Lúc mang cuốn album cũ ra cho Lục Chúc Chúc xem, Lục Hoài Nhu thật sự không ngờ cô nhóc còn ít tuổi này lại có thể phát hiện ra bí mật được cả nhà che giấu bấy lâu chỉ thông qua vài bức ảnh từ mấy chục năm trước.
Lúc trước giáo viên ở trường từng nói chỉ số IQ của Lục Chúc Chúc cao hơn những đứa trẻ bình thường khác, khi ấy Lục Hoài Nhu thật sự không để trong lòng. Ngày xưa lúc Lục Tùy Ý còn đi học, giáo viên cũng nói chỉ số IQ của hắn cao, kết quả thì sao… cũng đâu có trở thành nhà khoa học đâu.
Trong mắt Lục Hoài Nhu, Lục Chúc Chúc là một cô nhóc bướng bỉnh, mặc dù thành tích môn Toán cũng được, nhưng chưa thể được xem là thần đồng chỉ số IQ cao.
Lần này, năng lực quan sát nhạy bén của Lục Chúc Chúc quả thật đã khiến anh mở rộng tầm mắt.
“Bà cô của cháu, thời còn đi học gặp phải vài chuyện không tốt, từng bị đả kích, xuất hiện vài dấu hiệu bị tâm thần phân liệt. Nhưng sau này, bằng sự cố gắng của cả nhà chúng ta, cuối cùng chị ấy cũng bình thường trở lại, trong mấy năm sau bệnh tình gần như không tái phát nữa, không khác gì người bình thường là mấy.”
Lục Chúc Chúc lo lắng hỏi: “Chuyện không tốt là chuyện gì ạ?”
Lục Hoài Nhu xoa đầu cô bé: “Chuyện không tốt chính là chuyện không tốt, con không cần phải biết cặn kẽ làm gì.”
Lục Chúc Chúc hiểu tính Lục Hoài Nhu, nếu đã không muốn nói, dù thế nào đi nữa anh cũng không hé một câu, vì vậy cô bé lại hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó chị ấy vào showbiz, có lẽ do áp lực quá lớn, bệnh tình tái phát lần hai. Sau khi quay xong bộ thì bệnh tình hoàn toàn bùng phát.”
“Nội dung bộ phim áp lực thì áp lực thật, nhưng đây cũng là bộ phim đưa bà cô của cháu lêи đỉиɦ cao sự nghiệp, cho đến bây giờ, rating trên internet vẫn luôn cao ngất ngưởng, không có bộ phim nào có thể vượt qua được. Nhưng đằng sau ánh hào quang và những tiếng vỗ tay, không ai biết thật ra chị ấy vẫn luôn nhầm lẫn giữa cốt truyện và thực tế.”
“Một khoảng thời gian dài sau khi quay xong bộ phim đó, chị ấy vẫn luôn nghĩ đến những tình tiết trong tác phẩm, dù là những chuyện thực tế chị ấy từng trải qua, hay là đứa con gái chết yểu trong bộ phim.”
Cuối cùng Lục Chúc Chúc xâu chuỗi được nguyên nhân hậu quả của chuyện đó, “Cho nên, cô Lục Huỳnh không tồn tại thật ạ?”
“Đối với bà cô của con, con bé thật sự tồn tại, và sự bi thương và đau khổ mà chị ấy phải trả giá cũng là thật.” Lục Hoài Nhu bất đắc dĩ nói: “Cho nên cả nhà chúng ta đã quyết định lưu giữ câu chuyện không có thật đó, bởi vì một ngày nào đó đau khổ sẽ biến mất, nhưng nếu chọc thủng sự thật, có lẽ bà cô của con sẽ hoàn toàn…”
Lục Hoài Nhu xoa thái dương, không nói tiếp nữa.
Lục Chúc Chúc hiểu ý anh, nếu như chọc thủng “sự thật” mà bà cô luôn tin tưởng, có lẽ cô sẽ hoàn toàn điên mất.
Cho nên lúc ấy, Lục Tùy Ý còn nhỏ thật sự cho rằng cô mình từng có một cô con gái. Con gái chết yểu, cô ấy không chịu được cú sốc này nên mới một mình tha hương, tự chữa lành vết thương.
“Chị ấy thật sự kiên cường.” Sự dịu dàng đong đầy trong mắt Lục Hoài Nhu: “Sau khi tha hương, chị ấy đặt hết tâm trí vào sự nghiệp. Sự nghiệp ngày một thăng tiến, bệnh tình cũng có khuynh hướng ổn định hơn, đến nay không tái phát nữa. Bác sĩ nói chỉ cần không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có lẽ sẽ dần chuyển biến tốt đẹp, không bao giờ tái phát lại.”
Lục Chúc Chúc thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ bà cô vẫn không biết cô Lục Huỳnh chỉ là nhân vật trong bộ phim kia phải không ạ?”
Lục Hoài Nhu lắc đầu: “Chị ấy biết mình có bệnh về tinh thần, nhưng đối với Lục Huỳnh, chị ấy luôn khăng khăng cố chấp cho rằng con bé đã từng đến thế giới này.”
Lục Chúc Chúc rầu rĩ nói: “Có lẽ thật ra bà cô rất muốn làm mẹ.”
“Bác sĩ nói, trạng thái của chị ấy không thích hợp để kết hôn và sinh con, cho nên nhiều năm qua vẫn luôn độc thân, đây chính là lựa chọn của chị ấy.”
“Tại sao lại không thích hợp ạ?” Lục Chúc Chúc hỏi với vẻ khó hiểu: “Có nhiều người thương bà cô hơn, chuyện này không tốt sao?”
Lục Hoài Nhu lại xoa đầu cô gái nhỏ: “Con thông minh như vậy sao lại không hiểu được chứ. Nếu ngày nào đó bệnh của chị ấy tái phát, chị ấy sẽ quên hết mọi chuyện, kể cả chồng và con cái. Đối với bọn họ, đó là sự tổn thương lớn đến chừng nào?”
Lục Chúc Chúc giật mình, nếu như đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ, nếu mẹ mình lại quên mất mình, coi mình như người xa lạ, nhất định sẽ rất rất rất là buồn.
Cô nhóc thấy mắt hơi cay cay, hốc mắt cũng đỏ hoe: “Bà cô đáng thương quá, phải sống một mình suốt đời.”
Lục Hoài Nhu điềm tĩnh nói: “Chị ấy sẽ không bao giờ cô độc, ít nhất vẫn còn có ông ở đây mà.”
Lần này, anh nhất định sẽ luôn bảo vệ chị ấy, bất biết sau này có ra sao, Lục Hoài Nhu sẽ luôn ở bên cạnh chị ấy.
Lục Chúc Chúc do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không nói chuyện này cho Dương Duệ biết.
Bởi vì đây là chuyện riêng của bà cô, Lục Chúc Chúc cảm thấy, là một đứa nhỏ, cô bé không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của người lớn. Chuyện duy nhất cô bé có thể làm chính là sau này sẽ đối xử tốt với bà cô hơn một chút, yêu bà cô hơn một xíu, để bệnh của bà cô không bao giờ tái phát nữa.
Lúc tan học, Tưởng Thanh Lâm lướt điện thoại, bỗng nhiên hét lên một tiếng —
“Trời ơi!!”
Lục Chúc Chúc bị giật mình đến nỗi gãy cả bút chì: “Cậu hét cái gì vậy?”
Tưởng Thanh Lâm ôm ngực một lúc để bình tĩnh lại, nhìn sang Lục Chúc Chúc: “Lục Chúc Chúc, cậu nên đổi tên thành Công chúa Chúc Chúc đi là vừa!”
Lục Chúc Chúc vươn tay ra gõ trán cậu ấy: “Cậu bị sao thế, ấm đầu hay gì.”
Tưởng Thanh Lâm nắm lấy tay cô, nói: “Cậu sắp có thêm một ông nội là siêu sao nữa rồi! Trời ạ, cậu thật sự là cô gái đu idol hạnh phúc nhất thế giới.”
“Một người tớ còn không đỡ được, lại còn thêm người nữa.” Lục Chúc Chúc rùng mình một cái: “Quên đi.”
Tưởng Thanh Lâm để di động ra trước mặt cô: “Xem xong cậu sẽ không nói như vậy nữa đâu!”
Trên màn hình là trang cá nhân của Dương Duệ, anh đăng một tấm ảnh cưới cùng chụp cùng Lục Tuyết Lăng, trên mặt hai người là nụ cười vô cùng ngọt ngào —
“Tôi chính là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.”
Lục Tuyết Lăng cũng share lại bài đăng này: “Thật vậy chăng?”
Lục Chúc Chúc phải tiêu hóa một lúc lâu mới rặn ra hai chữ —
“Trời… ơi!”
Cùng lúc đó, trên internet như nổ tung —
[A a a a a, tại sao lại bất ngờ như vậy!]
[Dương – mười chín năm trời giữ mình trong sạch, chưa bao giờ dính phải scandal – Kéo, vừa lên tiếng là phải làm thật to!]
[Không bất ngờ lắm, thật ra trong chương trình tạp kỹ hai người này đã có hint rồi.]
[Tui có thể cảm nhận được sự vui vẻ tràn ra cả màn hình của Dương Duệ ca ca!!!]
[Cho tui đường! Nhét đường sấp mặt tui đi!]
[Chúc phúc! Chị gái tốt lắm lắm! Nhất định phải hạnh phúc nhé!]
[Nếu là hai năm trước chắc tui không chấp nhận được đâu, nhưng bây giờ tui chỉ mong bọn họ sẽ hạnh phúc.]
[@Lục Hoài Nhu, anh có đang khóc trong WC hông dị?] [Ha ha ha ha ha, tui rất muốn biết phản ứng của ca ca @Lục Hoài Nhu]
[Đối tượng này có hợp mắt cậu em rể không? @Lục Hoài Nhu @Lục Hoài Nhu @Lục Hoài Nhu @Lục Hoài Nhu @Lục Hoài Nhu]
Lục Chúc Chúc mới lướt không được bao lâu, hệ thống đã sập vì lượng truy cập quá lớn, lập, bị tê liệt một lúc, load lại trang chỉ thấy 404.
Lục Chúc Chúc không yên lòng, gửi tin nhắn cho Lục Hoài Nhu: “Ông nội, dù chuyện gì xảy ra, con vẫn luôn yêu ông!!!!”
Lục Hoài Nhu: “[Thở dài]”
Lục Chúc Chúc: “Ôm cái nè.”
Lục Hoài Nhu: “Cháu gái ông cũng có ngày gặp rắc rối cơ à?”
Lục Chúc Chúc:???
Lục Chúc Chúc nhìn tin nhắn này, đoán chắc Lục Hoài Nhu vẫn chưa thấy một hồi gió tanh mưa máu trên internet.
Thật ra anh rất Phật hệ, bình thường không hay dùng weibo, chỉ những lúc cần đăng bài tuyên truyền mới đăng nhập. Thậm chí có lúc bận đến nỗi di động cũng không thèm chạm vào.
Lục Chúc Chúc: “À… Chiều nay ông nội đến đón con nhé!”
Lục Hoài Nhu: “Ừ.”
Sau khi tan học, Lục Hoài Nhu đi đón Lục Chúc Chúc, lúc ôm cô bé lên xe thì hỏi: “Hôm nay phạm lỗi gì thế?”
“Làm gì có ạ, hôm nay kiểm tra Toán cháu được điểm tuyệt đối, thầy Trần còn động viên con, bảo các bạn trong lớp phải học tập con nữa cơ!”
“Ây dô, không tồi nha.”
Lục Chúc Chúc khoe khoang: “Sau này cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông nội, cố gắng đạt được thành tựu mà ông kỳ vọng.”
Lục Hoài Nhu không tin lắm: “Con lại muốn đi ăn KFC đấy à?”
Lục Chúc Chúc ấm ức nói: “Con là loại người đấy sao!”
“Ông thấy con là vậy đấy.”
Lục Hoài Nhu nổ máy, lái xe ra ngoài. Lục Chúc Chúc im lặng vài giây, không nhịn được hỏi: “Ông nội, di động của ông đâu ạ?”
“Trong túi.”
“Cho con mượn một lát.”
“Làm gì?”
“Dùng một chút thôi mà, ông hỏi kỹ vậy làm gì.”
Lục Hoài Nhu lấy di động ra đưa cho Lục Chúc Chúc, trong điện thoại của anh cũng chẳng có gì không thể để con bé xem.
Sau khi nhận được di động, Lúc Chúc Chúc nhanh chóng mở weibo.
Quả nhiên, dù là phần bình luận hay phần @, giờ thông báo đã lên 999+, 90% nội dung có liên quan đến việc Lục Tuyết Lăng quan tuyên.
Lục Chúc Chúc cẩn thân liếc Lục Hoài Nhu một cái, đoán chừng ông nội vẫn chưa nhấn vào weibo, nếu ông nội biết, tâm trạng sao có thể bình tĩnh như vậy được chứ.
Lục Chúc Chúc âm thầm ẩn toàn bộ thông báo của những fan thích hóng hớt không sợ làm to chuyện này, sau đó chỉnh lại cài đặt, không còn nhắc nhở khi nhận được thông báo mới nữa.
Làm xong mọi chuyện, Lục Chúc Chúc vẫn cảm thấy không yên tâm, dứt khoát gỡ luôn weibo.
Ông nội cô là kiểu người không thấy sẽ không nhớ ra. Cho nên cô quyết định chờ sóng gió này đi qua sẽ lại nói với ông nội sau, có lẽ sẽ dễ chấp nhận hơn.
Nhưng suy nghĩ của trẻ con đúng thật là ngây thơ.
Lục Chúc Chúc thao tác nhanh như sóc, lại không thể ngờ được, vừa xuống xe cô bé đã nhìn thấy Dương Duệ chân dài mặc tây trang đeo giày da đứng trước hàng rào, mỉm cười chờ hai ông cháu.
Lục Hoài Nhu vừa thấy Dương Duệ, sắc mặt đã sa sầm: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tiền bối Lục, chuyện đó, nói vậy chắc anh đã biết rồi, so với việc để anh chủ động tìm tôi, không bằng tôi chủ động đến nhà hỏi thăm, giải thích rõ ràng tình huống cho anh biết.”
Lục Chúc Chúc nghẹn họng, ra sức ra hiệu với anh ta, còn dùng khẩu hình nói —
“Đừng nói, ông nội chưa biết gì cả, giờ còn chưa phải lúc, tuyệt đối không nên nói.”
Hình như Dương Duệ đã hiểu ý Lục Chúc Chúc, lại nhìn sang Lục Hoài Nhu, Lục Hoài Nhu mở cổng ra, thản nhiên hỏi: “Cậu muốn nói chuyện gì?”
“Thì là…” Dương Duệ kéo dài giọng, nói: “Chuyện tham gia chương trình , tôi muốn nói rõ tình hình cụ thể cho anh biết.”
Lục Chúc Chúc thở phào một hơi, may khoảng thời gian này hay nói chuyện, cô và Dương Duệ vẫn còn ăn ý!
Lục Hoài Nhu thản nhiên nói: “Cậu muốn nói rõ chuyện gì?”
“Thời gian quay tập hai đã được xác định, đạo diễn lại mời tôi.”
“Cái gì, lại mời cậu!” Lục Hoài Nhu xoay người, giận dữ nói: “Rốt cuộc đây là show của ai! Cậu được mời làm khách mời đặc biệt nhiều vậy! Lục Chúc Chúc, di động của ông đâu?”
Lục Chúc Chúc: “À, hình như rơi trên xe, để con tìm thử!”
Lục Hoài Nhu nói với Dương Duệ bằng chất giọng tức giận: “Tôi xin được phép nói thẳng, mặc dù Chúc Chúc nhà chúng tôi thích cậu, nhưng không có nghĩa tôi sẽ đồng ý để hai người tiếp xúc nhiều, cậu thích có cháu gái thì tự đi mà sinh, đừng nhìn chằm chằm cháu gái của tôi.”
Dương Duệ cười hiền lành: “Tiền bối dạy phải, tôi cũng đang có ý định này.”
Lục Hoài Nhu: “Còn nữa, cậu cũng nên cách xa chị tôi ra, đừng tưởng cậu gọi chị ấy một tiếng chị Lục, chị ấy sẽ thành chị cậu, chị ấy là chị gái của một mình tôi!”
Dương Duệ: “Tiền bối Lục, anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không gọi cô ấy là chị nữa.”
“Nhớ kỹ lời mình nói.” Cuối cùng Lục Hoài Nhu cũng yên tâm hơn chút: “Không giữ cậu lại dùng bữa đâu, chào.”
Dương Duệ trao đổi ánh mắt với Lục Chúc Chúc, đang định rời đi, không ngờ Lục Tuyết Lăng mặc quần áo vận động bó sát, đeo tai nghe, vừa đi tập thể dục về.
“Sao anh lại ở đây…”
Lục Tuyết Lăng trông thấy Dương Duệ thì hơi ngạc nhiên, sau đó lại thấy khuôn mặt khó coi của Lục Hoài Nhu, trong lòng thầm kêu không ổn, sau đó ăn ngay nói phải —
“Em trai à, mặc kệ em phản đối thế nào, quyết định của chị sẽ không bao giờ thay đổi!”
Dương Duệ đỡ trán, Lục Chúc Chúc nhéo lên người mình.
Khó quá trời ơi!!!
Lục Hoài Nhu xoay người nhìn Lục Tuyết Lăng: “Chị nói gì cơ?”
Lục Tuyết Lăng đi đến cạnh Dương Duệ, nắm tay anh: “Chị và A Duệ đang ở bên nhau, nhiều năm như vậy, chị không muốn bản thân phải hối hận nữa.”
Dương Duệ thấy sự thật đã bị phơi bày, dứt khoát nói: “Vừa nãy đang định nói chuyện này với tiền bối, tôi sẽ không gọi chị Lục là chị nữa, từ giờ trở đi, chị ấy là bạn gái của tôi.”
Ánh mắt Lục Hoài Nhu đi xuống, dừng trên hai bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Nếp nhăn nơi khóe mắt khẽ run lên.
Một lúc lâu sau, anh trầm giọng nói: “Vào nhà.”
Nói xong cũng không chờ bọn họ, tự mình đi về phòng.
Lục Chúc Chúc thấy ông nội thế mà lại không làm ầm lên, cũng không thi triển “Lục thị vô ảnh cước” của mình, thậm chí không hề mắng chửi người.
Bình tĩnh đến nỗi thật sự không giống ông nội chút nào, rất là bất thường!
Lục Chúc Chúc nhìn Lục Tuyết Lăng, hỏi với vẻ khó hiểu: “Ông nội con đang tức giận cấp độ mấy vậy ạ?”
Lục Tuyết Lăng run rẩy đáp: “Cấp cao nhất, vô hình vô sắc, không gì phá nổi.”
Trong phòng khách, Lục Hoài Nhu chậm rãi pha trà cho mình để xoa dịu tâm trạng.
Dương Duệ và Lục Tuyết Lăng giống như những bạn nhỏ mẫu giáo, ngồi thành hàng dựa vào tường, không dám nói câu nào.
Lục Chúc Chúc chạy tới, vô cùng chân chó nói với Lục Hoài Nhu: “Ông nội ơi, con ở phe ông!”
Lục Hoài Nhu đẩy khuôn mặt bầu bĩnh của cô nhóc ra: “Ông không cần kẻ phản bội.”
“Người ta không phải kẻ phản bội!”
Lục Hoài Nhu pha trà xong, rót đầy hai chén đặt trên khay. Lục Chúc Chúc vươn tay ra lấy, bị anh đánh một cái vào tay.
Anh nhìn Dương Duệ.
Dương Duệ biết cách nhìn mặt đoán ý, ngoan ngoãn ngồi lại, bưng chén trà trên khay lên: “Cám ơn tiền bối Lục.”
“Tôi có bỏ thuốc trừ sâu DDVP vào trong trà.”
“Khụ!” Dương Duệ mới uống được một nửa đã nghẹn chết: “Không… Không phải chứ, tiền bối đừng trêu tôi.”
Lục Hoài Nhu cười lạnh: “Cậu đoán xem?”
“Tôi đoán anh chỉ đùa tôi chút thôi.” Dương Duệ đỏ mặt vì sặc, nhìn anh cười: ‘Đến fan cũng nói, tiền bối là người khẩu xà tâm Phật.”
“Chỉ là tôi không muốn cháu gái mình nhìn thấy cảnh máu me quá thôi. Hôm nào đổi chỗ khác, sẽ không để cậu thất vọng nữa đâu.”
“Được, tiền bối mời, gọi lúc nào tôi cũng sẽ đến.”
Lục Chúc Chúc nhìn Lục Hoài Nhu, rồi lại nhìn sang Dương Duệ.
Không biết hai người đấu võ mồm thế này nghĩa là mối quan hệ đã dịu đi hay là đêm yên bình trước cơn bão.
Lục Tuyết Lăng cảm thấy nếu chuyện này không thể để Lục Hoài Nhu chiếm thế chủ động, nếu không sau này cô sẽ phải thấp hơn anh một cái đầu, dù gì cô vẫn là chị gái mà.
Vì thế Lục Tuyết Lăng nói: “Nhu Nhu, nên đổi cách xưng hô, gọi anh rể đi.”
Dương Duệ vừa mới bình tĩnh lại, giờ nghe thấy hai tiếng “anh rể”, lập tức nghẹn họng.
Đừng, đừng mà.
Lục Hoài Nhu chỉ vào Dương Duệ: “Gọi cái tên nhóc này á? Anh rể? Chị nói đùa gì vậy!”
“Không cần biết em có đồng ý hay không, đây vẫn là chuyện không thể thay đổi.”
Dương Duệ kéo vạt áo Lục Tuyết Lăng: “Chị Lục ơi, chuyện này… thật ra không cần thiết đâu!”
Bảo Lục Hoài Nhu gọi mình là anh rể, anh ta thấy lạnh hết cả sống lưng, tối đi ngủ có thể mơ thấy ác mộng đó.
Lục Tuyết Lăng rất kiên định, xụ mặt nói với Lục Hoài Nhu: “Trước khi qua đời ba mẹ từng nói em phải ngoan ngoãn nghe lời chị. Ngày đó em đã đồng ý từng câu từng chữ rồi mà, giờ định thất hứa à!”
“Theo lời chị nói thì trong đó còn có một điều kiện tiên quyết.” Lục Hoài Nhu cây ngay không sợ chết đứng: “Điều kiện tiên quyết chính là, em phải bảo vệ chị.”
“Giờ em đang bảo vệ chị đấy à?”
“Em vẫn luôn bảo vệ chị.”
Lục Hoài Nhu tự rót cho mình một chén trà, sau đó nói: “Lục Chúc Chúc, Lục Tuyết Lăng, hai người đi ra ngoài đi, em có vài lời muốn nói riêng với Dương Duệ.”
“Không được.” Lục Tuyết Lăng nói: “Có chuyện gì mà chị không thể nghe được?”
Dương Duệ khuyên: “Chị Lục à, yên tâm đi, dù tiền bối có ném chi phiếu vào mặt anh cũng không thể lay động quyết định của anh đâu.”
“…..”
Hoang tưởng gì vậy?
“Lục Chúc Chúc, dẫn bà cô của con về phòng đi.”
Lục Chúc Chúc nhìn tình hình hiện tại, lại liên tưởng đến bệnh tình của bà cô, lập tức quyết định tạm thời đứng về phe ông nội.
Cô bé kéo Lăng Tuyết Nhu ra khỏi phòng: “Bà cô ơi, bài tập của con còn cần chữ ký của phụ huynh, bà ký giúp con với.”
Lục Tuyết Lăng đành chịu, quay đầu nói với Dương Duệ: “Bất biết em ấy đưa cho anh bao nhiêu chi phiếu, em đều trả gấp đôi.”
Dương Duệ cười đáp: “Bằng tấm lòng này của em, dù anh ấy có tặng hết cổ phần công ty cho anh anh cũng không thèm liếc mắt một cái!”
Sắc mặt Lục Hoài Nhu lạnh lùng —
Sao anh không trèo lên trời luôn đi!
…..
Sau khi Lục Tuyết Lăng và Lúc Chúc Chúc ra khỏi phòng, phòng trà lại rơi vào im lặng một lần nữa.
Lục Hoài Nhu và Dương Duệ không nói câu nào, anh một chén tôi một chén, uống hết ba chén trà nhỏ.
Cuối cùng, vẫn là Dương Duệ mất bình tĩnh trước, nói: “Tiền bối Lục, tôi sẽ đối xử tốt với chị anh.”
Lục Hoài Nhu đã quyết định sẽ vứt bỏ thành kiến, bình tĩnh nói chuyện với anh ta, cho nên nói: “Tôi không nghi ngờ ánh mắt của chị tôi, chị ấy không phải kiểu người bồng bột, đứng trước chuyện lớn, chị ấy thận trọng hơn tôi nhiều.”
Dương Duệ thở phào một hơi: “Vậy thì tiền bối không phản đối sao?”
“Tôi phản đối thì có tác dụng không?” Lục Hoài Nhu hỏi lại.
Dương Duệ cười: “Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ buông tay chị Lục.”
Cho nên phản đối là vô ích.
Lục Hoài Nhu nói: “Lục Tuyết Lăng từng nói cho cậu chưa, trước đây chị ấy từng có một đứa con.”
“Tôi biết, hồi mới gặp cô ấy, cô ấy từng nói với tôi rằng mình có một đứa con, tên là Lục Huỳnh.”
“Chuyện đó là bí mật, chỉ có người trong nhà biết, thế mà chị ấy lại nói cho cậu.”
Khóe miệng Dương Duệ cong cong, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng: “Có lẽ ngay từ khi bắt đầu, cô ấy đã coi tôi là người thân rồi.”
“Nhưng chắc chị ấy không nói cho cậu biết, đứa trẻ ấy là do chị ấy tự tưởng tượng ra thôi đúng không?”
Khóe miệng đang mỉm cười của Dương Duệ hơi cứng lại.
Lục Hoài Nhu đứng lên, hai tay chống lên bàn trà, nhìn Dương Duệ, nói từng chữ một: “Hồi còn nhỏ, chị tôi từng có một khoảng thời gian dài bị bắt nạt học đường không muốn người khác biết ở trường Nghệ thuật nội trú, thế nên sau này tinh thần của chị ấy có vấn đề, bác sĩ nói, đấy là tâm thần phân liệt.”
Bốn chữ “tâm thần phân liệt” nặng nề đánh thẳng vào lòng Dương Duệ, mắt anh ấy lập tức đỏ bừng: “Tôi không biết…”
Lục Hoài Nhu siết chặt nắm tay, trong mắt đầy tơ máu: “Bởi vì khoảng thời gian ấy, chị tôi rất không có cảm giác an toàn, lúc bệnh tình chuyển biến xấu, thậm chí còn xuất hiện ảo giác. Đứa bé kia chính là ảo tưởng của chị ấy.”
Dương Duệ đau lòng đến nỗi không biết nên làm sao cho phải, cảm thấy mỗi tấc da đầu của mình đang run rẩy.
Anh cho rằng Lục Tuyết Lăng từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm cho nên anh sẽ cẩn thận hơn đối với tình cảm của mình, nhưng anh không thể ngờ được, chị Lục của anh, vậy mà lại… từng trải qua những tháng ngày đen tối như vậy.
Trái tim anh đau đến nỗi dường như không phải là của mình nữa.
“Tiền bối nói cho tôi biết chuyện này, chắc là muốn tôi thấy khó mà lui…” Lúc mở miệng lần nữa, giọng anh đã khản đặc: “Nếu vậy thì tiền bối không hiểu tôi rồi.”
“Chị ấy là chị gái duy nhất của tôi, chúng tôi sinh ra cùng ngày, rồi lại cùng nhau lớn lên, chị ấy là một tôi khác trên đời này.” Lục Hoài Nhu nắm chặt cổ áo anh ta, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi tôn trọng lựa chọn của chị ấy nhưng tôi phải cảnh cáo cậu, nếu sau này một ngày nào đó bệnh tình chị ấy chuyển xấu, cậu không chịu được hậu quả rồi bỏ rơi chị ấy, chắc chắn tôi sẽ không tha cho cậu.”
Dương Duệ nói từng chữ một: “Sẽ không bao giờ có ngày đó, tôi lấy tính mạng mình ra thề.”
…..
Trên bàn quầy bar, Lục Tuyết Lăng đang ký tên vào vở bài tập của Lục Chúc Chúc, thấy Dương Duệ ra khỏi phòng trà, cô vội vàng đứng dậy hỏi: “Em trai em không làm khó anh chứ?”
“Chị, theo anh ra ngoài.” Sắc mặt Dương Duệ rất kém, kéo tay Lục Tuyết Lăng ra khỏi phòng, dọc theo con đường mòn đi đến vườn hoa.
“Hai người đã nói gì vậy?” Lục Tuyết Lăng tò mò truy hỏi suốt dọc đường: “Lục Hoài Nhu không có cám dỗ, đe dọa anh chứ?”
Dương Duệ kéo cô đến bên hồ không bóng người trong vườn hoa thì dừng lại.
Lục Tuyết Lăng thấy vẻ mặt anh cứ sai sai, sắc mặt cũng tái nhợt. Cô lo lắng bất an hỏi: “Đừng bảo anh đã… đồng ý chuyện gì rồi nhé?”
“Nói chuyện đi, anh làm em lo chết mất.” Lục Tuyết Lăng có phần bực bội: “Có phải Lục Hoài Nhu nói gì không hay với anh, đe dọa anh hay không?”
Dương Duệ nâng mặt Lục Tuyết Lăng lên, đầu ngón tay khẽ mân mê. Khẽ nâng cằm cô, sau đó hôn xuống.
Một nụ hôn này, vừa ôn nhu lại vừa nóng bỏng. Anh không làm gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của cô.
Cho dù như thế, Lục Tuyết Lăng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của anh đang dần trào dâng.
“Chị Lục ơi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, xin lỗi…”
Anh nói liên tiếp ba từ “xin lỗi”, khiến Lục Tuyết Lăng cảm thấy có gì đó không ổn. Cô muốn tránh anh, lại bị anh giữ chặt trong lòng, không thể cử động.
“Xin lỗi em…” Anh khẽ hôn lên vành tai, cần cổ thon dài, rồi mái tóc mỏng của cô: “Năm ấy lẽ ra anh nên theo em một tấc không rời, dù em có đánh anh, mắng anh, anh cũng không để em đi.”
“Anh… anh đang nói gì vậy?”
Sau đó, Lục Tuyết Nhu cảm nhận được chất lỏng ấm áp nào đó chảy xuống cổ mình, làm ướt tóc cô, cô hơi nao nao.
“Anh cảm thấy có lỗi với chị.”
Dương Duệ gần như khóc không thành tiếng, kiềm chế không hôn cô. Đau lòng đến nỗi suýt thì hít thở không thông.
Trái tim Lục Tuyết Lăng rung động mãnh liệt, chậm rãi đưa tay lên ôm lấy Dương Duệ.
Trong trí nhớ của Lục Tuyết Lăng, Dương Duệ thật sự rất hay cười.
Cô từng thấy nụ cười phóng khoáng thời niên thiếu của anh, cùng từng thấy nụ cười khi anh mặc tây trang đeo giày da trước mặt người khác, thậm chí từng thấy anh mỉm cười xấu xa khi đang âm mưu chuyện xấu gì đó.
Dù trải qua bao nhiêu thất bại, anh vẫn luôn cắn răng chịu đựng, chỉ cười lạnh.
Anh giấu nhẹm đi những mặt mong manh yếu ớt nhất, nhưng đêm nay, dưới ánh trăng sáng tỏ, trao trọn cho cô.