Dụ Bắt

Chương 57: Mẹ dụ dỗ Ꮆiαи ᗪâʍ con riêng

Chương 57: Mẹ dụ dỗ gian da^ʍ con riêng

Editor: Candy

Hắn chụp đủ hình ảnh côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt của cô từ các góc độ một cách đầy hứng thú, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Mạc Tiệp xấu hổ để tùy hắn chụp, cao trào liên tục khiến cho sắc mặt cô đỏ ửng, toàn thân vô lực mặc hắn đặt cơ thể cô thành tư thế duỗi người nằm ngửa, thân hình nhỏ nhắn và gầy gò giang rộng chân ra quấn lấy tứ chi thon dài mạnh mẽ của hắn, theo tiết tấu thao lộng của hắn mà rung động lắc lư.

"Tiểu Ngọc...... Mẹ thật thoải mái, ưm —— thật hạnh phúc... Thật là muốn bị con cắm vào suốt... Yêu đương... Thì ra hạnh phúc là chuyện đơn giản như vậy sao?" Mạc Tiệp ngây thơ mê muội hỏi.

"Đại khái...... Mối tình đầu chính là như vậy?" Khóe miệng Bùi Ngọc khẽ nhếch, cười như tắm mình trong gió xuân, vừa giữ eo cô lại ôm chặt cô hơn một chút, "Thật ra con cũng có cảm giác như vậy...... Lúc đầu định tối nay đọc sách, kết quả bị mẹ quấn lấy làʍ t̠ìиɦ cũng chỉ còn muốn ôm mẹ, hôn mẹ, cùng mẹ thân cận da thịt...... Thỏa mãn tất cả đòi hỏi của mẹ, nhìn mẹ vui vẻ giống như một cô bé đáng yêu......"

"Tiểu Ngọc thật ôn nhu...... Thật là cục cưng ngoan của mẹ," Mạc Tiệp vòng lấy cổ hắn cảm thấy mỹ mãn nói, "Đột nhiên nhớ lại khi còn đi học, bạn cùng phòng lúc nào cũng thường cãi nhau với bạn trai lại khóc lớn một hồi, gà bay chó sủa... Thật không hiểu tại sao không vui còn phải kiên trì ở bên nhau."

"Nếu sau này mẹ mất hứng, không còn vui vẻ nữa, sẽ rời khỏi con sao?" Bùi Ngọc nhạy bén nắm được ẩn ý trong lời nói của cô, bất an ôm cô và dùng giọng nũng nịu hỏi.

"Sẽ không, mẹ và Tiểu Ngọc sẽ luôn rất vui vẻ khi ở bên nhau, chỉ cần mẹ nhìn thấy Tiểu Ngọc đã cảm thấy thật hạnh phúc......" Mạc Tiệp nhìn cận cảnh dung mạo tuấn tú hơi có vẻ trẻ trung và non nớt của hắn, nghĩ đến mình đang giao hợp cùng với tiểu nam sinh vừa đẹp trai lại vừa tươi non như vậy liền không kiềm chế được trái tim đập loạn nhịp, "Tiểu Ngọc, muốn......"

"Muốn cái gì?" Bùi Ngọc hôn lên cánh môi đỏ thắm của cô, biết rõ còn cố ý hỏi.

"Muốn Tiểu Ngọc... Thao mẹ......" Mạc Tiệp ngượng ngùng và nhỏ giọng nói, nghĩ đến việc bị đứa bé trai tuấn tú mà mình thích lần đầu tiên trong cuộc đời cắm vào địa phương tư mật nhất trong cơ thể chưa bao giờ bị người đυ.ng vào, càng thêm động tình, ướt đến mức nơi riêng tư tất cả đều là nước, đến cả giữa háng của Bùi Ngọc cũng dính nhớp, "Tiểu Ngọc...... Dùng sức thao mẹ......"

Cô vuốt ve lưng hắn, hai chân quấn lấy eo và mông hắn, làn da của cậu thiếu niên mười sáu tuổi mịn màng giống như những chồi non vừa mới nhú ra, vì có hoàn cảnh sống sung túc từ nhỏ, toàn thân hắn dường như non mịn hơn so với thiếu niên bình thường, bao quanh cơ bắp căng phồng và mạnh mẽ, xúc cảm tuyệt hảo, làm cô lưu luyến không dứt.

"Tiểu Ngọc sắp bị dâʍ ŧᏂủy̠ giàn giụa trong âʍ ɦộ nhỏ lẳиɠ ɭơ của mẹ bấm gãy," Bùi Ngọc thấp giọng cười nói, dùng đầu lưỡi nhẹ quét qua vành tai ửng đỏ và mượt mà của cô, thấy cô mẫn cảm mà run rẩy, bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu chọc, "Hừ... Nếu như ngày nào đó mẹ dám vứt bỏ con...... Con sẽ cho cả thế giới biết, giáo sư Mạc ngoài mặt thì đứng đắn, sau lưng mỗi ngày đong đưa cặρ √υ' to trắng nõn, mở thẳng hai chân ra dùng dâʍ ɖị©ɧ giàn giụa trong âʍ ɦộ chặt khít để dụ dỗ gian da^ʍ đứa con riêng mười sáu tuổi của mình......"

"...... Đáng ghét! Sao con có thể...... Nha —— a a a......" Mạc Tiệp còn chưa mở miệng phản bác đã bị hắn đột nhiên dùng sức thao lộng, đâm đến cao trào thay nhau nổi lên.

Khi cô không thể động thân vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Bùi Ngọc, sắc bén, giống như một mũi tên sắc nhọn, đâm vào tim cô.

Cô chưa bao giờ trông thấy ánh mắt Bùi Ngọc vừa tà ác lại bá đạo như vậy, đột nhiên mơ hồ ý thức được cún con ngoan ngoãn và đáng yêu mà cô nuôi dường như là một con sói nhỏ hung mãnh và xảo quyệt, có thể ăn cô sạch sẽ ngay cả một mảnh vụn cũng không còn, nhất thời sinh lòng sợ hãi, đẩy hắn liên tục xin tha: "Tiểu Ngọc, nhẹ chút...... Nhẹ chút ưm —— quá sâu......"

"Vừa rồi mẹ còn muốn con dùng sức, bây giờ lại muốn nhẹ chút, không còn kịp rồi." Bùi Ngọc thắt chặt cánh tay với cơ bắp căng chặt, giống như dã thú vừa mới bắt giữ con mồi mà giam cầm cô ở trong ngực, thừa dịp cô mở miệng rêи ɾỉ hắn hôn cô và xâm chiếm môi lưỡi của cô, nhưng nửa người dưới vẫn không rời khỏi, dùng sức cắm vào tạo nên tiếng vang òm ọp trong hoa huyệt.

"Ngô —— ưm ưʍ...... Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc a a a......" Mạc Tiệp động tình, khó khăn mở rộng hai chân của mình ra, tựa như không hề giữ lại mà mời hắn thao lộng.

Mạc Tiệp cảm thấy bản thân cô giống như một cuốn băng cũ, mọi nội dung bị xóa đi từng chút một, chỉ còn lại sự hỗn độn và chỗ trống, mặc hắn một lần nữa bổ sung vào toàn bộ.

"Mẹ nói, có phải mẹ muốn dùng âʍ ɦộ nhỏ lẳиɠ ɭơ dụ dỗ gian da^ʍ con không?" Bùi Ngọc cười và hỏi bên tai cô, eo và mông gầy và mạnh mẽ kẹp ở giữa hai chân cô chuyển động, chống người lên nhìn xuống bộ dáng thẹn thùng và sa đọa của cô, "Âʍ ɦộ nhỏ lẳиɠ ɭơ và non nớt có màu hồng nhạt của mẹ, còn có nhiều nước như vậy, mỗi ngày cho Tiểu Ngọc xem, Tiểu Ngọc nhìn liền muốn thao, bài tập cũng chưa viết đâu......"

"A...... Phải...... Là dùng âʍ ɦộ nhỏ lẳиɠ ɭơ dụ dỗ gian da^ʍ Tiểu Ngọc......" Mạc Tiệp mơ mơ màng màng nói theo hắn, vừa dứt lời lại cảm thấy xấu hổ khó mà đè nén, đỏ mặt chui vào trong ngực hắn, "A...... Con đừng nói nữa, đáng ghét......"

"Đáng ghét hay là thích, hử?" Bùi Ngọc sờ xuôi theo mái tóc dài rũ xuống của cô, sau đó nắm lấy cằm cô, móc cô từ trong ngực mình ra.

Mạc Tiệp trừng hắn, rõ ràng là một đứa trẻ, nhưng luôn có thể bất tri bất giác nắm trong tay mọi thứ, làm cho cô mất đi quyền chủ động.

"Dám làm mà không dám nhận, dám nghĩ mà không dám nói, đúng không?" Bùi Ngọc nâng mông của cô lên và dùng sức cắm xuống, giữa hai chân lập tức lại trào ra một vũng nước.

"Thích...... Là thích a a a a ——" Mạc Tiệp lại lần nữa leo lên cao trào, làn da trắng như tuyết ở toàn thân cũng lộ ra màu hồng phấn.

"Còn muốn cái gì?" Bùi Ngọc nâng mặt cô lên và hôn.

"Muốn Tiểu Ngọc bắn vào bên trong...... Muốn Tiểu Ngọc bắn đầy âʍ đa͙σ và tử ©υиɠ, thụ thai......" Cao trào khiến cho cô mất đi sự lý trí cuối cùng, chỉ một lòng một dạ quấn lấy hắn muốn hoàn thành giao hợp, "A a a —— Tiểu Ngọc, a ưm, thật thoải mái...... Hôm nay Tiểu Ngọc bắn thật nhiều......"

"Mẹ......" Bùi Ngọc ôm cô nghỉ ngơi, dùng dươиɠ ѵậŧ dần mềm xuống cọ trên âm đế của cô, làm nũng, "Đều do mẹ...... Tiểu Ngọc cũng đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© giống như mẹ vậy, ngày hôm qua đọc sách nhìn thấy những từ injection, surjection, bijection thì trong đầu đều là âʍ ɦộ nhỏ non nớt màu hồng nhạt ở giữa hai chân mẹ...... Muốn bắn vào trong mẹ......"

Mạc Tiệp ngẩn ra một giây, tiếp đó ngượng ngùng cười: "Cái gì mà lung tung, rối loạn...... Con nói vậy làm mẹ cũng không còn cách nào nhìn thẳng vào ba từ ngữ bình thường này."

"Lúc này nghĩ đến trong cơ thể mẹ có thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tiểu Ngọc liền thỏa mãn, sẽ không nghĩ mãi đến chuyện làʍ t̠ìиɦ...... Con đi đọc sách một lát." Bùi Ngọc hôn cô và chuẩn bị đứng dậy.

"Lại ôm một lúc nữa, con học đến đâu rồi, mẹ sẽ trực tiếp giảng cho con." Mạc Tiệp quấn lấy hắn không buông tay.

"Không cần mẹ giảng, con muốn tự mình xem." Bùi Ngọc hết sức cao ngạo hất cằm lên nhìn cô.

"...... Tiểu Ngọc thật đáng yêu." Mạc Tiệp nhìn hắn và bật cười, vặn eo lưu luyến mà cọ vào chỗ dưới háng hắn ba tấc, ánh mắt mê ly, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, "Mẹ muốn ở bên cạnh Tiểu Ngọc cả đời."