vào ghiền nát hạt châu hồng hào nõn nà của cô. Lý Nhã Hân cuối cùng cũng không thể nhịn nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sảng khoái kêu to:

"A... Thoải mái quá... A a... Sảng khoái! Cực kỳ sướиɠ!"

Cứ như thế cô bị Lâm Dương mυ'ŧ đến mức đạt đến cao trào một lần.

Sau cơn cực khoái, toàn thân Lý Nhã Hân xụi lơ nằm trên sofa hưởng thụ dư vị còn sót lại của đợt cao trào. Lâm Dương nhìn ánh mắt mê ly của Lý Nhã Hân, cảm thấy cô cực kỳ đáng yêu. Lý Nhã Hân lúc này mới để ý thấy anh vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, cô bất mãn, muốn nhổm dậy nhưng toàn thân mền nhũn, chỉ có thể nằm liệt như thế trên sofa.

Lâm Dương nhìn ra ý đồ của Lý Nhã Hân, lại cố ý xấu bụng không cởϊ áσ, chỉ rút dây nịt ra, kéo thắt lưng xuống, rồi ôm Lý Nhã Hân vào lòng, để Lý Nhã Hân dang hai chân ra ngồi trên người mình.

Lý Nhã Hân ngồi trong lòng Lâm Dương, cảm thấy dưới mông mình nóng nóng, cô hơi khó chịu vặn vẹo cái mông, lại cảm giác được cách lớp vải, côn ŧᏂịŧ có thể cho cô kɧoáı ©ảʍ cực hạn càng dán chặt vào bên dưới cô. Nhìn Lâm Dương mặc áo ngay ngắn ngồi trên sofa, không hề có ý ra tay giúp cô, cô chỉ còn cách đỏ mặt, tự mình lôi côn ŧᏂịŧ của Lâm Dương ra.

Bàn tay mềm mại của Lý Nhã Hân sờ soạng người anh em của anh, khiến anh không nhịn được thở ra một hơi thoải mái. Lý Nhã Hân thấy anh vẻ mặt kích động của anh, biết là anh thích nên chủ động vươn tay thông thạo khuấy động côn ŧᏂịŧ của Lâm Dương. Lâm Dương hưởng thụ Lý Nhã Hân phục vụ, toàn thân thoải mái, nhưng lòng lại không vui.

Lý Nhã Hân kiều diễm đẹp đẻ, khiến anh hoài nghi không biết có từng phục vụ Lục Thời Dư.

Nghĩ vậy, du͙© vọиɠ của anh trong phút chốc bị hòa tan rất nhiều. Lý Nhã Hân đang khuấy động côn ŧᏂịŧ, muốn sau khi phục vụ Lý Nhã Hân xong, sẽ cầm côn ŧᏂịŧ bỏ vào trong tiểu huyệt của mình. Đột nhiên cảm thấy nó có xu hướng "cúi đầu", cô lại càng thêm nóng nảy, cố gắng lấy lòng nó. Thậm chí còn cúi người xuống, dùng đầu lưỡi liếʍ láp đầu nó, sau đó ma sát hoa huyệt của mình vào vật cứng của anh.

Lâm Dương làm sao có thể chịu được mê hoặc như vậy, trong nháy mắt du͙© vọиɠ đã lên đến cực hạn. Rốt cuộc Lâm Dương không chịu nổi nữa, trực tiếp đâm thẳng côn ŧᏂịŧ 18 cm của anh vào tiểu huyệt dâʍ đãиɠ đầy dịch nhờn kia.

"A... Thô quá... Căng quá!!!" Lý Nhã Hân không kiềm chế được hô lên.

Lâm Dương nghe thấy Lý Nhã Hân rêи ɾỉ phóng đãng, mạnh mẽ thúc qυყ đầυ của mình vào sâu trong hoa tâm của Lý Nhã Hân. Bên trong hoa huyệt vừa ấm lại vừa mềm, vách tường thịt non nớt dùng sức bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ thật chặt, khiến anh vô cùng sảng khoái. Lâm Dương không ngừng tăng tốc độ lên xuống, rút ra đâm vào, quất thẳng tới tiểu huyệt.

Mông Lý Nhã Hân hướng xuống để nghênh hợp với động tác của anh, dâʍ ɖị©ɧ cứ như nước sông thiếu đê, không ngừng từ trong hoa huyệt chảy ra, chảy xuống ướt cả sofa.

"... ư... Sâu quá... A a..."

Lý Nhã Hân vặn vẹo trên dưới, xoay cặp nhũ đầy đặn của cô lui tới trước mặt Lâm Dương, anh nhìn chúng chết mê chết mệt, vươn tay ra ôm lấy, ra sức xoa nắn.

Hoa huyệt của Lý Nhã Hân liên tục co thắt, gắt gao siết lấy côn ŧᏂịŧ to dài của Lâm Dương, suýt chút nữa khiến cho anh sảng khoái đến thả khí giới đầu hàng.

"Tiểu Hân...Tiểu Hân... em là tiểu yêu tinh đáng chết!!"

Lâm Dương lại ra sức cắm vào tiểu huyệt của cô hơn trăm cái, rồi mới lưu luyến không rời mà phun tinh hoa vào trong nơi sâu hút của cô.