Không khí phảng phất như đang dần ngưng kết lại, rõ ràng là ngày xuân mà ngay cả tiếng chim hót chung quanh cũng biến mất vô tung.
Kim Quế thấy vậy, không muốn chủ tử chịu nhục, giành trước quỳ xuống, kết quả bị Phùng Liên Dung kéo ống tay áo lại, nàng kinh ngạc nhìn lại.
Phùng Liên Dung vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng phân phó: “Ngươi mang Tiểu Dương và A Lý về đi.”
Khí thế của Phương Yên hôm nay, nàng biết tránh không khỏi, dù là cung nhân hoàng môn của mình đi cầu tình cũng không được, một khi đã như vậy thì cần gì phải vẽ vởi thêm chuyện?
Có điều, nàng cũng không muốn quỳ ở trước mặt hai đứa nhỏ.
Phương Yên nghe xong cười lạnh nói: “Vì sao phải mang bọn họ đi? Ngươi phạm sai thì nên để hai đứa nhỏ nhìn, học được giáo huấn, vạn lần không thể học ngươi.”
Lời này vừa ra, Phùng Liên Dung không thể chấp nhận nói: “Nương nương, thϊếp thân chỉ có một yêu cầu này, Tiểu Dương và A Lý còn nhỏ, có thể biết cái gì?”
“Đã không hiểu thì sao phải đi?” Phương Yên nhíu mày, “Ngươi tuy dưỡng dục hai đứa nhỏ, nhưng theo lý bọn họ kêu bản cung là mẫu hậu, ngươi lại là cái gì?” Nàng ta vẻ mặt nghiêm túc, “Ngươi thân là Quý phi, một mình cùng Hoàng thượng xuất hành không nói, còn để Hoàng thượng bị nhiễm bệnh, hiện bản cung trừng phạt ngươi, ngươi ngược lại không phục?”
Phùng Liên Dung nén giận nói: “Nương nương dạy bảo, thϊếp thân không có không ohucj.”
“Vậy ngươi còn không quỳ xuống!” Phương Yên quát, “Hay là muốn bản cung động thủ?”
Thấy tình thế như vậy, Hoàng Ích Tam thầm nghĩ, cho đến nay Hoàng hậu tuy rằng có bất mãn về Phùng Quý phi, nhưng bên ngoài vẫn hòa khí, ít nhất chưa bao giờ răn dạy kiểu này. Nhưng lần này, Hoàng hậu tự mình đánh vỡ cân bằng này, mặt hồ vốn yên tĩnh nổi lên gợn sóng.
Đây là một cơ hội tốt.
Hắn hướng Đại Lý liếc mắt ra hiệu, Đại Lý hiểu ý nháy mắt lại, lập tức tạo ra hỗn loạn.
Mọi người thấy Đại Lý đột nhiên lao về phía trước, tư thế này là hận không thể bổ nhào lên người Phương Yên, người bên cạnh Phương Yên bị kinh hách, cho rằng hắn muốn làm cái gì, tất cả đều vây lại ngăn Đại Lý.
Tri Xuân khiển trách: “Nô tài lớn mật, ngươi muốn làm gì hả?”
Nào ngờ Đại Lý lại ngã xuống đất, khóc to: “Xin nương nương bỏ qua cho Quý phi nương nương! Quý phi nương nương vô tội, đi bãi săn là Hoàng thượng hạ lệnh, chẳng lẽ nương nương của chúng ta có thể không đi sao? Đây không phải là không có biện pháp sao, Hoàng thượng sinh bệnh cũng là do mấy ngày liền mệt nhọc….”
Hắn một đại nam nhân khóc đến nước mắt nước mũi giàn dụa, ánh mắt mọi người bị hắn hấp dẫn, Hoàng Ích Tam liền nhân cơ hội từ phía sau lén chạy đi.
Hắn chạy như bay, khi đến cửa Càn Thanh cung thở hổn hển, mặt đầy mồ hôi, xoay người nói với thủ vệ: “Chạy nhanh gọi Nghiêm công công đến đây.”
Nghiêm Chính ở ngay sau cửa đang định đi ra ngoài, thấy Hoàng Ích Tam bộ dạng này, cau mày nói: “hấp ta hấp tấp, xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Ích Tam tiến lên, ghé vào bên tai hắn nói mấy câu.
Nghiêm Chính ngẩn ra, lập tức nói: “Hoàng thượng đang nghỉ ngơi mà!”
Ở trong lòng Nghiêm Chính ai cũng không quan trọng bằng Hoàng thượng, hai nữ nhân này, mặc kệ các nàng muốn nháo thế nào thì nháo, dù sao Hoàng thượng dưỡng bệnh quan trọng hơn.
Hoàng Ích Tam sốt ruột, lại đi đến gần, cắn răng nói: “Nếu Quý phi nương nương xảy ra chuyện gì huynh có gánh được không? Lúc ta đến đây Hoàng hậu nương nương đã bắt Quý phi nương nương quỳ xuống, còn muốn đánh nàng nữa, mấy cái tát tai đó rơi xuống, cũng không phải lập tức có thể tiêu sưng. Đến lúc đó Hoàng thượng biết chuyện, hừ hừ, ta đã đến nói cho huynh biết, huynh nghĩ sẵn nên giải thích thế nào đi!”
Nghiêm Chính thế này mới coi trọng hơn.
Nói thật, hắn cũng không phải kẻ ngốc, nào có không nhìn ra Triệu Hữu Đường sủng ái Phùng Liên Dung, lần này đi bãi săn còn mang theo, cũng không phải đãi ngội bình thường.
Nghiêm Chính phất tay áo: “Ngươi chờ!”
Triệu Hữu Đường đúng là đang nghỉ ngơi, Ngự thiện phòng vừa mới bắt đầu sắc thuốc, còn phải đợi lát nữa, hắn mê mê trầm trầm đang muốn ngủ, chợt nghe Nghiêm Chính ở bên tai, do do dự dự nói: “Hoàng thượng…..”
Triệu Hữu Đường hơi hơi mở mắt.
Nghiêm Chính thấy dáng vẻ này của hắn, thật sự không muốn nói nhưng lại sợ hắn biết được việc hôm nay, bản thân không có trái cây ngon ăn, đành phải nói: “Vừa Hoàng Ích Tam đến đây nói Hoàng hậu nương nương ở trên đường phạt Quý phi nương nương quỳ, nghe nói còn muốn trừng phạt khác nữa.”
Triệu Hữu Đường nghe xong lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Nghiêm Chính thấy hắn muốn đi ra ngoài, nghĩ đến lời thái y nói, vội hỏi: “Thái y dặn không thể ra gió, Hoàng thượng ngài… Hay là Hoàng thượng hạ lệnh, nô tài đi thông báo?”
“Không cần, lấy quần áo đến đây.”
Tiếng nói như xen lẫn hàn băng, Nghiêm Chính lén nhìn vẻ mặt hắn, vừa thấy liền sợ đến mức không dám nói nhiều nữa, chạy nhanh đi lấy quần áo đến.
“Đi giày cho Trẫm!” Triệu Hữu Đường vừa mặc quần áo vừa phân phó.
Nghiêm Chính cúi đầu xỏ giày cho hắn.
Triệu Hữu Đường tóc cũng không chải, đứng lên bước đi.
Hoàng Ích Tam còn đang chờ ở cửa, nhìn thấy Triệu Hữu Đường đến, thấy hắn tóc tai hỗn loạn, mặt lại có chút đỏ ửng cũng bị hắn dọa đến, không dám nói gf, chỉ đi đằng trước dẫn đường.
Thật ra khoảng cách cũng không xa.
Triệu Hữu Đường vốn đang chóng mặt, bị gió thổi tới, chỉ cảm thấy đầu càng đau hơn, thấy Hoàng Ích Tam dẫn còn chưa đến nơi, không khỏi lên tiếng mắng: “Đồ vô dụng, ở đó mà không biết che chở chủ tử!”
Hoàng Ích Tam nghĩ Hoàng hậu hạ lệnh ai dám không nghe, nhưng lại không thể phản bác, chỉ cúi đầu nói: “Hoàng thượng mắng phải, là nô tài vô dụng.”
Khi nói chuyện, mấy người đã đến nơi.
Triệu Hữu Đường từ xa nhìn lại chỉ thấy Phùng Liên Dung đang quỳ trên mặt đất, nàng vẫn mặc trang phục cưỡi ngựa, bóng dáng nho nhỏ cuộn thành một đoàn, như là bông hoa rơi xuống mặt đất, bị gió nhẹ thổi qua không còn.
Ở bên cạnh nàng còn có hai đứa nhỏ.
Lửa trong lòng hắn bùng lên, mấy bước tiến lên, quát to: “Phương Yên, nàng đang làm gì vậy!”
Phương Yên giật mình, quay đầu mới thấy Triệu Hữu Đường đến.
Hắn tuy mặc Long bào màu vàng sáng nhưng tóc chưa chải, rơi trên bả vai, từ trong ánh mặt trời đi ra, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, nhất thời nhìn không rõ là vẻ mặt gì.
Phương Yên cố trấn tĩnh đáp: “Phùng Quý phi không chăm sóc tốt cho Hoàng thượng, thϊếp thân cũng chỉ răn dạy hai câu.”
Triệu Hữu Đường trầm giọng nói: “Trẫm sinh bệnh, nàng muốn răn dạy cũng phải răn dạy thái y, răn dạy người bên cạnh Trẫm, việc này có liên quan gì đến nàng ấy?”
Hắn nói xong liền đi đến trước mặt Phùng Liên Dung, xách nàng lên như xách gà con.
Phùng Liên Dung nhìn thấy hắn, nước mắt lập tức nhịn không được tức tốc rơi xuống. Nàng vốn cũng không muốn quỳ, còn là quỳ trước mặt hai đứa nhỏ, cố tình phân vị ở đó, nàng có năng lực làm gì?
Bây giờ hắn đến đây, nàng giống như đứa nhỏ lạc đường rốt cục tìm được nhà, bao nhiêu ủy khuất đều trào ra.
Hai đứa nhỏ cũng kéo tay áo Triệu Hữu Đường, bọn họ tuy còn nhỏ nhưng cũng vẫn hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cũng biết mẫu phi mình bị bắt nạt.
Nhìn cả nhà này gắt gao kề nhau, Phương Yên cắn môi đều ra máu, nàng ta gắng lắm mới nói: “Trách nhiệm của Phùng Quý phi là hầu hạ tốt Hoàng thượng, hôm nay Hoàng thượng nhiễm bệnh, chẳng lẽ nàng không sai? Thϊếp thân thân là Hoàng hậu, răn dạy vài câu thì thế nào? Đây cũng là bổn phận của thϊếp thân!”
Nàng ta là Hoàng hậu, Hoàng hậu quản lý hậu cung phi tần, nàng ta sai ở đâu?
Chỉ vì Phùng Liên Dung là người hắn sủng ái nên nàng ta không thể làm gì hay sao?
Triệu Hữu Đường cười lạnh nói: “Muốn gán tội thì sợ gì không nói lí do? Như Trẫm bị bệnh muốn trách tội người khác thì trong cung này tất cả mọi người đều tránh không thoát,” hắn ngừng một chút, nhìn về phía Phương Yê, “Hoàng hậu cũng vậy!”
Phương Yên biến sắc: “Hoàng thượng!”
“Trẫm nói nàng sai, nàng không phục à?” Triệu Hữu Đường khoanh tay nói, “Lần này Trẫm đi bãi săn, nàng một chưa từng dặn dò ngự y thị vệ, hai chưa từng bảo Trẫm chú ý thân thể, thân là Hoàng hậu, chẳng lẽ không phải thất trách? Trẫm bảo nàng quỳ xuống nàng có dám không?”
Một câu cuối cùng như tiếng chuông đồng, chấn động Phương Yên trong lòng đau xót, kém chút phun ra một búng máu.
Nàng ta cả kinh kêu lên: “Hoàng thượng, ngài thật muốn thϊếp thân…..”
Nàng ta không dám tin.
Mọi người cũng đều hai mặt nhìn nhau, Triệu Thừa Dục đột nhiên oa một tiếng khóc lên.
Triệu Hữu Đường nhìn Phương Yên vẻ mặt thê lương, cuối cùng vẫn không thật muốn nàng quỳ xuống.
Dù sao nàng vẫn là Hoàng hậu đứng đầu lục cung, thân phận này cũng là chính mình tự tay cho.
“Chuyện hôm nay dừng ở đây.” Hắn khẽ thở dài, nhìn về phía Phương Yên, “Khổng Tử nói gặp người hiền thì suy nghĩ sao cho bằng được họ, gặp người không tốt thì tự suy xét lại bản thân mình. Trẫm thấy Hoàng hậu cũng nên dùng một ngày để tự suy xét lại bản thân, xem mình có đảm đương nổi không!”
Phương Yên không nói gì chỉ cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt chảy xuống, rơi xuống lòng đất, biến mất không thấy.
Triệu Hữu Đường kêu Hoàng Ích Tam mang hai đứa nhỏ về, chính mình thì dắt tay Phùng Liên Dung về Diên Kỳ cung.
Phương Yên lúc này mới ngẩng đầu lên, trong mắt lửa giận bừng bừng, nếu ánh mắt này có thể thành thật, nàng ta thật sự muốn đốt Phùng Liên Dung thành tro!
Phùng Liên Dung, sau này không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng!
Nàng ta chậm rãi đứng lên, đi về phía Khôn Ninh cung.
Lý ma ma lúc này mới tới, thấy vậy nhầm dậm chân, chỉ hận chính mình đến chậm.
Tương lai hẳn là một bước không rời mới tốt!
Phùng Liên Dung đi theo Triệu Hữu Đường vào trong điện, trong lòng tràn đầy lo sợ bất an. Chuyện hôm nay nhất định sẽ truyền khắp trong cung, mặc dù nàng cao hứng vì hắn che chở mình như thế, nhưng cũng sợ kết quả này.
Phương Yên bây giờ nhất định là hận chết nàng rồi!
Ngày sau gặp nhau, muốn duy trì hòa bình cũng không dễ dàng.
Phùng Liên Dung hơi hơi thở dài.
Triệu Hữu Đường lúc này đầu càng choáng váng, ngồi cũng ngồi không vừng, Phùng Liên Dung vội vởi áo cởi giày cho hắn, lại đắp thêm chăn.
“Là thϊếp thân làm hại Hoàng thượng phải ra ngoài, nếu bệnh nặng thên, thϊếp thân không biết phải chuộc tội thế nào.” Nàng nghẹn ngào, nắm lấy tay hắn, “Hoàng thượng mau khỏe lại nhé.”
Triệu Hữu Đường tay hơi động: “Trẫm không sao, ngược lại nàng đó, tương lai gặp được loại chuyện thế này, không phải lỗi của mình thì không cần nghe theo bất luận kẻ nào phân phó.”
Phùng Liên Dung khẽ nói: “Vậy sao được, bất luận thế nào cũng phải làm tròn quy củ, thϊếp thân biết thân phận của mình.”
Cho nên mấy năm nay mặc dù Triệu Hữu Đường sủng nàng thế nào nàng cũng chưa từng sinh lòng kiêu ngạo ương ngạnh, nàng biết bản thân không nên như thế.
Hiện tại khi nói như thế nàng cũng là thật lòng thật ý.
Nhưng Triệu Hữu Đường nghe xong trong lòng lại không quá dễ chịu, trước đây hắn chưa từng thấy Phùng Liên Dung bị ủy khuất, nhưng hôm nay lại để hắn gặp được.
Hắn nhớ lại cảnh tượng lúc nàng quỳ, chỉ cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau.
Giờ khắc này, hắn bỗng nhớ đến phụ hoàng hắn.