Tình Yêu Trong Sáng

Chương 16

Đã hai ngày rồi, Hoàng Tiến không về, Tuấn Phong chỉ biết nhốt mình trong phòng Hoàng Tiến. Ở đây khắp nơi điều lưu giữ hình bóng của Hoàng Tiến. Nhìn mọi thứ Tuấn Phong không muốn làm gì cả, cũng chẳng muốn gặp ai, chỉ muốn nhớ về thời gian qua, nhưng cũng có rất nhiều chuyện không tài nào nhớ nổi. Nó nằm quấn mình trong chiếc chăn kín, thân thể yếu ớt mệt mỏi, hai mắt càng lúc càng mờ đi. Nó nhìn thấy hình bóng quen thuộc của ai đó mở miệng gọi.

- Tiến... Hoàng Tiến... - Rồi đôi mắt trở nên mờ dần, Tuấn Phong ngất đi.

Trước mắt lại là cái hố đen đó, nó vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra được. Cơ thể thật khó chịu, sẽ chết mất, ngạt quá. Cho đến khi còn chút hơi thở vươn lại, hai mắt nó mờ đi. Bỗng dưng từ xa xa hố đen hiện ra một tia ánh sáng nhỏ, rồi dần nơi ánh sáng đó xuất hiện một bàn tay kéo nó ra. Ở nơi đó rất đẹp, xung quanh chỉ là hoa dại, phía đằng xa dưới tán cây, nó gặp bóng dáng ai xa mờ lắm. Khi Tuấn Phong bước lại gần thì dáng người ấy biến mất theo tia nắng ban mai, nó hoảng hốt nhào đến.

- Hoàng Tiến, đừng đi...

Cơ thể Tuấn Phong khô nóng, chán đầy mồ hôi. Mày cau lại, rồi mờ mắt ra nhìn lên trần nhà, đây có lẽ là cơn ác mộng với nó. Hoàng Tiến ơi, giờ mày ở nơi nào, có phải là mày cũng đang nhớ tao không? Đầu óc nó ong ong bay bổng, nghe được tiếng cửa mở, đưa mắt nhìn ra.

- Phong, tỉnh dậy rồi sao? Ăn chút gì đó đi nào... - Chú nhìn nó nhân hậu mỉm cười.

Tuấn Phong thấy chú lòng như có muôn nghìn có dao đang khắc. Nó nhận ra mình có lỗi với chú rất nhiều. Chú đến bên cạnh đỡ nó dậy, đưa chén cháo cho nó ăn. - Sao tự dưng con lại bệnh như thế này, lại còn sốt cao. Con đâu phải là một người hay bệnh.

Ừ, thì nó đâu phải là một người hay bệnh, nhưng mỗi lần bệnh thì cứ kéo dài hơn nữa tháng. Nhìn chú lúc nào cũng đối tốt với nó tốt bất chợt khóe mắt nó cay cay, giọng hơi nghẹn. - Không có gì, chỉ là con thấy hơi khó chịu thôi.

Ông Hoàng Minh xoa đầu nó. - Thằng ngốc này, tại sao lại chẳng biết chăm sóc tốt cho mình vậy?

Tuấn Phong ngẩng đầu lên, đúng lúc nó vừa bắt gặp được nụ cười của ông, rất hiền từ. Lòng nó bỗng chợt thắt lại, rất đau. Nó cúi đầu xuống húp từng muỗng cháo, mùi cháo lượn lờ thơm phức, nhưng khi đến miệng nó chỉ còn lại vị đắng cay. Khi ăn xong, chú cầm chén đi dọn, nó nhìn theo bóng lưng ông mà chợt rơi nước mắt. Tại sao chú lại đối tốt với nó đến vậy? Ân tình này suốt cả cuộc đời này chẳng bao giờ trả ơn nổi. Nó ôm lấy đầu mình, tại sao lại đau đến thế. Hoàng Tiến ơi, giờ mày ở nơi nào?

Cảm giác tội lỗi của nó lúc này chẳng phải rất giống cha nó trước kia sao? Cha nó đã từng lén lút, từng thấy tôi lỗi với bà nội. Đến nó giờ cũng vậy, cũng lén lút, cũng chẳng muốn để ai biết. Nhưng khác với cha, người nó thương chính là Hoàng Tiến, một người anh em của nó.

Căn phòng trở nên vô cùng im lặng, Tuấn Phong hít thật sâu rồi ngã lưng xuống giường, cơ thể nó cảm thấy vô cùng ngứa ngáy. Nó nhớ đến mỗi nơi Hoàng Tiến từng chạm vào, thấy quái dị nhưng có chưa từng ghét cảm giác như vậy. Từng nơi Hoàng Tiến chạm đến tựa như ngọn lửa có thể thiu đốt tất cả. Ừ, thì nó đã lúng sâu vào mất rồi.

Hai mắt khép hờ, nghe tiếng bước chân nó mở mắt ra, chú đưa cho nó chiếc khăn ấm. - Khỏe hơn chưa Phong?

Tuấn Phong ngồi dậy nhận lấy chiếc khăn trong tay Hoàng Minh. - Cảm ơn chú, con khoẻ.

Hoàng Minh ngồi cạnh giường nhìn Tuấn Phong một hồi lâu rồi nói. - Hoàng Tiến đâu rồi?

Tuấn Phong cúi mặt không dám nhìn ngẩng đầu nhìn ông. - Con... con xin lỗi, tất cả do con...

Hoàng Minh ngạc nhiên. - Hai đứa đã xảy ra chuyện gì sao?

Tuấn Phong im lặng một lúc lâu, bờ vai run run, khàn giọng. - Con xin lỗi, do con mà nó bỏ đi rồi. Hiện tại... hiện tại chẳng biết nó ở đâu nữa...

Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài cửa phát ra một tiếng. Tuấn Phong vội vã xuống giường chạy theo Hoàng Minh. Chỉ thấy một người phụ nữ nằm trên đất, hơi thở dồn dập. Giọng nói Hà Uyên run run. - Hoàng Tiến... bỏ nhà ra đi... tại sao...

Nhìn thân ảnh gầy yếu của Hà Uyên mà đầu Tuấn Phong chợt đau quá. Nó phải làm sao bây giờ, nó biết làm sao bây giờ? Mày khốn nạn lắm Tiến à, nói yêu tao rồi lại bỏ tao một mình đối mặt với tất cả...

***

Đứng trước phòng cấp cứu, đứng trước căn bệnh tim của Hà Uyên. Nhìn sắc mặt của Hoàng Minh lo lắng đứng ngồi khiến lòng nó cuộn thắt. Nó có nên nói sự thật cho chú nghe hay không? Nếu nói ra thì sẽ như thế nào? Nó bị tất cả mọi người khinh bỉ. Ừ, chắc như thế, chú sẽ hận nó đã làm hư mất đứa con trai của ông. Tuấn Phong muốn đến gần an ủi ông một chút, nhưng nó không dám đối mặt với ông.

Thời gian trôi qua mỗi phút như vết đau, Hoàng Minh nóng ruột cầu nguyện cho Hà Uyên được bình an. Căn bệnh tim này đã theo bà rất nhiều năm, mỗi ngày nó đều có thể dằng vặt bà. Cánh cửa phòng cấp cứu sáng đèn, người bên trong bước ra thở dài một hơn, tháo khẩu trang xuống, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.

- Chị hai đã qua cơn nguy kịch, rốt cuộc anh đã chăm sóc cho chị tôi kiểu gì mà thành ra thế này. Có biết rằng nếu muộn một chút sẽ chẳng còn kịp không?

Quang Dương vẻ mặt cáu gắt khi vừa hoàn thành xong ca cấp cứu cho chị mình. Tuấn Phong vừa thấy ông sắc mặt tối đen nhưng lại nghe những câu ông nói thì chở nên mơ hồ. Chị hai? Rốt cuộc người đàn ông này có quan hệ gì với Hà Uyên. Tuấn Phong liếc mắt sang thấy chú mình nhìn người đàn ông vẻ mặt khó xử. Tại sao chú lại phải im lặng trước mặt ông ta? Chú sợ ông ta?

Quang Dương định thêm mấy câu khó nghe nhưng bất giác ông nhìn sang Tuấn Phong, sắc mặt chợt thay đổi. - Phong...

Tuấn Phong nhìn ông cau mày. - Rốt cuộc là chuyện gì, tôi muốn nghe về tất cả.

Hoàng Minh và Quang Dương nhìn nhau rồi thở dài, chắc cũng đến lúc nên nói ra sự thật.

Trong phòng bác sĩ, Hoàng Tiến ngồi nhìn trưởng bối cứ đảo mắt nhìn nhau, Hoàng Minh thở một hơi dài. - Phong à, con đã không còn nhỏ nữa và có những chuyện con cũng nên biết.

Mặt Tuấn Phong không biểu tình nhìn chú mình, hơi chút tò mò. - Là chuyện gì ạ.

Quang Dương đang nhắm mắt tựa lưng lên ghế sô pha đôi chân mày thanh tú hơi cau. Ông hỏi. - Con còn hận ta không?

Tuấn Phong lờm mắt nhìn ông. - Ông không phải là người xứng đáng để tôi hận, nhưng tôi cũng không bao giờ muốn gặp mặt ông ta.

Quang Dương mở mắt ra ôn nhu nhìn nó, rồi bước đi. - Vậy cứ như thế đi, dù sao ta cũng muốn nói rằng ta rất yêu Tuấn Kiệt. Suốt cả đời này chỉ có mỗi mình anh ấy.

Nói xong, ông bước đi, để Tuấn Phong ngồi ngơ ngác. Thật nực cười, người đã qua đời mười mấy mà vẫn còn yêu. Thật giả tạo. Hoàng Minh nhìn theo bóng lưng của Quang Dương dần xa mới nói.

- Phong à, có những chuyện con chưa biết. Lỗi lầm không phải do cậu ta?

Nó cáu lên. - Lỗi không phải tại ông ta thì tại ai chứ, không phải tại ông ta thì mẹ con đâu phải đau khổ, gia đình con dũng đâu phải tan nát. Con hận ông ấy...

Nước mắt kiềm chế lâu nay bỗng dưng ừ trên mặt nó rơi xuống. Tại sao lại không phải lỗi ông ta chứ? Hoàng Minh nhìn đứa cháu như con mình đau lòng. - Chuyện trước kia lỗi không phải do ai cả, mà là do số phận. Nếu trước kia, cha và mẹ con không quen nhau, Tuấn Kiệt và Quang Dương không yêu nhau thì mọi chuyện tốt rồi?

Tuấn Phong nhìn chú nói. - Ừ, thì không tốt. Nêu như không phải do người đàn ông đó thì chẳng phải gia đình con sẽ rất hạnh phúc hay sao?

Hoàng Minh lắc đầu nhìn nó. - Con chưa hiểu gì về sự thật đằng sau nó cả. Những thứ con biết chỉ là một góc nhỏ thôi.

Một góc nhỏ? Nó ngơ ngác nhìn chú, chẳng lẽ còn nhiều chuyện nó chưa biết hay sao?

- Ngân Phong -