Dụ Bắt

Chương 59: Cái gọi là ánh trăng sáng

Chương 59: Cái gọi là ánh trăng sáng

Editor: Candy

Bùi Ngọc luôn cảm thấy lúc này có lẽ là thời gian vui sướиɠ nhất trong đời hắn.

Người ta mười sáu tuổi còn không có gì cả, mà hắn không chỉ có thanh xuân, còn đã cùng người phụ nữ hắn thích nhất sống chung với nhau, học môn mà hắn mơ ước nhất trong ngôi trường đại học mà hắn đã hướng đến khi còn bé.

Những khoảng thời gian tươi đẹp luôn trôi qua rất nhanh, dường như vừa mới khai giảng chưa bao lâu, còn chưa thích ứng với cuộc sống đại học, đã đến thời điểm thi giữa kì. Bởi vì Bùi Ngọc chọn quá nhiều môn học, lần đầu tiên trong đời bởi vì thi cử mà sứt đầu mẻ trán.

Mạc Tiệp ra đề thi xưa nay khó, cho dù là học bá tập hợp ở đại học T, nhưng các bài thi giữa kì của giáo sư Mạc thường cũng chỉ có tỉ lệ đạt tiêu chuẩn khoảng 60%. Thật ra cô cũng không cố ý làm khó dễ sinh viên, chẳng qua đối với cô mà nói "Độ khó nhỏ" thường đã là "Độ khó lớn" của những người khác, mà trong mắt sinh viên "Thi bình thường" thì ở trong mắt cô chính là "Cái này còn cần để thi sao", cô thiếu khả năng nắm bắt tiêu chuẩn này.

Lúc công bố thành tích, hai môn Bùi Ngọc chọn của Mạc Tiệp trong học kỳ này đều đạt điểm cao nhất, tin tức lan truyền rất nhanh ở viện vật lí của đại học T ——thật ra thì viện vật lí ở đại học T bao năm qua đã sản xuất ra nhiều "Quái vật", việc nhỏ như thi giữa kì đạt điểm cao nhất chẳng có gì lạ, nhưng từ trước đến nay chưa từng có một quái vật có thể lớn lên đẹp như Bùi Ngọc vậy.

Tin đồn sôi sùng sục, lời đồn cái gì Bùi Ngọc mười hai tuổi đã bắt đầu xem mười cuốn sách của Landau đang lan tràn. Chỉ có bản thân Bùi Ngọc biết, cái này đối với hắn mà nói cũng không dễ dàng, chỉ là hắn cho rằng không giành được điểm cao nhất ở trong tay bạn gái của mình sẽ rất mất mặt, cho nên mới liều mạng nỗ lực.

Lần đầu tiên Mạc Tiệp ý thức được, hình như cô đã đánh giá thấp Bùi Ngọc, nhưng lòng háo thắng của cô luôn rất mạnh, lập tức hạ chiến thư cho hắn trên WeChat: "Thi cuối kì lại tái chiến."

Sau khi biết được thành tích Bùi Ngọc vốn đã thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng là sẽ được mẹ khen ngợi, kết quả nhìn thoáng qua WeChat đã run lẩy bẩy.

Mạc Tiệp vừa mới gửi WeChat xong, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Một nữ sinh gầy gò, mắt đỏ hoe đẩy cửa vào: "Giáo sư Mạc, cô có rảnh không? Em muốn nói chuyện với cô về việc chuyển chuyên ngành."

"Em ngồi trước đi." Bởi vì Mạc Tiệp là nữ giáo sư trẻ tuổi duy nhất của viện vật lí, thường xuyên sẽ có nữ sinh đến tìm cô tâm sự trong office hour (giờ hành chính), thật ra cô rất sợ cái này, suy cho cùng trình độ nói chuyện của cô không làm người khác khóc chính là vô cùng may mắn.

"Em tên Tằng Vũ, là sinh viên năm nhất viện vật lí... Kì thi giữa kì lần này được......12 điểm. Có phải em không thích hợp học vật lý không ạ?" Tằng Vũ nói xong lại sụp đổ, che miệng lại và cúi đầu khóc.

"12 điểm...... Các em đặt ra mục tiêu bài thi giữa kì phải được 100 điểm sao?" Mạc Tiệp hỏi xong liền nhìn thấy nữ sinh khóc càng dữ hơn, lập tức dời vấn đề đi, "Ách...... Em cảm thấy tại sao mình phải thi được số điểm này chứ?"

"Giáo sư Mạc, em thích Bùi Ngọc." Tằng Vũ không trả lời câu hỏi phía trước của cô, sau lại nói một câu.

Trong nháy mắt Mạc Tiệp không mấy vui vẻ, nhưng rất nhanh lại bị tiếng khóc của cô (Tằng Vũ) kéo thân phận "Trưởng bối" của cô (Mạc Tiệp) trở lại.

"...... Là bởi vì tình yêu trong lòng làm chậm trễ việc học sao?" Mạc Tiệp chỉ có thể nghĩ ra nguyên nhân này.

"Không phải...... Em...... Là một người bình thường." Tằng Vũ tê liệt ngồi trên ghế, khóc nức nở nói tiếp, "Em là một người bình thường, trước khi gặp được Bùi Ngọc, em chỉ nghĩ thi vào một trường đại học trọng điểm bình thường, học một chuyên ngành bình thường, tìm một công việc bình thường, cùng người bình thường kết hôn sinh con, sau đó bình thường già đi."

"Mọi người đều là người thường mà." Mạc Tiệp mờ mịt trong phút chốc, "Khi còn nhỏ tôi luôn được gọi là thiếu nữ thiên tài, bây giờ cũng không giống vậy mà chỉ là một giáo viên đại học bình thường?"

"Lúc còn đi học cô có thích ai không?"

Mạc Tiệp lắc đầu.

"Sau khi gặp được Bùi Ngọc, mọi thứ hoàn toàn khác...... Em bắt đầu cảm thấy cuộc đời thật đáng sợ như vậy. Cuộc đời của em bỗng nhiên giống như có một điểm kết thúc, tựa như...... Có người đã thắp một ngọn đèn ở trước mặt em, sáng ngời ấm áp như vậy, thế là em liều mạng chạy nhanh về hướng ngọn đèn kia, tất cả mọi người đều cảm thấy em điên rồi, nhưng mỗi ngày em đều tràn đầy sức mạnh, bởi vì em cảm thấy mỗi ngày đều cách cậu ấy gần hơn một chút." Tằng Vũ nghẹn ngào hít một hơi thật sâu, "Em đã thi đậu đại học T như vậy, hơn nữa làm việc nghĩa không được chùn bước mà lựa chọn chuyên ngành giống như cậu ấy. Một dạo em cho rằng điều này đại biểu em đã thành công."

Mạc Tiệp sững sờ nhìn cô, kinh ngạc đến một chữ cũng không nói nên lời.

"Nhưng mà không có...... Em cảm thấy mình thật liều lĩnh, bất kể em liều mạng như thế nào đi nữa, em vẫn là một người bình thường, cho dù em dựa vào liều mạng cùng cậu ấy ở trong môi trường giống nhau, em vẫn như cũ không có cách nào noi theo cuộc đời của cậu ấy." Đối mắt Tằng Vũ sưng lên như quả hạch đào.

"Tôi cho rằng, vấn đề lớn nhất của em không phải cái gọi là người bình thường." Mạc Tiệp do dự một phen vẫn quyết định ăn ngay nói thật, "Mà là mục tiêu cuộc sống của em sai rồi. Em không suy nghĩ rốt cuộc mình giỏi cái gì, cũng không suy nghĩ mình có thật sự thích vật lý không, ngược lại kiên trì đi noi theo cuộc sông của người khác...... Này bản thân cũng rất thái quá không phải sao? Tựa như...... Ví dụ như...... Nếu như tôi một hai phải noi theo cuộc đời của Phạm Băng Băng, nhất định sẽ thất bại, chẳng lẽ tôi cũng phải vì vậy mà phủ định giá trị cuộc sống của mình sao?"

"Không...... Cô giáo, cô có thể!" Tằng Vũ nghẹn ngào nói.

"Có thể cái gì?" Mạc Tiệp đang dõng dạc, hăng chí thảo luận với cô về đạo lý lớn của cuộc sống, sau khi đột nhiên bị ngắt lời không kiên nhẫn hỏi ngược lại.

"Cô có thể là một ngôi sao, các bạn học đều nói cô trông rất giống Lý Gia Hân thời kì đỉnh cao......" Tằng Vũ nghiêm túc nói.

"......" Mạc Tiệp hơi lung túng và ho nhẹ hai tiếng, dừng một chút nói, "Vậy nếu như tôi muốn noi theo Sharaphova đánh tennis, cũng nhất định sẽ thất bại, trời sinh tôi rất ngốc trong các hoạt động thể thao."

"Nhưng mà...... Nếu như không như vậy, cuộc sống của em và cậu ấy sẽ không có một chút nào giao nhau." Tằng Vũ chán nản và lắc đầu, "Em biết không nên thích người như cậu ấy, nhưng...... Tình yêu chính là không thể khống chế mới có vẻ mê người. Huống hồ, cậu ấy sạch sẽ, đẹp trai, ưu tú, giáo dưỡng tốt, thuần khiết giống như tuyết đầu mùa, trong lòng lại mang lý tưởng...... Đã thích người con trai tốt đẹp như vậy, làm sao có thể thích người khác được chứ?"

"Vậy chẳng qua là cậu ấy trong tưởng tượng của em, có lẽ sau lưng cậu ấy cũng rất háo sắc và hạ lưu, đã sớm cùng người nào lăn lộn trên giường." Mạc Tiệp lại nói tiếp với vẻ xấu hổ và hoảng sợ hiện trên khuôn mặt.

"Không thể nào! Em đã nghe ngóng, ngay cả bạn gái cậu ấy cũng chưa từng kết giao chính thức, bạn gái cũ chẳng qua là đạt được ước định ngoài miệng với cậu ấy." Tằng Vũ khó có thể tiếp thu mà hét lên, như là tín ngưỡng bị người ta hắt nước bẩn vậy, trầm mặc một hồi lại càng thêm tức giận, vụt đứng lên và nói, "Cô làm việc đi, em không có gì để nói. Cảm ơn cô, quấy rầy rồi."