Dụ Bắt

Chương 61: Lớn và nhỏ

Chương 61: Lớn và nhỏ

Editor: Candy

"Ôm mẹ về phòng ngủ...!" Hai tay Mạc Tiệp không có sức bám vào bờ vai của hắn nói, thấy hắn bất động, cô bất mãn nhăn mày và ngửa đầu nhìn hắn.

Dưới ánh sáng lờ mờ nhá nhem tối, hình dáng mảnh khảnh và ngây ngô sạch sẽ của hắn được bao bọc trong vầng sáng êm dịu, cô không nhịn được vươn tay ra miêu tả phỏng theo xương mày tinh xảo của hắn.

Hắn có ngũ quan lập thể nhưng khung xương lại tinh tế, đôi mắt sâu nhưng lại mang theo sự hẹp dài và thu vào trong đặc biệt của người Châu Á, mỗi lần Mạc Tiệp nhìn gần đều cảm thấy không có chút thiếu sót nào và trông không giống một người tồn tại chân thật, giống như...... Là xây dựng mô hình 3D bằng cách thổi phồng ra một nhân vật đẹp, cho nên mỗi lần đều muốn dùng tay sờ xem có phải cũng có nhiệt độ như da của người thật không.

Bùi Ngọc chớp chớp mắt, bế bổng cô lên với cặp mông dính ái dịch, một lần nữa thọc vào rút ra ở trong cơ thể cô, đắc ý và kéo dài giọng nói: "Mẹ, người lại đang hoa si."

Mạc Tiệp nghe vậy cuộn ngón tay lên gõ trên trán của hắn một cái: "Không biết lớn nhỏ!"

"Có lớn có nhỏ a..." Bùi Ngọc cười xấu xa nhếch khóe miệng lên, ôm lấy cổ cô và nhẹ nhàng nói ở bên tai cô, "Gậy thịt của con to lớn, âʍ ɦộ nhỏ của mẹ nhỏ...... Thao lên cực kỳ sảng khoái."

"Con...... Con, tên tiểu lưu manh này!" Mạc Tiệp vừa xấu hổ lại vừa tức giận mắng hắn. Lúc này cô đang dán vào da thịt bóng loáng trước ngực hắn, váy bị vén lên ở bên hông mà thao, vừa dứt lời liền bị hắn bế cả người lên vừa cắm vừa đi vào phòng, dươиɠ ѵậŧ thô to theo nhịp chân của hắn lúc nông, lúc sâu mà co rút trong huyệt thịt đang ướŧ áŧ.

"A a —— Tiểu Ngọc!" Mạc Tiệp theo khuôn phép cũ 26 năm, bị người ôm cặp mông trần trụi như vậy, bắp đùi tách rộng ra cắm côn ŧᏂịŧ một đường từ huyền quan bị thao đến trên ghế sô pha ở phòng khách đối với cô mà nói thật sự quá xấu hổ, kɧoáı ©ảʍ bên trong mị thịt mẫn cảm liên tục co rút và xoắn lại, chỉ một lát sau liền tiết ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn.

"Mẹ có thoải mái không? Thích con trai dùng côn ŧᏂịŧ lớn mát xa âʍ đa͙σ của người như vậy sao?" Bùi Ngọc bỡn cợt mà cười hỏi, vừa thao cô ở trên ghế sô pha vừa lấy tay ra, vén áo cô lên, cởi nịt ngực của cô ra, rất nhanh đã nhìn thấy hai vυ' trắng nõn hơi run rẩy xuất hiện, hắn dùng hai tay nắm lấy đầṳ ѵú và xoa nắn.

"Tiểu Ngọc...... Ưm, thật thoải mái...... Thoải mái...... Ưʍ......" Mạc Tiệp nằm trên ghế sô pha và hoàn toàn thả lỏng xuống, chỉ còn tiểu huyệt chặt chẽ tiếp nhận côn ŧᏂịŧ thao lộng, "Tiểu Ngọc......"

"Vâng?" Bùi Ngọc ôn nhu cười, cúi xuống hôn cô một cái, "Mẹ, con vẫn luôn suy nghĩ, nếu như mười năm trước người gặp được con bây giờ, sẽ thích con sao?"

"...... Sẽ không." Mạc Tiệp lắc đầu một cách chắc chắn.

Trong ánh mắt mong đợi của Bùi Ngọc chợt hiện lên một tia bi thương, mở miệng một chút, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Mạc Tiệp thấy hắn mất mát, trong lòng níu lại chặt chẽ, vội vàng nói thêm: "Ở tuổi đó mẹ thật sự muốn xuất gia...... Khi đó không biết ở đâu mẹ nhìn thấy một truyền thuyết của Phật giáo, nói là Quan Thế Âm Bồ Tát đã từng lấy thân xác cứu tế, hiện ra mỹ nhân để giao cấu với người đã mất, đợi đến lúc giao hợp rất vui sướиɠ, bỗng nhiên xuất hiện thân hình một bộ xương khô, sau sự vui sướиɠ to lớn chính là sự hủy diệt lớn, lấy việc này đến độ hóa người lầm đường lạc lối, tránh sa vào cái xác có bề ngoài bình thường......"

Bùi Ngọc cười khúc khích, moi dâʍ ŧᏂủy̠ giàn giụa trong âʍ ɦộ nhỏ của cô và hung hăng thao làm: "Cho nên con đang gian da^ʍ với tiểu ni cô lẳиɠ ɭơ, phóng đãng? Mẹ còn rất hiểu xu hướng tìиɧ ɖu͙© nhỉ......"

Mạc Tiệp vốn ăn ngay nói thật, nào nghĩ đến bị hắn xuyên tạc thành như vậy, lập tức rất xấu hổ nói: "Con thật hạ lưu! Còn có nữ sinh tin con, làm như cái gì mỹ ngọc không tì vết để thờ phụng, thật sự tức giận thay cho em ấy!"