Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 125: Đại Sư Huynh, Đừng Chạy! (18)

Ngữ Kỳ giật mình muốn giơ tay lên thì anh nắm chặt tay cô, dùng thần thức nói chuyện trấn an rồi mới đi lại gần Lộ Lộ nói

"Đây là tinh hoa trời đất, trời sinh khắc ma tà. Luyện ma khí hay liên quan đến ma khí đυ.ng vào nó cả người như bị thiêu đốt, đeo vào trực tiếp hoá thành tro bụi." Anh điểm huyệt nàng ta rồi để chạm nhẹ xuống da Lộ Lộ.

Ngay lập tức tiếng gào thét của nàng ta to đến mức chói tai, trên người nàng ta bắt đầu hiện những viền vân đen hoa văn đặc trưng của ma tộc.

Luyện ma thì luôn có những hoa văn này đi cùng, đây là nhận dạng đặc trưng tu tiên giả nhìn ra được ma tộc. Lộ Lộ đau như bị ném vào chảo dầu lửa sôi sùng sục, muốn giãy giụa nhưng người thì cứng đờ.

[Hệ thống, chạm vào có tính là bị lấy không?] Ngữ Kỳ nhìn từ đầu vẫn có chút lo lắng

[Không...] Nó rất muốn nói là có và muốn xem kịch hay, nhưng tưởng tượng đến đại nhân sẽ cầm tai thỏ của nó kéo sang hai bên. Nghĩ tới đã muốn đau da đầu rồi đành sửa lại nhiệm vụ một chút.

Trưởng Lão Ất lúc ngày đã ngồi được dậy cùng các đệ tử cũng có người ngồi được dậy, lão ta vừa tức vừa mất mặt, người là do lão đem về lại hoá ra là ma tộc tính kế để được mang về.

Nguyệt Diệp để một lúc rồi mới bỏ ra, trên tay của nàng ta bị thiêu đốt thành hình hoa sen ở tay, chứng minh rõ thân phận của nàng ta.

"Chậc, cuối cùng cũng thấy được tinh hoa trời đất." Phàm Minh trong vòng 8 tháng đã phá bỏ được kết giới của Thiên Hoa, có chút vất vả cùng Ngữ Kỳ hay kiếm hắn trêu thành ra tới bây giờ mới phá xong.

Đã không còn kết giới cản trở, Phàm Minh biến về hình dạng cũ nằm dài trên cây nhìn xuống mỉm cười.

"Ma vương?!" Một đệ tử hét lên, lúc này tất cả các đệ tử cũng xôn xao có cả người sợ hãi.

"Không xong rồi! Bắc trưởng môn, Bắc sư thúc! Ma tộc tràn vào Thiên Hoa phái rồi!" Lúc này một đồ đệ bay ngự kiếm vào hét ầm lên.

Vừa hét thì bị đánh bay xa cả trăm mét, đằng sau là hàng dài ma tộc đứng. Ma Vương chậc chậc một tiếng nhảy xuống khỏi cây thở dài một hơi, Lộ Lộ vui mừng gào lên

"Phàm Minh, ngươi mau cứu ta!" Lúc trước hắn có ngỏ ý nàng ta về đó làm thϊếp của hắn. Nàng ta tất nhiên không chịu, bây giờ ngẫm lại chỉ cần hắn cứu nàng ta thì thϊếp nàng ta cũng sẽ gật đầu!

Phàm Minh ghét bỏ nhìn nàng ta từ đầu tới chân rồi mới chậm rãi nói.

"Vốn muốn nhờ nàng ta dụ các ngươi ra khỏi núi vậy mà vô dụng đến mức chán ghét. Phí hoài thời gian ta đi tìm máu tiểu tử, da thịt phụ nữ và xương đàn ông. Lọc từng thứ rất mệt đấy, cuối cùng đánh còn chưa đánh lại ai đã bị điểm huyệt."

Có một vài đệ tử nữ nghe qua miêu tả của Phàm Minh không nhịn được nôn khan, Ngữ Kỳ nắm chặt trong tay Âm Kiếm im lặng.

Phàm Minh nhìn liếc qua Ngữ Kỳ cười nhạt rồi đưa bàn tay thon dài của mình về phía Nguyệt Diệp nói

"Đưa nó đây cho ta"

Nguyệt Diệp vẫn đứng bất động nhìn hắn, không chút nhúc nhích.

"Ngươi không sợ nó thiêu đốt ngươi?" Một đệ tử nào đó nói lên xong im bật.

Bắc Kha rất muốn mắng đứa đấy ngu xuẩn một tiếng, ma vương cùng ma tôn sinh ra đã có ấn huyết chú của Ngạ Quỷ thượng thiên bảo vệ, tinh hoa trời đất chỉ là vật không có linh tính. Vào tay ma vương hay ma tôn đều sẽ biến đen tạo một nguồn ma khí vô tận, tốc độ tăng tu vi nhanh đến giật mình. Có được nó bằng với thống nhất được thiên hạ này không còn nghi ngờ.

Phàm Minh không trả lời vấn đề ngu ngốc, thấy Nguyệt Diệp vẫn đứng im rồi nhìn ma tộc đằng sau lưng mình thở dài một hơi tỏ vẻ phiền não

"Tiếc sao? Hay là đổi sang thứ khác? Ta không lấy tinh qua trời đất nữa mà nữ nhân này được không?" Hắn chỉ vào Ngữ Kỳ cười châm chọc.

"Không được!" Bắc Hàn bị tâm ma làm cho bị thương không hề nhẹ, bây giờ chỉ có thể phản đối bằng lời nói.

"Nữ nhân, ngươi có muốn theo ta về ma giới? Ở đó thiếu một vị trí nữ vương bên cạnh ta." Phàm Minh mỉm cười.

Lộ Lộ lúc này trợn mắt, vì cái gì nàng ta chỉ được thành tiểu thϊếp mà cô lại thành nữ vương?! Nàng ta không can tâm...! Không can tâm! Không can tâm!

Đột nhiên ma khí xung quanh nàng ta ngùn ngụt lớn dần làm mọi người ở đây khó chịu còn ma tộc thì vẫn như cũ.

"Ta sẽ gϊếŧ ng... " Lộ Lộ chưa kịp nói xong bị đâm thẳng một nhát xuyên tim, chỉ kịp trợn mắt nhìn hai con người một kiếm trắng một kiếm đem cùng đâm vào trái tim nàng ta!

Vì cái gì cho nàng ta sống lại mà chịu uỷ khuất như vậy? Không phải để nàng ta sống lại báo thù ư? Không phải để nàng ta cướp lại người mình yêu sao...? Nàng ta không hiểu!

Ngữ Kỳ cười nhạt nói "Nợ máu trả máu, ân oán của ta với ngươi kết thúc ở đây" cô ngược lại không muốn nhiều lời nói để cho nàng ta tức chết. Như vậy sẽ thành cô quá tàn nhẫn, kể cả lúc nàng ta chết đi cô cũng sẽ không vì nàng ta sắp chết trêu chọc mà huỷ hoại danh tiếng của nguyên chủ. Nếu lúc này Ngữ Kỳ được 09 cho biết hết cốt truyện cô nhất định sẽ cười, kiếp đầu dù sau này nàng ta làm sư muội nguyên chủ nhưng nguyên chủ không phải chưa một lần tố giác nàng ta mà còn đúng mực chăm sóc sao? Nàng ta còn muốn gì! Quả là lòng tham không đáy..

Trước lúc mắt nàng ta tối sầm và dừng thở chỉ kịp nghe thấy âm thanh lạ lùng trong đầu...

[Chậc, phí công ta cho nàng ta hồi sinh. Vẫn là chẳng thu được gì còn mất thiệt thêm, không được như Hoà nhi của ta nha] Báo Thù nhíu mày

[...]

[Ừ, chúng ta sẽ chậm dãi trả thù sau, không vội. Sở Ngữ Kỳ hay Hoạ Ngữ Kỳ thì cũng sẽ phải chết! Chúng ta rời khỏi đây thôi.]

Ngữ Kỳ sau khi đâm chết nàng ta thì ngay lập tức rút kiếm ra, máu bắn lên má làm cô bây giờ đẹp mà khiến người khác hơi sợ. Dù Lộ Lộ nhập ma gϊếŧ không tha nhưng vẫn đem cảm giác người khác hơi sợ cùng mê luyến...

Nguyệt Diệp bất đắc dĩ lấy khăn trong tay áo lau qua vết máu trên má cô rồi hôn nhẹ xuống chỗ đó

"Lần sau những việc bẩn y phục như này để ta làm"

"..." Bắc Kha rất muốn nói tình hình thế này đừng nhét cẩu lương vào miệng chúng ta có được không, nhưng nhìn hai người đang âu yếm nhìn nhau lại câm nín.

Chắc đến lúc phải đi kiếm thê.... Cẩu F.A năm nay thật khó làm.

.

.

.

.

.