Sủng Phi

Chương 125: Hôn phối

Editor: Linh

Nàng ngẩn người, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện thật sự là nàng, bước lên phía trước hành lễ.

"Phượng nương cũng là có phúc khí, vậy mà nhọc nương nương đi qua xem." An Khánh cười híp mắt, từ trên xuống dưới đánh giá Phùng Liên Dung, ngạc nhiên nàng cũng chẳng có bao nhiêu biến hóa, thật ra các nàng đã có nhiều năm không gặp, đã có chút xa lạ.

Nhất là Phùng Liên Dung.

Ấn tượng của nàng về An Khánh công chúa vẫn dừng lại ở ngoài điện Phù Ngọc ngày ấy, khi nàng đi tìm mèo, dung mạo nghiên lệ, quý khí bức người; chính là dáng vẻ của kiều kiều công chúa trong cung, mà bây giờ An Khánh lại thay đổi rất nhiều, tuy là màu da vẫn trắng nõn, nhưng thần sắc tiều tụy, sớm đã không còn hăng hái năm đó.

Có lẽ ở Tạ gia sống cũng không được như ý?

Nhưng năm đó Hoàng thái hậu thay nàng chọn Tạ gia Tam công tử, nghe nói cũng ôn nhu thể thϊếp, theo thường lệ, cũng nên như Vĩnh Gia công chúa chứ.

Phùng Liên Dung đứng dậy cười cười nói: "Cũng là Hoàng thượng quan tâm, cố ý bảo ta.

An Khánh nghe đến tên Triệu Hữu Đường, trong lòng cũng mất hứng, miễn cưỡng cười.

Lúc ấy Triệu Hữu Đường không cho nàng vào cung, đường đường một công chúa lại gặp loại đãi ngộ này, nàng ở Tạ gia đều không ngẩng đầu lên được, sau lưng ai mà không chê cười nàng? Nói là công chúa, nhưng thể diện nên có đều không có. Mấy năm đầu tướng công đối nàng coi như không tệ, nhưng sau này liền dần phai nhạt, trước sau nạp hai phòng tiếp thϊếp, nàng nhìn không được nói hai câu, hắn liền nói nàng lòng dạ hẹp hòi, Tạ phu nhân cũng không để ý, chỉ mặc nàng chịu ủy khuất.

An Khánh biết đây đều là do Triệu Hữu Đường ban tặng.

Bằng không nàng ta có quyền lực như Vĩnh Gia, sao lại sống đến nông nỗi này?

Nàng cưỡng chế tức giận, hỏi: "Phượng nương đi vào đã bao lâu? Trước ta còn sợ đến chậm đấy."

"Sắp được ba canh giờ rồi." Triệu Hữu Ngô cũng bắt đầu không có kiên nhẫn.

Hắn đứng dưới mái hiên, khoanh tay đi đi lại lại.

An Khánh nhẹ giọng hỏi: "Tứ đệ, ngươi hiện cũng lớn, khi nào thì đến Tạ gia ngồi chút? Ngươi còn chưa gặp qua điệt nhi chất nữ đâu."

Triệu Hữu Ngô ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Lúc còn tấm bé, hắn cùng An Khánh cảm tình rất tốt, khi đó mẫu phi phụ hoàng sủng ái, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chỉ có riêng là không có được Thái tử vị. Đáng tiếc năm đó tuổi hắn còn nhỏ, không biết tâm tư của mẫu phi, sau này mẫu phi phụ hoàng trước sau qua đời, trong lòng hắn bi phẫn, nhưng vẫn lờ mờ không hiểu, ca ca cũng không nói rõ với hắn.

Vẫn là mấy năm nay, hắn mới dần hiểu rõ chân tướng.

Nhưng đến cùng đã cách lâu như vậy, ngược lại trở nên giống như là chuyện của người khác.

Hắn thầm than một tiếng.

Mắt thấy tỷ tỷ đã từng tinh thần phấn chấn biến thành phụ nhân hôm nay, hắn gật gật đầu: "Chờ có rảnh ta sẽ đến Tạ gia bái kiến."

Hắn đoán được An Khánh trôi qua không tốt.

Từ lúc mẫu phi qua đời, gia tộc Hồ thị cũng tan thành mây khói, hắn cùng ca ca hàng năm ở trong cung, An Khánh còn có gì có thể dựa vào? Cho nên vừa rồi lúc nàng hỏi, nhưng lại có chút dè dặt cẩn trọng, sợ Triệu Hữu Ngô từ chối.

Nghe được hắn đồng ý, An Khánh vui sướиɠ cười rộ lên, như là gặp được ánh rạng đông.

Tuy rằng nàng chán ghét Triệu Hữu Đường, nhưng hai đệ đệ của nàng lại được Triệu Hữu Đường trọng dụng cùng tín nhiệm, cho dù quyền lực trong tay không lớn, nhưng văn võ bá quan trong triều đều sẽ cho mấy phần mặt mũi, nếu bọn họ đến Tạ gia một chuyến, như vậy bao nhiêu cũng có thể giảm bớt tình cảnh của nàng bây giờ.

Ai kêu thế gian này, con người đều xu lợi như vậy đâu!

Phùng Liên Dung ở một bên nghe, tất nhiên là không ngắt lời.

Lúc này, bỗng nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, ánh mắt của ba người tất cả đều nhìn vào trong.

Chung ma ma cười đi ra, kêu lên: "Là một thiên kim, mẹ con bình an!"

Phùng Liên Dung bước lên dẫn đầu đi vào.

Bà đỡ đã lau sạch cho đứa bé lấy vải bông bọc lại.

Kim thị đầu đầy mồ hôi, như là mới được vớt từ trong nước ra.

"Mau lau cho nàng." Phùng Liên Dung phân phó, một bên đi qua nói chuyện với Kim thị, "Nếu mệt thì ngủ một lát, lát dậy dùng cơm, có điều tốt nhất vẫn là ăn một ít."

Kim thị lại nhìn ra ngoài: "Tướng công vẫn chưa về sao?"

Phùng Liên Dung an ủi: "Thấy bảo cũng sắp rồi."

Kim thị thở dài, nhưng nghĩ tới nữ nhi lại cười rộ lên: "Vừa rồi bà đỡ nói, nữ nhi mập mạp, nặng ba cân đấy."

"Có thể thấy được là một đứa nhỏ khỏe mạnh." Phùng Liên Dung cười nói, "Ta sinh ba đứa nhỏ kia cũng không khác con ngươi là mấy, hiện thời bộ dạng đều rất tốt, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng." Lại bảo bà đỡ ôm đứa nhỏ đến, "Con vừa sinh ra, thật sự tất cả đều giống nhau."

Nàng là sợ Kim thị lần đầu nhìn thấy đứa nhỏ, khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.

Kim thị nghe xong bình thường trở lại, hóa ra trẻ con mới sinh ra đều là như vậy, không phải con của nàng xấu xí.

Hai người nói chuyện, An Khánh ở bên cạnh nhịn không được hơi nhíu mày.

Nói đến nàng còn gặp qua Kim thị mấy lần đâu, Phùng Liên Dung khẳng định gặp Kim thị không nhiều bằng nàng, nhưng hai người này nói chuyện dáng vẻ thân thiết, ngược lại đặt nàng qua một bên, nàng tiến lên nói: "Phượng nương, ta mang cho ngươi chút sâm núi đến, ngươi đúng là cần bồi bổ thân thể."

Kim thị vội vàng nói cám ơn, trong lời nói rất khách khí: "Làm phiền tỷ tỷ đi một chuyến, ta lại không thể chiêu đãi cẩn thận."

"Muốn chiêu đãi cái gì, ngươi nên nằm, mặt sau ở cữ phải cẩn thận." An Khánh dặn dò, "Cũng không nên đứng dậy, bằng không lưu lại mầm bệnh thì phiền toái."

Kim thị gật gật đầu.

Phòng bếp bưng cháo thanh đạm đến, Kim thị uống mấy ngụm liền muốn nghỉ ngơi.

Mấy người đều lui ra ngoài.

Triệu Hữu Ngô là nam nhân, vừa rồi cũng không đến gần, chỉ chờ ở cửa, nhìn thấy điệt nữ một mắt, cũng rất là thỏa mãn.

An Khánh theo sau liền cáo từ.

Phùng Liên Dung do Kim thị sinh con, trước đó cũng không ăn nhiều cơm, chỉ lo lắng có thuận lợi hay không, nữ nhân sinh con luôn có nguy hiểm, trước mắt xem như thuận lợi vượt qua, nàng liền cảm thấy đói bụng, cùng Triệu Hữu Ngô hai người ăn một bữa thoải mái.

Triệu Hữu Ngô cười cười: "Nương nương ăn có quen không? So với ngự trù trong cung, đó là kém xa."

"Trong cung ăn nhiều, về quê ăn cơm cũng sẽ làm người ta giật mình, sao lại cảm thấy kém, vừa vặn thay đổi khẩu vị." Phùng Liên Dung nói xong ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Ngô một cái, thấy hắn phong thần tuấn lãng, đã là một nam tử phong lưu phóng khoáng, lập tức cười nói, "Tương lai ngươi chuyển tới Trữ vương phủ, ta nhất định sẽ nói với Hoàng thượng một tiếng, đưa ngươi một ngự trù."

Triệu Hữu Ngô cười ha ha: "Vậy ta cám ơn nương nương trước."

Hắn ở phương diện ăn uống tinh tế hơn Triệu Hữu Trinh, cũng kén chọn một chút, nhưng chính mình cũng không cảm giác có cái gì, ngược lại sảng khoái thừa nhận.

Phùng Liên Dung ăn xong, người cũng mệt mỏi, quay về phòng khách nghỉ ngơi.

Triệu Hữu Ngô là đệ đệ ruột của Triệu Hữu Trinh, Tĩnh vương phủ này Triệu Hữu Trinh đã sớm chuẩn bị cho hắn một sương phòng chuyên dụng, cho nên không cần thu thập, tự đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau Phùng Liên Dung ngủ dậy lại đi nhìn Kim thị, Kim thị tuy lúc sinh con không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng là thai đầu nên vẫn có chút khó khăn, dùng hết tất cả khí lực, người nhìn ra rất không có tinh thần, Kim thái y cũng nói hao tổn nhiều, phải điều dưỡng tốt.

Phùng Liên Dung bảo nàng nghỉ ngơi nhiều, lại đi xem bà vυ', bà vυ' này sớm đã tìm tốt, nhìn cũng không có gì không ổn thỏa, có điều do Triệu Hữu Trinh vẫn chưa trở về nên nàng tính ở lại mấy hôm nữa.

Chuyến này đi quả thật cũng mất một khoảng thời gian.

Nàng không ở Diên Kỳ cung, ngược lại Triệu Hữu Đường ngày ngày đến, hôm đó mang theo Triệu Thừa Dục đến cùng dùng cơm.

Lại nói, Triệu Thừa Dục từ khi sinh ra hình như chưa từng đến Diên Kỳ cung, do Phương Yên dạy, hắn cùng ca ca đệ đệ cũng không thân, cho nên liền không có cơ hội, vẫn là Triệu Hữu Đường giáo dục qua hắn mới cùng hai người kia thân một ít.

Lúc này không khỏi tò mò đánh giá xung quanh cung điện này.

Triệu Thừa Diễn kéo hắn đi xem giàn nho: "Qua một tháng nữa nho sẽ chín, đến lúc đó ngươi qua đây nhá, ta mời ngươi ăn."

Triệu Thừa Dục ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên liền thấy trên dây nho xanh biếc treo nhiều trùm nho nho, nho này màu tím nhạt, hắn mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều hoa, nhưng nho là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi vui vẻ nói: "Được." Lại hỏi, "Ăn có ngon không?"

"Ăn ngon, ngọt, có chút chua, mẫu phi còn lấy nho ủ rượu nữa, đến lúc đó ta cũng mời ngươi uống."

Triệu Thừa Dục ừ một tiếng.

Triệu Thừa Diễn nói: "Nếu ngươi đã đến đây rồi, vậy chúng ta chơi thăng quan đồ đi, bình thường đều chỉ có ta với đệ đệ, quá ít."

Triệu Thừa Dục nhìn qua Triệu Hữu Đường.

Triệu Hữu Đường thấy bọn hắn chung đυ.ng không sai, mỉm cười, vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Đi chơi đi, đừng câu nệ, cùng ca ca với đệ đệ mình thì có gì phải khách khí, bình thường con cũng có thể đến tìm bọn họ chơi, lại xem muội muội."

Từ muội muội đối Triệu Thừa Dục càng thêm xa lạ.

Do Triệu Huy Nghiên còn nhỏ, rất ít ra ngoài, hắn bình thường cũng không có cơ hội gặp.

Triệu Thừa Diễn lại kéo hắn đi nhìn Triệu Huy Nghiên.

Triệu Huy Nghiên hiện cũng một tuổi rưỡi, một đôi mắt to trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, nhếch miệng cười, có thể khiến lòng người ta mềm nhũn.

Triệu Thừa Dục xem cũng thích, đưa tay sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn của Triệu Huy Nghiên, thầm nghĩ, đáng tiếc muội muội là của bọn hắn, mẫu hậu của hắn hiện vẫn ở Trường An cung, phụ hoàng mặc dù nói là trừng phạt, nhưng hắn biết, mẫu hậu đã không thể trở lại.

Thì sao còn có thể sinh một tiểu muội muội.

Hắn tuổi còn nhỏ, trong mắt lộ ra thương cảm.

Mấy đứa nhỏ đi chơi thăng quan đồ, Triệu Hữu Đường đi dạo chung quanh, Diên Kỳ cung này vẫn là Diên Kỳ cung, trừ thiếu Phùng Liên Dung không có bất kỳ thay đổi nào, cũng không biết sao, hắn chính là cảm thấy vắng vẻ. Trước đây mỗi lầ đến, tâm tình luôn là thoải mái, hiện tại nàng không ở, mặc cho ai cũng không thể làm hắn cao hứng, cho dù là bọn nhỏ.

Hắn ngồi trong thư phòng của Phùng Liên Dung, cầm giấy tuyên thành nàng dùng luyện chữ lên xem.

Không thể phủ nhận nàng đã tiến bộ rất lớn, đã không kém những học sinh kia, mỗi một nét chữ đều lộ ra nhu tình, như là cảnh xuân tháng ba hiện ở mặt trên, tràn đầy ám áp.

Cũng không biết, nàng lúc này đang làm gì?

Triệu Hữu Đường hôm nay ăn cơm không thấy ngon, tính tính, nàng đều đã đi bảy ngày.

Cũng không biết đường trở về?

Kim Phượng kia không phải đã sinh con rồi sao?

Hắn nhai nhai, đột nhiên dừng đũa lại.

Bốn đứa nhỏ giật mình.

"Phụ thân sao vậy ạ?" Triệu Thừa Diễn nháy mắt hỏi, "Có phải là nhớ mẫu phi không ạ?"

Bên cạnh cung nhân phục vụ đều hé miệng cười.

Triệu Hữu Đường xấu hổ, trách mắng: "Ăn không nói ngủ không nói, ăn nhiều cơm vào."

Triệu Thừa Diễn nhìn ra hắn tức giận, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.

Triệu Thừa Mô tự nhiên cũng không dám nói, chỉ giơ đũa gắp một cái tôm viên cho Triệu Huy Nghiên ăn.

Triệu Thừa Dục cũng cúi đầu không lên tiếng.

Bọn họ trong nội tâm đều sợ hãi Triệu Hữu Đường, mặc dù biết đó là phụ thân mình, nhưng theo tuổi càng tăng, cũng biết phụ thân của bọn hắn không giống người khác, còn có một cái tên gọi Hoàng đế, trong thiên hạ này, nắm trong tay quyền sinh sát, mười phần dễ dàng.

Đương nhiên, hiện giờ cái ý niệm này ở trong đầu bọn họ vẫn còn mơ hồ, đến tương lai mới ngày càng rõ ràng.

Đợi bốn đứa nhỏ ăn xong Triệu Hữu Đường liền ra khỏi Diên Kỳ cung, trên đường phân phó Nghiêm Chính chuẩn bị xe ngựa.

Nghiêm Chính không cần đoán cũng biết hắn là muốn đi đâu.

Phùng Liên Dung lúc này vừa mới rửa mặt xong, cởϊ áσ khoác ngoài, thả tóc, Chung ma ma cũng đã ra ngoài, nàng đang muốn đóng cửa sổ đi ngủ, bất ngờ có một bàn tay thon dài đột nhiên vươn ra, chặn song cửa sổ. Phùng Liên Dung sợ đến mức hoa dung thất sắc, a kêu lên một tiếng.

Kêu xong mới thấy một người đứng bên ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng, chỉ thấy hắn tuấn mỹ như ngọc, một đôi con ngươi lưu quang dật thải, cả người tràn đầy quý khí.

"Hoàng thượng?" Phùng Liên Dung kinh ngạc, giật mình nói: "Sao hoàng thượng lại đến đây?"

Bên ngoài Chung ma ma gõ cửa, vội hỏi: "Nương nương, sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Phùng Liên Dung đang định trả lời thì thấy Triệu Hữu Đường đặt ngón trỏ lên môi lắc lắc đầu.

Nàng chỉ phải sửa lời nói: "Không có gì, là ta nhìn nhầm, tưởng là có chuột, ma ma nghỉ ngơi đi."

Khóe miệng Triệu Hữu Đường giật giật: Con chuột?

Nếu là thật sự gặp nguy hiểm, nàng đương nhiên sẽ không nói như thế, chứ đừng nói bên ngoài còn nhiều hộ vệ như vậy, Chung ma ma dặn dò mấy câu liền đi.

Phùng Liên Dung nhẹ thở phào một hơi: "Vừa rồi Hoàng thượng làm ta sợ muốn chết, sao lại không từ cửa đi vào chứ?"

Triệu Hữu Đường nghĩ chính là muốn dọa nàng thì sao.

"Bọn họ cũng không biết Trẫm đến." Hắn vươn tay ra véo lấy má nàng, "Sao nàng còn chưa hồi cung?"

Trong giọng nói không che giấu được chất vấn.

Phùng Liên Dung mặt bị hắn véo đau, trong lòng lại vui vẻ, cười nói: "Hoàng thượng nhớ ta?"

"Ai nhớ nàng!" Triệu Hữu Đường nhíu mày nói: "Nơi này là Tĩnh vương phủ, nàng cũng chỉ là khách nhân, cứ mãi quấy rầy người ta làm gì? Ta thấy nàng có phải là tính vụиɠ ŧяộʍ chuồn ra ngoài chơi, cho nên mới ở lâu như vậy phải không?"

Phùng Liên Dung không nói gì, thật cho nàng là trẻ con ham chơi à!

"Ta còn không phải là lo lắng Phượng nương, thứ hai là Tam điện hạ còn chưa trở về, có điều hai ngày nữa cũng tính hồi cung." Nàng chế nhạo nói: "Ai ngờ Hoàng thượng chờ không kịp đến xem thần thϊếp trước."

Nàng hơi ngước đầu, ánh trăng dừng trên mặt nàng, như là một tầng ánh sáng mông muội, khóe miệng hơi vểnh, lộ ra nụ cười còn ngọt hơn trái cây ngày hè, Triệu Hữu Đường kéo mặt nàng lại gần hơn chút, cách cửa sổ hung hăng hôn xuống.

Tư vị đó như là ngày hè nóng bức được ăn dưa hấu mùa đông, cả người thoải mái.

Một hồi lâu sau hắn mới buông nàng ra.

Phùng Liên Dung xoa môi nói: "Hoàng thượng vẫn nên đi đi, lát nữa bị người phát hiện cũng không tốt.

Nơi này chung quanh là hộ vệ, thường đến tuần tra.

Ai biết Triệu Hữu Đường nghiêng mình về phía trước, thế nhưng từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

Phùng Liên Dung không tự chủ được lui về phía sau, vẻ mặt kia như là nhìn thấy người xấu xông loạn vào nhà.

Triệu Hữu Đường mặt tối sầm: "Nàng sợ cái gì, sợ Trẫm ăn nàng à?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Phùng Liên Dung nghĩ, đêm khuya hắn còn tiến vào, ý đồ cũng quá rõ ràng.

Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ: "Đúng thật."

Hắn quay lại, hai tay đóng cửa sổ lại.

Trong phòng lúc này ngọn nến đã sớm tắt, có chút tối, Triệu Hữu Đường tiến lên vài bước, mạnh mẽ ôm lấy Phùng Liên Dung.

Nàng hiện chỉ mặc một áσ ɭóŧ, lớp áo mỏng manh, nhiệt độ cơ thể từ trên tay hắn truyền đến, khiến thân thể nàng cũng ngày càng nóng.

Hắn ôm nàng ngồi lên giường, tay không an phận chạy khắp nơi.

Phùng Liên Dung bị hắn sờ sắc mặt đỏ bừng, hạ giọng nói: "Hoàng thượng thật muốn à... Nhưng đây là đang ở Tĩnh vương phủ đấy, vạn nhất lát nữa Chung ma ma vào đây thì sao? Cho dù không phải, vậy vạn nhất bọn họ nghe được thanh âm thì sao."

Triệu Hữu Đường cắn lỗ tai nàng nói: "Vậy nàng nhịn một chút, đừng lên tiếng."

Phùng Liên Dung chỉ cảm thấy mắc cỡ chết đi được: "Hoàng thượng, không bằng sáng mai ta hồi cung."

"Không cần." Triệu Hữu Đường rất hưng phấn, ở trong cung hai người bọn họ hoan ái không biết bao nhiêu lần, còn ở nơi khác thì chưa từng có, loại cảm giác này cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn mạnh mẽ đè lên người nàng, "Ở đây không tồi, nàng nhớ kỹ, đừng lên tiếng, bằng không không trách được ta."

Vậy chỉ có thể khổ Phùng Liên Dung, làm loại chuyện này, kìm lòng không đậu phải phát ra chút thanh âm, bình thường cũng không sợ người khác nghe, nhưng đây là Tĩnh vương phủ, tự nhiên không được, nàng cũng không muốn bị người khác nghe thấy, đến lúc đó nói ra, gặp người thế nào chứ.

Nhưng cố tình Triệu Hữu Đường chơi ác, một lần lại một lần, Phùng Liên Dung chỉ kém không nhét áo nhỏ vào miệng.

Chỉ nghe đầu giường phát ra tiếng kẽo kẹt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai người như đang trong sóng biển dâng trào.

Một hồi lâu sau Triệu Hữu Đường mới dừng lại.

Phùng Liên Dung trên đùi, giữa đùi đều là mồ hôi, phục ở đầu giường nửa sống nửa chết, hóa ra nín không ra tiếng còn mệt hơn tưởng tượng.

Triệu Hữu Đường nằm thẳng xuống, đưa tay kéo nàng vào trong ngực.

Thời tiết này vẫn có chút nóng, trên người hai người cũng không thoải mái, Phùng Liên Dung uốn éo oán giận nói: "Giờ thì tốt rồi, muốn tắm cũng không được."

Triệu Hữu Đường nói: "Hay là ta tránh một chút, nàng tắm một cái."

"Thôi." Dù là không nhìn thấy người, nhưng hương vị tràn ngập trong không khí này cũng không giấu được người khác, Phùng Liên Dung phồng má, hầm hừ chọc chọc hắn, "Nhịn một ngày thôi cũng không được, đây nhưng là nhà người khác đấy."

Rất không lễ phép.

Triệu Hữu Đường buồn cười: "Thì tính sao, Trẫm muốn ở nhà ai mà không được?"

Lời này không sai, thế nhưng ở ngoài sáng thì sao? Phùng Liên Dung liếc hắn một cái.

Triệu Hữu Đường vươn tay véo nàng một cái: "Nàng cũng không biết nhớ Trẫm, nhiều ngày như vậy rồi cũng không biết trở lại? Trẫm đến tìm nàng, nàng còn mất hứng?"

Phùng Liên Dung nghe xong lại có chút muốn cười, nói đi nói lại hắn còn nhớ thương chuyện này đâu, còn nói hắn không nhớ nàng.

Hai người đang nói, bên ngoài Chung ma ma bỗng nhiên gõ cửa, nói khẽ: "Nương nương..."

Thân mình hai người đều cứng đờ.

Triệu Hữu Đường nghĩ, Chung ma ma làm gì vậy, hơn nửa đêm đột nhiên đi qua, nhưng hắn hiện đang không mặc gì, thế nào mới tốt đây? Tuy rằng vừa rồi làm tận hứng, nhưng bị người ta biết, hắn cũng không nguyện ý, lập tức rón rén nhặt quần áo.

Phùng Liên Dung cũng bị kinh động, có điều nghĩ lại, Chung ma ma lớn tuổi, thường xuyên đi tiểu đêm, có lẽ là nghe được bọn họ nói chuyện?

Nàng nắm lấy tay Triệu Hữu Đường, ý bảo hắn đừng nhúc nhích, hai người nín thở ngưng thần, Chung ma ma nghe một lát lại không có thanh âm, chỉ cho là Phùng Liên Dung nói mớ, lập tức lại đi.

Hai người nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Hữu Đường tức giận nói: "Chung ma ma đúng là nhiều chuyện, cũng nên cáo lão hồi hương rồi."

"Bà ấy là quan tâm thϊếp thân." Phùng Liên Dung nói, "Vẫn là Hoàng thượng không tốt, tự dưng biến thành lén lén lút lút."

Triệu Hữu Đường nghiêng đầu, xấu xa cười: "Vừa rồi nàng cũng không phải rất thoải mái sao? Nếu không sáng mai Trẫm lại đến?"

Phùng Liên Dung sợ tới mức vội vàng nói ngày mai hồi cung.

Triệu Hữu Đường ôm thân thể mềm mại của nàng không bỏ được, nhưng ngày mai còn phải lên triều sớm, nói chuyện thêm một lát liền nhảy cửa sổ ra ngoài.

Chuyện này Hạ Bá Ngọc cũng biết, sớm liền thông báo hộ vệ phụ cận, cho nên bọn họ không bị quấy nhiễu, cũng chỉ có Phùng Liên Dung ngốc cho rằng hộ vệ thật sự không biết, thật ra là chỉ gạt người của Tĩnh vương phủ thôi.

Ngày hôm sau Phùng Liên Dung không dám lần nữa ở, từ biệt Kim thị liền vội vàng hồi cung.

May mắn không mấy ngày sau Triệu Hữu Trinh cũng trở lại, thấy thê tử thuận lợi sinh nữ nhi, lòng tràn đầy vui mừng, rất nhanh liền vào cung giáp mặt nói cám ơn với Triệu Hữu Đường.

Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt liền đến mùa thu, công bộ thượng thư Hạ đại nhân cầm bức Thọ sơn hoàng lăng đồ cho Triệu Hữu Đường xem.

Xưa nay Hoàng đế đăng cơ mấy năm liền sẽ sớm định ra chuyện hoàng lăng để sau này băng hà không đến mức luống cuống tay chân. Hơn nữa hoàng lăng cũng nhất định phải trải qua hoàng đế tự mình xét duyệt, Triệu Hữu Đường xem mấy ngày, đại khái cũng đồng ý, chỉ sửa đổi một số chỗ.

Hạ đại nhân lấy đến bản vẽ, nhìn đến chỗ đặt quan tài Hoàng hậu bốn phía phải khắc hoa, thầm nghĩ chủ ý này ngược lại mới mẻ, có điều hoa này nhìn lạ mắt, xưa nay chưa từng thấy qua, sau này phác họa ra đến hỏi hoa tượng mới biết hoa này là hoa dại sinh trưởng trên Hồ Mộc Cáp.

Quả nhiên là kỳ quái.

Hạ đại nhân lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng tự nhiên cũng không dám có bất kỳ nghi vấn nào, nhanh chóng sai người đi kiến tạo hoàng lăng.

Hôm đó là nữ nhi Du nhi của Phượng nương tròn một tuổi, Phùng Liên Dung sai người tặng hai bộ quần áo thượng phục cục tỉ mỉ làm, một đôi chuông vàng, một đôi ngọc bội, Triệu Hữu Đường đi qua nàng liền nói với hắn, Triệu Hữu Đường cười nói: "Nàng nghĩ chu đáo, đúng là nên như vậy, chờ nàng lớn hơn chút bảo bọn hắn thường mang vào cung, làm bạn với Huy Nghiên."

Phùng Liên Dung nói: "Được, thϊếp thân cũng nghĩ như vậy, còn có một việc nữa, về Hữu Ngô, Hoàng thượng cũng nên tuyển thê cho hắn rồi. Lần trước ở Tĩnh vương phủ, thϊếp thân thấy hắn cũng nên thành thân rồi.

Triệu Hữu Ngô năm nay đã hai mươi.

Triệu Hữu Đường a một tiếng: "Trẫm bận chính vụ ngược lại quên mất, chỉ là không biết..." hắn cười rộ lên. "Thôi, cũng giống Hữu Trinh đi, hỏi hắn xem thích người như thế nào, Trẫm cảm thấy biện pháp này ổn thỏa nhất, hiện Hữu Trinh cùng thê tử hắn nhưng là phu thê hòa hợp."

"Đợi đến Tứ điện hạ thành thân, Hoàng thượng còn phải nhớ kỹ cho hắn một ngự trù." Nàng kể lại chuyện hôm đó.

Triệu Hữu Đường cười ha ha: "Đồ tham ăn này."

Quá mấy ngày hắn liền gọi Triệu Hữu Ngô tới: "Vẫn là Dung Dung nghĩ tới, Trẫm cũng cảm thấy ngươi là nên thành thân, không ngại nói với Trẫm ngươi muốn cưới thê tử thế nào chứ. Cô nương nhà vị quan nào, nếu như ngươi có yêu mến, Trẫm cũng có thể thỏa mãn ngươi."

Hai người đệ đệ này của hắn làm việc đều rất có chứng mực, cũng có thể đảm đương một mặt, cho nên Triệu Hữu Đường càng ngày càng thích bọn họ, không keo kiệt ban ân này."

Triệu Hữu Ngô cười: "Thần đệ thật giống như cũng không có gì thích."

"A?" Triệu Hữu Đường cười nói, "Có thể thấy được ánh mắt của ngươi rất cao."

Triệu Hữu Ngô nói: "Thật ra cũng không phải, chỉ cần tính tình ôn nhu chút, cười rộ lên ngọt ngào là được, đương nhiên, bộ dáng cũng phải xinh đẹp, nhưng kinh đô nữ tử có một số rất ngạo khí, hoặc là quá mức câu thúc, hoặc giả có tục khí phố phường, trái phải không có gì hợp mắt."

Hắn thân là Trữ vương, thân phận cao quý, diện mạo tuấn mỹ, thật ra đã sớm không có biết bao người muốn đoạt gả nữ nhi cho hắn, tính tình của hắn lại không giản dị giống Triệu Hữu Trinh, cho nên đã gặp không ít nữ nhân.

Triệu Hữu Đường thầm nghĩ, cao thì cũng không cao, không nhắc đến tài hoa, tính tình ôn nhu, xinh đẹp, cười rộ lên ngọt, không ngạo khí... Hắn nghĩ, sắc mặt bỗng trầm xuống, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hữu Ngô một cái.

Tiểu tử này vẫn luôn ở trong cung, thời niên thiếu cũng thường đến Diên Kỳ cung, sẽ không phải là coi trọng Phùng Liên Dung đấy chứ? Bằng không tìm thê còn muốn tìm người tương tự như vậy?