Ngày hôm sau Mạc Tiệp quyết định sẽ hoàn toàn quên chuyện này, không qua lại với Bùi Ngọc nữa.
Cả ngày cô đều kiềm chế không nghĩ về những chuyện liên quan đến Bùi Ngọc nữa, tâm tình tự nhiên không thế nào tốt đẹp, kết quả buổi tối lại bị Phó Tư Thành kéo đi dự tiệc rượu mà cô hoàn toàn không có hứng thú —— thật ra cô vẫn rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, không quấy rầy lẫn nhau, ai bận việc nấy, chung sống hoà bình, chỉ là thỉnh thoảng muốn bồi Phó Tư Thành tham dự một số trường hợp cần thiết.
Từ lâu Mạc Tiệp đã quen với việc bị chuyên viên trang điểm loay hoay cả buổi tạo hình khuôn mặt như một con búp bê mà chính cô cũng không nhận ra, sau đó khoác cánh tay của Phó Tư Thành nỗ lực duy trì sự xinh đẹp và luôn luôn phải nặn ra một nụ cười lễ phép.
Cô miễn cưỡng đến mức tư tưởng không tập trung, thậm chí không để ý đến nhân vật chính tối nay là Bùi Ngọc.
Phó Tư Thành lời ít mà ý nhiều giới thiệu cho cô: “Vị này chính là bạn cùng trường của chúng ta, em đừng thấy cậu ấy còn nhỏ tuổi, đã trở thành tấm gương trong việc chuyển đổi học thuật thành ngành công nghiệp ở trong vòng Hoa Kiều.”
Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Ngọc, đại não trống rỗng, dường như Phó Tư Thành còn giới thiệu điều gì đó, nhưng một chữ cô cũng không nghe vào.
Sự ồn ào náo động và ánh sáng lung linh vào buổi tối làm cho hình dáng tuấn tú của Bùi Ngọc được nạm ánh sáng viền vàng, khiến hắn vô cùng loá mắt.
Trong hoàn cảnh ồn ào xen kẽ tiếng Trung và tiếng Anh, cô nghe thấy một giọng nói trầm và dịu dàng, bình thản ung dung, hết sức rõ ràng nói với cô: “Đã lâu không gặp.”
“Ồ…… Hai người quen nhau sao?” Phó Tư Thành nhất thời sửng sốt, hắn vốn tưởng là hai người hoàn toàn không có mối quan hệ gì.
Mạc Tiệp bỗng hoàn hồn, giành nói trước: “Trước kia em là giáo viên của cậu ấy, cậu ấy học một học kì ở đại học T.”
Bùi Ngọc nghe vậy chỉ giữ kín như bưng và nhìn cô, gật đầu cười mà không nói.
“Thì ra là thế,” Phó Tư Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ và gật đầu, “Vậy hôm nay thật trùng hợp.”
“Đúng vậy…… Trước kia tôi cũng học không tệ môn học của cô giáo Mạc.” Bùi Ngọc cười đến khiêm tốn và ôn hòa, “Anh sẽ không để ý tôi và cô ấy ôn lại chuyện cũ chứ.”
“Đương nhiên, hai người nói chuyện đi.” Phó Tư Thành hào phóng gật đầu, nói nhỏ bên tai Mạc Tiệp “Nếu tìm anh thì gọi điện thoại nhé” rồi cầm ly rượu đi.
Cả người Mạc Tiệp không được tự nhiên lại không biết phải giải thích như thế nào, hoảng hốt muốn kéo hắn (Phó Tư Thành), sao đoán được cô thật sự không dễ chịu với đôi giày cao gót 13cm dưới chân, vừa mới bước một bước đã trẹo chân, giây tiếp theo đã bổ nhào vào trong ngực của Bùi Ngọc.
“A…… Một chút cũng không thay đổi, vẫn thích ngã xuống đất nhỉ.” Bùi Ngọc không khách sáo ôm lấy cô, tay từ phần eo trượt đến cặp mông đẹp bị ôm chặt trong lễ phục dạ hội của cô và nhéo một cái, lại gần cô với âm thanh ám muội, rỉ tai nói, “Hay là nói em cố ý nhào vào trong ngực tôi? Nhưng mà điều này cũng phù hợp với tác phong của em, háo sắc giống như trước đây……”
Trái tim Mạc Tiệp sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, cô không biết là bởi vì sợ hãi hay là bởi vì Bùi Ngọc, cũng có thể là cả hai —— hắn cao hơn vài cm, bả vai và ngực cũng càng thêm rộng lớn, từ một chàng trai đẹp và thanh tú thành một người đàn ông cao lớn và đẹp trai, phát ra hơi thở cô không quen thuộc mà lại cảm thấy nguy hiểm.
Cảm giác áp bức mãnh liệt khiến cho đáy lòng của Mạc Tiệp hỗn loạn, theo phản ứng bản năng cô muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn bất thình lình giữ chặt phần eo: “Chồng của em chẳng qua cũng như thế, so với tôi tốt ở chỗ nào?”
“Bùi Ngọc, chúng ta nói chuyện đi.” Mạc Tiệp hơi thở hổn hển nói, “Người ở đây quá nhiều.”
Bùi Ngọc hơi không thể nghe thấy, hắn hừ cười một tiếng, thu mắt và mỉm cười nói: “Được.”
Hắn cố ý ngồi xổm xuống, từ bắp chân vuốt ve đến mắt cá chân cô: “Vừa rồi có bị sái chân không?”
Mạc Tiệp giống như bị phỏng lùi về sau một bước: “Không.”
“Vậy đi thôi.” Bùi Ngọc cười cười đứng dậy.
“Đi đâu?” Mạc Tiệp mù mờ hỏi, lại tìm kiếm bóng dáng của Phó Tư Thành trong đám người, thấy hắn đang nói cười với một người đàn ông mặc âu phục và đi giày da —— trái lại hắn rất yên tâm đối với Bùi Ngọc.
Mạc Tiệp vẫn còn phát sợ khi nhớ lại quá trình bị hắn cưỡиɠ ɠiαи vào tối hôm trước, chỉ là Phó Tư Thành nhất định không ngờ dưới hình tượng tao nhã và cao ngạo của Bùi Ngọc có thể có bấy nhiêu sự hạ lưu và cầm thú.
“Không phải em muốn đến nơi có ít người với tôi…… Để nói chuyện sao?” Bùi Ngọc nhướng mày hỏi lại, cười đến phúc hậu và vô hại, “Đi với tôi lên quán cà phê trên lầu.”
“Được.” Mạc Tiệp nghĩ sẵn trong đầu, hy vọng có thể thẳng thắn mói chuyện rõ ràng với hắn.
Tầng trên cùng là một quán cà phê có phong cách bình thường và đơn giản, lúc này không có ai, lại có một số người phục vụ đứng nghiêm chỉnh.
“Nói chuyện gì?” Bùi Ngọc ngồi đối diện cô, khẽ nói với người phục vụ đi lên trước, “Hai ly cappuccino, dry, skinny milk.”
“Anh…… Không nên làm chuyện như vậy nữa.” Mạc Tiệp vừa nói vừa nhìn về phía ngoài cửa sổ, tầng lầu rất cao, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm của thành phố.
“Ý của em là…… Thao em ở trong xe?” Bùi Ngọc cười cười nói.
Hắn nhìn chăm chú người phụ nữ trước mặt, cô đã ngoài 30 tuổi, nhưng vẫn cứ không nhìn ra bất luận dấu vết nào của năm tháng, công việc tương đối đơn thuần và cuộc sống giàu có hậu đãi khiến cho cô có thể sở hữu ánh mắt sạch sẽ nhất, nội tâm của cô hoàn toàn xa lạ với thế giới thế tục.
“Bây giờ anh thuận buồm xuôi gió, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nên cũng sẽ có rất nhiều cô gái tốt thích anh chứ?” Mạc Tiệp vừa nói đã không tự giác ngầm nắm chặt góc váy, trong sáu năm cô đã từng vô số lần tưởng tượng hắn trưởng thành sẽ có dáng vẻ gì, nhưng khi thật sự gặp mặt lại một ánh mắt cũng không dám nhìn nhiều.
“Ý em muốn hỏi tôi mấy năm nay đã có bạn gái chưa à?” Nụ cười của Bùi Ngọc càng đậm, thẳng thắn nói, “Không có.”
Mạc Tiệp rõ ràng hy vọng hắn có thể tìm được hạnh phúc từ đây và bước tiếp, nhưng nghe được câu trả lời như vậy l*иg ngực lại như cũ không kiềm chế được mà nóng lên, giống như có sự vui sướиɠ tràn ra.
Trong nháy mắt cô cảm thấy có phần hổ thẹn.
“Thật ra lúc tôi rời đi vẫn còn đang suy nghĩ, em có thể chờ tôi không……” Bùi Ngọc nhếch môi cười tự giễu, “Sự thật chứng minh thời niên thiếu tôi thật sự rất ngây thơ, một tháng em cũng sẽ không chờ, không phải sao?”
Đúng lúc nhân viên phục vụ mang cà phê đến, cắt ngang cảm xúc sắp thất thố của cô.
“Bùi Ngọc, em thật sự hi vọng anh khỏe mạnh…… Có cuộc đời anh muốn, có cô gái xinh đẹp anh thật sự yêu……” Mạc Tiệp cắn môi, bưng tách cà phê lên uống một ngụm nhỏ mới tiếp tục nói, “Anh biết đấy…… Em không giỏi ăn nói, nhưng em đối với anh thật sự không thẹn với lương tâm, cũng không cho rằng người với người có thể chỉ so sánh ai tốt ai xấu, mỗi một người đều không giống nhau.”
“Nhưng mà dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì em có thể dễ dàng kết hôn và sinh con, hạnh phúc mỹ mãn, mà tôi lại không có gì cả.” Bùi Ngọc vừa nói liền không nhịn được nắm chặt tay, “Tôi nên muốn cuộc sống gì chứ?”
Mạc Tiệp vô cùng kinh ngạc và chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Anh…… Muốn nói chuyện yêu đương, là chuyện rất dễ dàng đi?”
“Đã không nghĩ.” Bùi Ngọc vân đạm phong khinh nói, “Quá đau khổ, tôi không muốn có lần thứ hai.”
Mạc Tiệp ngẩn người, luống cuống vặn nếp gấp trên váy, cuối cùng đành phải cười cười nói: “Cuộc sống của con người cũng không chỉ có tình yêu…… Còn nhiều điều thú vị, anh thông minh như vậy, nhất định có thể rất xuất sắc……”
“Thú vị gì chứ?” Ngón tay thon dài của Bùi Ngọc gõ tách cà phê, cười hỏi.
“Ví dụ như…… Vật lý, không phải anh cũng thích sao?” Mạc Tiệp ôn nhu nói.
“Tôi không thích nữa.” Bùi Ngọc ngắt lời cô nói, mỉm cười như đang nói về chuyện của người khác, “Thời điểm tôi tốt nghiệp quyết định rời khỏi trường, có không ít người khuyên can tôi, nói với tôi rằng tôi ở tuổi tốt nhất, từ bỏ vật lý thì rất đáng tiếc, tôi biết rất nhiều người cũng ký thác kỳ vọng cao đối với tôi. Ngay cả thầy giáo cũng cho rằng tôi là sinh viên có thiên phú nhất trong những năm này mà thầy ấy đã gặp được. Tôi có khả năng dành giải Nobel, nhưng tôi thật sự không có cách nào tiếp tục làm được nữa…… Bởi vì cuộc sống của tôi chỉ cần còn liên quan đến vật lý, thì sẽ nhớ đến câu em đã từng nói, em từng nói đối với em tình yêu rất quan trọng, nhưng vật lý càng quan trọng hơn…… Những lời này lặp đi lặp lại trong sáu năm làm hao mòn tất cả nhiệt huyết tôi đã từng có đối với vật lý, tôi căm ghét nó, bởi vì tôi cảm thấy nếu không có nó, lúc đó em sẽ bất chấp tất cả để ở bên tôi.”
“Em…… Rất xin lỗi,” Mạc Tiệp kinh hoàng đến tột đỉnh, cô há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chỉ có thể phí công lặp lại một lần nữa, “Thực sự rất xin lỗi.”
“Em không cần phải xin lỗi, đã nhiều năm như thế, không có bất kỳ tác dụng gì…… Ánh mắt của em làm tôi cảm thấy mình rất đáng thương,” Bùi Ngọc không kiêng dè nhìn thẳng vào mắt cô, “Theo ý em, loại người như tôi đã mất đi lý tưởng tìm kiếm chân lí rồi…… Đi làm kỹ thuật chỉ vì kiếm tiền là những người rất thấp kém, rất tầm thường, phải không?”
“Em không có, em cho rằng theo đuổi bất kỳ cái gì cũng đáng được tôn trọng, chỉ là giá trị quan bất đồng, không phân chia cao thấp…… Hơn nữa em là một người chỉ có Booksmart, ngoài vật lý ra em cũng không làm được những việc khác, nhưng anh không phải, anh không chỉ có booksmart, anh còn trẻ tuổi như vậy có thể đứng được và chứng minh ở trong ngành, anh đồng thời có, làm sao lại rất thấp kém chứ.” Mạc Tiệp nghiêm túc nói.
Bùi Ngọc không cho là đúng mà khẽ cười: “Nhưng tôi cảm thấy mình rất tầm thường, rất thấp kém.”
“Bùi Ngọc, em…… Em không biết có phải em đã làm sai chuyện gì không thể xoay chuyển hay không, nhưng em…… Em thật sự……” Mạc Tiệp đột nhiên ý thức được sự tình phức tạp hơn so với điều cô tưởng tượng, cô đang dựa vào chiều hướng phát triển chưa bao giờ nghĩ tới, lòng bàn tay cô không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, “Rất xin lỗi.”
“Em có lỗi với tôi ở chỗ nào? Không phải em làm điều đó vì tôi sao?” Bùi Ngọc phản đối, nhướng mày hỏi lại.
“Em thật sự không nghĩ nhiều như vậy, em…… Em không biết,” Ngực của Mạc Tiệp co rút, lại uống một ngụm cà phê mới tìm về thanh âm nói, “Vậy bây giờ…… Em có thể làm gì cho anh không?”
“Mở chân ra, để cho tôi thao.” Mặt của Bùi Ngọc không đổi sắc và nói.
“…… Được.” Mạc Tiệp nắm chặt tách cà phê, khớp xương có chút trắng bệch.
Ngược lại Bùi Ngọc bật cười: “Đã kết hôn có con còn có thể nɠɵạı ŧìиɧ dứt khoát đến như vậy? Ngược lại tôi đã xem thường em, cho nên thêm chút nguyên liệu vào trong cà phê của em.”
“Cái gì?” Mạc Tiệp bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lấy lại tinh thần từ giữa các loại kinh ngạc, lúc này mới ý thức được cơ thể không bình thường ——toàn thân cô nóng lên, huyệt nhỏ nổi lên từng trận ngứa ngáy, qυầи ɭóŧ sớm đã ướt đẫm.