Dụ Hoan (Dụ Dỗ Hoan Ái)

Chương 011: Xác định (1)

• Nguồn convert: Reine Dunkeln

• Editor: Bắp

---oOo---

#11. Xác định (1)

Hứa Hâm bất động nhìn tờ phiếu điểm trong tay, mãi không nói được câu nào.

Trương Bình Bình thấy bộ dạng bạn mình như vậy liền thở dài định nói vài câu an ủi, sự nghiệp tình trường thất bại đã thảm lắm rồi, giờ tới cả điểm số còn có thể thảm hơn được nữa hả?

Trương Bình Bình cúi đầu, tìm vị trí xếp hạng của Hứa Hâm trên phiếu điểm.

Bà nó!

Xếp hạng thứ 22 trong lớp, buồn cái con khỉ!

Bỗng nhiên cô nàng nhớ ra gần đây có nghe được một vài tin đồn nhảm nhí, lại liếc thấy bộ dạng Tống An An lúc này như đang tắm mình trong gió xuân, có chút hiểu ra. Trương Bình Bình vỗ vai Hứa Hâm, ra vẻ thâm trầm: "Cô gái, đất trời rộng lớn thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, cớ sao cứ phải treo cổ trên một cái cây làm gì?"

Tuy rằng rất có khả năng mấy cái cây khác đều thua kém cái cây này.

Hứa Hâm nghe xong liền ngẩng đầu liếc nhìn Trương Bình Bình một cái, không nói câu nào.

Trương Bình Bình lắc đầu thở dài, quả nhiên, tình yêu vốn là thứ không nên chạm vào.

Hứa Hâm hoàn toàn quên sạch chuyện xảy ra tối hôm đó, rõ ràng ký ức cuối cùng sót lại trong đầu là hình ảnh phòng tập múa, không hiểu sao sáng hôm sau cô lại có thể tỉnh dậy ở trong phòng mình. Cô với Bùi Tây vẫn chưa nói chuyện lại với nhau, từ hôm ấy tới giờ chắc cũng phải được hơn tuần rồi.

Ngay sau khi lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, Hứa Hâm liên tục trốn tránh Bùi Tây, vậy nên số lần gặp mặt của cả hai cũng không nhiều.

Cô duỗi tay sờ xương hông, có chút ngứa.

Mấy hôm trước Hứa Hâm vô tình đi ngang qua một tiệm xăm, không biết có phải do ma xui quỷ khiến hay không mà cứ thế đi vào trong.

Chủ tiệm là một cô gái trẻ tuổi, thấy khách tới cũng không tỏ vẻ gì cả, chỉ ngẩng đầu liếc Hứa Hâm một cái rồi tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.

Hứa Hâm nhìn đủ loại kiểu dáng hình xăm dán trên tường, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc khó tả.

Cồn sát vào da, lạnh như băng tuyết.

Hứa Hâm nằm trên ghế, quần hơi hơi kéo xuống, lộ ra xương hông.

"Bạn trai cũ?" Chủ tiệm hất mái tóc dài ra phía sau, tùy ý hỏi.

Nhìn bộ dạng của cô nhóc này mà xem, hai chữ "thất tình" viết trên mặt vô cùng rõ ràng kia kìa.

"Không phải." Nếu là bạn trai cũ thì ít nhất còn từng được ở bên nhau, bọn họ cái gì cũng không phải.

Chủ tiệm không nói chuyện nữa mà bắt đầu làm việc, "Hơi đau đấy, nhịn một chút."

Làn da của Hứa Hâm vừa trắng vừa mềm, sau khi xăm xong phần da xung quanh hơi đỏ lên.

Chủ tiệm xoa xoa lông mày, lại nhìn Hứa Hâm, cô nhóc này thế mà lại có thể chịu được, mày còn không hề nhăn một chút nào. Cô cúi đầu nhìn tác phẩm mà mình vừa hoàn thành, là một chữ "Bùi", trông rất rõ ràng, lại có phần xinh đẹp, quyến rũ trên làn da trắng nõn.

Vị trí này, chỉ cần đi xuống một chút nữa thôi là sẽ tới được mảnh đất nguy hiểm, quả nhiên là vô cùng hoàn mỹ, cũng không biết liệu nam chính có cơ hội được nhìn thấy hình xăm này hay không đây.

Nói gì thì nói dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của khách, không nên hỏi nhiều, dù gì bản thân mình cũng chỉ là một thợ xăm mà thôi.

***

Sau khi tan học Hứa Hâm cũng không vội vã về nhà ngay mà tùy tiện lên một chiếc xe buýt.

Cô ngồi vào trong góc, sau đó nhận ra chiếc xe này đang chạy tới phố ăn vặt nổi danh của thành phố A. Phố này rất có tiếng, không chỉ được lòng dân bản xứ mà ngay cả du khách đến thành phố A cũng hay tới đây để thăm thú, ăn uống. Trước kia cô cũng từng tới chỗ này một vài lần, sau này thì không còn nữa.

Hiện tại là giờ cơm, trên đường có rất nhiều người đi qua đi lại. Các quán nhỏ hai bên đường vọng ra âm thanh náo nhiệt ồn ào, tiếp đón hết lượt khách này lại đến lượt khách khác.

Hứa Hâm tìm một cửa hàng trông có vẻ sạch sẽ rồi ngồi xuống, chủ quán là một cặp vợ chồng tầm trung niên, mặt trước của quán này không lớn lắm, bày bốn cái bàn lớn, chen chúc với nhau. Nhìn thấy Hứa Hâm, bác gái liền tươi cười chào đón, "Cô bé ăn chút gì đi."

Hứa Hâm nhìn nhìn, sau đó gọi món.

Trong lúc chờ, cô nhìn ra phía ngoài cửa hàng, tất cả đều là hình ảnh tốp năm tốp ba túm tụm lại với nhau, nói nói cười cười, còn cô chỉ có một mình, cảm giác vừa cô đơn lại tịch mịch.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, màu sắc hương vị đều có đủ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta phát thèm.

"Ôi chao sao cô nhóc lại gầy quá vậy, chân còn không to bằng cánh tay bác nữa, bác cho cháu nhiều thịt hơn một chút đấy, mau ăn thử xem nào." Trong tiệm nhất thời chưa có thêm khách, bác trai tự mình bưng đồ ăn ra bên ngoài.

Quả thật thịt trong bát của Hứa Hâm hình như có hơi nhiều thì phải, cô ngẩng đầu lên nở một nụ cười cảm kích với bác trai.

"Cái ông già này chẳng đứng đắn chút nào cả, thấy con gái nhà người ta lớn lên xinh đẹp liền chạy ra bắt chuyện." Bác gái đi tới đánh bác trai một cái, tuy trách cứ nhưng giọng điệu lại có vẻ vô cùng vui sướиɠ.

"Ai ai ai, vợ ơi anh không dám!"

"Ông nói ông không dám, thế mà tôi mới nói được hai câu ông đã dám trừng mắt vểnh râu lên rồi."

Hứa Hâm nhìn hai người bọn họ một câu tiếp lại một câu cãi, trong lòng nảy sinh vài phần hâm mộ. Bình dị mà ấm áp, chỉ cần những điều nhỏ vụn hằng ngày như này thôi cũng đủ để cô cực kỳ hâm mộ rồi. Có thể gắn bó, ngày ngày cãi nhau ầm ĩ, này chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc hay sao?

Cô uống một ít canh, canh ấm trôi xuống dạ dạy khiến cho tâm tình đau đớn mấy ngày nay giãn ra không ít.

"Cô bé à, làm cháu chê cười rồi." Bác gái phát hiện ra tầm mắt của Hứa Hâm liền dừng lại, ngượng ngùng nói.

Hứa Hâm cười cười, ý nói không liên quan.

Sau khi ăn xong, Hứa Hâm chậm rãi đi dọc trên đường phố. Lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô lôi điện thoại ra xem, là Bùi Tây.

Xung quanh náo nhiệt ầm ĩ, hết sức náo động ồn ào, thế nhưng Hứa Hâm lại có cảm giác như cả thế giới này đều đang yên lặng. Điện thoại cầm trong tay không ngừng rung lên. Vào lúc chuông sắp tắt hẳn cô mới đồng ý nghe điện thoại.

Cả hai im lặng không nói lời nào, ngay cả tiếng hô hấp của đối phương cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

"Hứa Hâm, cậu đang ở đâu?"

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง