Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 7: Người đàn ông tốt ở nhà

Tô Dương vội quay về nhà nhưng lại bị kẹt xe, hơn mười phút trôi qua, ô tô chỉ xê dịch mấy trăm mét. Nhìn tình hình trước mắt, cô khe khẽ thở dài.

Vào lúc buồn bực, chuyện cô muốn làm nhất là hút thuốc.

Trước đây cô thường tiện tay ném bao thuốc cùng bật lửa vào trong hộc để đồ trên xe, sau đó bị Tưởng Bách Xuyên vứt sạch.

Lúc đó, Tưởng Bách Xuyên nghiêm mặt hỏi: “Sao em lại hút thuốc?”

Cô đáp: “Bởi vì em nhớ anh.”

Anh quá bận bịu, bận tới mức khiến cô cảm thấy mình như không có bạn trai, không biết phải giải tỏa cảm xúc dưới đáy lòng ra sao, chỉ có thể hút thuốc để giảm bớt muộn phiền.

Lần đầu tiên, cô chỉ ôm tâm tính hút nghịch, ai ngờ hút mãi thành nghiện.

Tựa như sự yêu thích của cô dành cho Tưởng Bách Xuyên, sau khi nghiện sẽ khó lòng từ bỏ.

Từ lúc Tưởng Bách Xuyên ném thuốc lá của cô đi, cô cũng cấm anh hút, anh rất kiên quyết, nói bỏ là bỏ.

Một tiếng sau, ô tô về đến nhà bằng tốc độ rùa bò.

Nhà họ Tô vẫn còn sống ở tiểu khu cũ từ nhiều năm trước. Tô Dương đã từng đề nghị mua cho bố mẹ một căn phòng tốt hơn ở tiểu khu khác, nhưng mẹ Tô nói hai vợ chồng ở đây đã quen, biết tầng trên, hay tầng dưới, trong xã khu cũng có nhóm người già cùng chơi với nhau.

Tô Dương dừng xe xong thì thấy bố Tô đang chờ cô dưới nhà ở phía xa xa. Đã nhiều năm trôi qua, song ông vẫn giữ thói quen ấy.

Sau khi xuống xe, Tô Dương che kín áo lông, chạy về phía ông.

Bố Tô hỏi: “Lại kẹt xe hả con?”

“Vâng, trên đường con còn thấy tai nạn xe cộ, xe taxi đυ.ng vào một chiếc xe sang trọng tại giao lộ. Chẳng ai chịu nhường ai, sắp đánh nhau tới nơi rồi, chiếm hẳn hai làn đường, chặn kín mít.” Tô Dương khoác tay bố Tô.

Bố Tô: “Có phải xe sang trọng vi phạm pháp luật không?”

Tô Dương thoáng nhướn cằm: “Bố à, bố phiến diện quá, nhỡ là xe taxi sai thì sao.”

Bố Tô lắc đầu không đáp.

Nhưng nghe những chủ xe xem náo nhiệt nói, xe sang trọng là xe mới, còn chưa có giấy phép, biển hiệu còn chưa được cấp đã trực tiếp vượt đèn đỏ.

Bố Tô hỏi: “Tưởng Bách Xuyên về từ lúc nào thế?”

“Tối hôm qua ạ.” Tô Dương nghiêng đầu nhìn về phía bố mình, khẽ cười hỏi: “Có phải bố căng thẳng tới hỏng rồi không?”

Bố Tô ăn ngay nói thật: “Không phải căng thẳng, chỉ là không biết nên nói gì với cậu ấy thôi. Mẹ con lại không rành khoản tán gẫu, ngồi cũng tẻ nhạt, thế là nó chạy đi nấu cơm. Con nói xem, làm gì có đạo lý để con rể nấu cơm trong khi chúng ta nhàn rỗi chứ.”

Bố Tô không học hành được mấy năm, đi làm tài xế xe buýt từ khi còn trẻ. Sau này, công ty giao thông công cộng cải chế, ông bị sa thải, lại đổi sang lái xe taxi. Cuối cùng, vì thấy ông làm người thành thật trung hậu nên người nhà họ Tưởng đã để ông làm tài xế cho nhà họ. Vài chục năm cứ trôi qua như vậy, cho tới hiện tại, ông chưa từng có nửa điểm sai lầm.

Do tính ông quá chất phác, ở nhà còn có thể nói chuyện vài câu với Tô Dương và mẹ Tô, nhưng nếu ở cùng người ngoài thì sẽ không có chuyện để nói.

Càng đừng nói là với Tưởng Bách Xuyên.

Tô Dương an ủi ông: “Anh ấy thích làm thì bố cứ kệ anh ấy, cơm ở nhà toàn do anh ấy nấu đấy con gái của bố chỉ lo ăn thôi, mà con thấy anh ấy cũng nên hiếu kính bố mẹ như vậy.”

Tuy về tình lý là thế, nhưng trong lòng bố Tô vẫn không được tự nhiên.

Đến tầng trên, mẹ Tô đang hỗ trợ rửa rau ở phòng bếp nghe được động tĩnh, nhô đầu ra liếc một cái, “Sao về trễ thế?”

“Con nó kẹt xe.” Bố tô đáp.

Tô Dương đổi dép rồi vào phòng bếp, Tưởng Bách Xuyên đang nhìn máy tính bảng, cô tiến tới nhìn theo: “Anh đang coi gì vậy?”

Tưởng Bách Xuyên không ngẩng đầu: “Anh quên cách làm món cá xào giấm, đang xem lại các bước ở trên mạng.”

Tô Dương: “…”

Xem gần xong, Tưởng Bách Xuyên nhét máy tính bảng vào lòng cô, “Cầm giúp anh nhé.”

“Bếp trưởng, anh bắt đầu nấu cơm từ hơn một tiếng trước, sao mới chỉ làm được ba món canh? Những món khác đâu?”

Mẹ Tô trừng cô, ý bảo cô nói quá nhiều.

Tô Dương chỉ xem như không thấy.

Tưởng Bách Xuyên chẳng hề cảm thấy ngượng ngùng, “Vừa nãy anh làm một đĩa thịt kho tàu, nhưng vì ra ngoài nghe điện thoại nên thịt cháy sạch rồi, không ăn được nữa.”

Tô Dương ngửi ngửi không khí, chẳng trách phòng bếp có mùi gì là lạ.

Mẹ Tô giao việc vặt trong phòng bếp cho Tô Dương rồi ra ngoài thu dọn phòng ăn.

Tưởng Bách Xuyên gọi Tô Dương, ý bảo cô đi qua.

“Có chuyện gì thế?” Tô Dương tới bên cạnh anh.

Hai tay Tưởng Bách Xuyên dính đầy dầu mỡ, cúi đầu cụng trán mình lên trán Tô Dương, “Cũng không còn nóng nữa, tối nay uống thêm thuốc trước khi ngủ là được.”

Tô Dương khẽ giật mình, đã lâu rồi anh chưa làm động tác thân mật như vậy, cô thuận thế ôm cổ anh, hôn chụt lên môi anh một cái.

Tưởng Bách Xuyên đáp lại, nghe thấy tiếng bước chân tới gần, hai người lập tức buông ra.

Bố Tô hỏi anh: “Bách Xuyên uống chút rượu gì không? Rượu vang hay rượu trắng?”

Tưởng Bách Xuyên: “Rượu…” Chữ “vang” chưa kịp nói ra đã bị Tô Dương chặn lại, “Bố, dạ dày anh ấy khó chịu, không thể uống rượu, chờ dạ dày anh ấy đỡ hơn thì sẽ uống cùng bố sau.”

Bố Tô: “Bụng dạ không thoải mái thì không nên uống, con đã đi gặp bác sĩ chưa?”

“Không sao đâu bố, bệnh cũ thôi ạ.”

Bố Tưởng sẽ không thốt ra mấy lời dặn dò, nghe xong liền quay đầu vào phòng ăn.

Tưởng Bách Xuyên nói: “Lát nữa anh uống ít một chút là được, chẳng mấy khi bố vui vẻ như vậy.”

“Không được.”

Tưởng Bách Xuyên đành phải thôi.

Lúc ăn cơm, gần như chỉ có Tô Dương cùng mẹ Tô trò chuyện, tán gẫu chút chuyện nhà.

Nói về việc nhóm bác gái của tiểu khu cùng nhau khiêu vũ tại quảng trường, con gái nhà ai gả cho người đàn ông phượng hoàng(*) nào, con trai nhà ai cưới con dâu có tiền của nhà nào.

(*) 凤凰男 (Nam phượng hoàng): Ý chỉ người đàn ông sinh ra trong gia đình nghèo, nhưng nhờ sự nỗ lực và cố gắng mà kiếm được việc tốt, cuộc sống ổn định, vân vân.

Nói, hiện tại không biết người trẻ tuổi nghĩ ra sao, trong mùa đông, ngay cả tất cũng không mặc, đã không mặc thì thôi, còn phải cố ý lộ một mảng lớn cổ chân ở ngoài…

Tưởng Bách Xuyên thỉnh thoảng nhìn Tô Dương, bởi vì quá bận rộn, số lần anh đến nhà họ Tô không nhiều lắm, đây là lần đầu anh nghe thấy Tô Dương cùng mẹ Tô tán gẫu những chuyện hàng ngày trên bàn ăn.

Cô nói chuyện vô cùng hăng say, bình thường anh không thấy cô nói nhiều như vậy.

Bố Tô muốn cắt ngang mấy lần, lại không thể nào xen mồm.

Tưởng Bách Xuyên đã nhìn ra, tùy ý tìm đề tài, “Bố, bây giờ bố vẫn đang học đại học dành cho người trung niên ạ?”

Bố Tô lắc đầu: “Bố đã sớm không đi nữa rồi, bố chẳng ham thích gì chỗ đó, trò chuyện cùng bọn họ cũng không hợp. Nhắc tới cái này, bố vừa lúc có chuyện muốn thương lượng với mọi người đây.

Mẹ Tô biết ông muốn nói gì, nâng chân đá ông dưới gầm bàn, nhưng bố Tô giả bộ người bị đá không phải là ông, tiếp tục nói: “Lão già này nhàn rỗi ở nhà, sắp nhàn tới mức sinh bệnh rồi, bố muốn tìm việc làm mới.”

Tưởng Bách Xuyên: “Bố muốn làm gì ạ?”

Bố Tô nhếch miệng như có nỗi niềm khó nói, mẹ Tô trừng ông, ý bảo ông đừng tự dưng kiếm chuyện khiến bọn trẻ khó xử.

Người lớn nhà họ Tưởng vốn không chấp nhận con gái mình, bọn họ không thể gây thêm phiền phức cho con bé. Tuy nhiên, bố Tô rất cố chấp, ông cảm thấy lái xe taxi không có gì mất mặt, không trộm cũng chẳng cướp của ai.

Những động tác nhỏ này đều lọt vào mắt Tưởng Bách Xuyên, anh nói: “Bố, còn chuyện gì không thể nói với bọn con chứ, bố cứ nói đi ạ.”

Tô Dương tán thành: “Đều là đứa nhỏ nhà mình, bố mau nói đi.”

Bố Tô hắng giọng: “Bố cũng nghĩ mãi rồi, vẫn nên dùng vốn ban đầu của mình, lái xe taxi, chỉ lái vào ban ngày, ngày nào không muốn làm thì nghỉ ở nhà hai ngày.”

Tô Dương là người thứ nhất không đồng ý: “Không được, bố, lái xe taxi khác thì gì liều cái mạng già của mình? Bố đã có tuổi rồi, thân thể không chịu nổi đâu.”

Tưởng Bách Xuyên cũng không đồng ý, giải thích là ông đã lái xe cả đời, cột sống vốn đã không tốt, không thể lại chịu thêm ép buộc.

Cuối cùng Tô Dương nói: “Bố, hay là như vậy đi, con thuê mặt tiền của một cửa hàng ở khu phố sầm uất cho bố, bố cùng mẹ tiếp tục bán khoai lang nướng như hai năm trước, vừa thoải mái, lại không cần bán quá lâu, mười giờ sáng mở cửa, trời vừa tối thì đóng cửa. Hai người có thể thay ca khi làm việc, đi tản bộ rèn luyện thân thể, bố mẹ thấy thế nào?”

Bố Tô nói: “Cái này được, cái này được, con cũng thích ăn khoai lang nhỉ.” Mấy năm trước, mẹ Tô từng nướng khoai lang bán, khi ông tan việc cũng sẽ qua giúp một chút.

Tưởng Bách Xuyên nhìn Tô Dương, có phải cô còn muốn thuê mặt tiền ở cửa hàng cách vách để bán mỳ chua cay cùng thịt xiên nướng không?

Tô Dương tiếp tục: “Chúng ta thuê mặt tiền lớn một chút, mùa đông bán khoai lang nướng, chờ đến mùa hè, bố mẹ thuê người làm mỳ chua cay, làm thịt xiên nướng để bán, buôn bán cũng sẽ phát đạt.”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Sự việc kết thúc tại đây, Tô Dương bảo ngày mai đi làm sẽ để trợ lý đến khảo sát mặt tiền cửa hàng.

Bố Tô nói: “Tiền thuê mặt tiền ở khu phố sầm uất rất cao, phí chuyển nhượng cũng đắt đỏ, có muốn tìm một nơi ở ngay phụ cận tiểu khu của chúng ta không, việc này vốn chính là để gϊếŧ thời gian mà thôi, bố cũng không trông mong cửa hàng có thể phát tài.”

Tô Dương nói: “Không được, nếu đã làm thì phải làm nên nhãn hiệu, mặt tiền cửa hàng phải thật lớn.” Cô nói xong liền không nhịn được cười, “Bố, không chừng bố có thể trở thành nhà giàu số một Bắc Kinh, người người đều phải gọi bố một tiếng ông khoai lang ấy chứ.”

Ăn cơm xong, mẹ Tô giục bọn họ mau trở về, nói hôm sau Tưởng Bách Xuyên còn phải dậy sớm để bắt kịp chuyến bay.

Tưởng Bách Xuyên trưng cầu ý kiến của Tô Dương: “Đêm nay em muốn ở đây không?”

Tô Dương: “Nhưng anh không mang hành lý, sáng mai về nhà lấy cũng không kịp.”

Tưởng Bách Xuyên: “Hành lý của anh ở trong cốp xe rồi.”

Hóa ra là mưu đồ đã lâu.

Tưởng Bách Xuyên đề nghị xuống đi dạo trong tiểu khu, nói buổi tối ăn hơi nhiều, Tô Dương nhìn anh không chớp mắt thật lâu, luôn cảm thấy sau lần trở về này, anh không còn quá giống như trước nữa mà thích bám lấy cô hơn.

Tuy tuyết rơi ngập trời nhưng cũng có không ít người ra ngoài tản bộ.

Tưởng Bách Xuyên nắm tay Tô Dương, bỏ vào trong túi áo gió của anh, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Anh nghĩ thế nào về chuyện bố muốn mở cửa hàng?”

Nếu anh không quá vui lòng, cô sẽ lại tìm chuyện khác để bố mẹ gϊếŧ thời gian, cũng không nhất định phải là bán khoai lang nướng. Cô chỉ lo bố mẹ không có bằng cấp thì làm những chuyện khác sẽ tương đối tốn sức, hai người lại lớn tuổi, nhất định sẽ rất vất vả khi phải học hỏi cái mới.

Tưởng Bách Xuyên đón nhận ánh mắt của cô: “Ý tưởng rất tốt, thuê tầng trên cùng tầng dưới của cửa hàng, lầu dưới để buôn bán, lầu trên để làm cơm, bọn họ lớn tuổi, không thể ăn đồ ăn nhanh bên ngoài.”

Tô Dương không tiếp lời, buột chặt mười ngón tay đang đan vào nhau của họ thêm một chút.

Hai người cũng không đi xa, vòng quanh tiểu khu một vòng, thật sự có chút lạnh, Tô Dương chịu không nổi phải về nhà, đúng lúc này, di động của Tưởng Bách Xuyên vang lên.

Tô Dương quét mắt nhìn màn hình, là mẹ Tưởng.

Tưởng Bắt Xuyên tiếp nhận cuộc điện thoại: “Mẹ, còn chưa nghỉ ngơi à?”

Mẹ Tưởng đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ con về nhà một chuyến đi!”

Tưởng Bách Xuyên vô thức nhìn về phía Tô Dương, hỏi mẹ Tưởng: “Có chuyện gì ạ?”

Trong giọng mẹ Tưởng xen lẫn uất ức: “Mẹ muốn ly hôn với bố con, mẹ không thể chịu được cuộc sống này nữa. Đúng rồi, con nhớ dẫn cả luật sư của công ty con về nhé, rồi ta thương lượng xem mẹ có bao nhiêu phần trăm giành được quyền nuôi con, nếu họ giao con cho mẹ thì con không cần phải chịu sự quản thúc của bố con nữa, có thể lập tức làm đám cưới với Đồng Đồng luôn! Dù sao lúc này mẹ cùng bố con không thể không ly hôn! Con mau về đây đi, đừng quên luật sư đấy nhé!”

“…”

Anh đã hơn ba mươi tuổi đầu, đã sớm lập gia đình, sao có thể bị giao cho bà được nữa?

Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ cực kỳ: “Mẹ, mẹ lại tức tới hồ đồ rồi à?”

Mẹ Tưởng đỡ trán, hoa mắt chóng mặt: “Hồ đồ càng tốt, nếu mẹ thực sự hồ đồ, lúc nào cũng cần người chăm nom thì càng có cơ giành được quyền nuôi con!”

Tưởng Bách Xuyên cảm thấy tối nay mẹ Tưởng có phần bất thường: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Mẹ Tưởng xoa bóp huyệt thái dương, trở lại chuyện chính: “Được rồi, mẹ không đùa với con nữa.”

Uống mấy ngụm trà để nhuận giọng, mẹ Tưởng tiếp tục nói: “Nhưng đúng là con nên về nhà một chuyến đi, bố con vừa qua nhà chú hai, chuyện Đồng Đồng ngừng theo dõi Kiều Cẩn làm ông ấy bực lắm đấy. Tuy con đã nói là do con làm nhưng chẳng ai là kẻ ngốc đâu.”

Tưởng Bách Xuyên không lên tiếng, yên lặng lắng nghe.

Mẹ Tưởng nói: “Vì con không cho bố mẹ Kiều Cẩn mặt mũi, không theo dõi lại Kiều Cẩn nên bố con cảm thấy không nể mặt bố mẹ Kiều Cẩn chính là đánh lên mặt ông ấy, tức tới độ huyết áp tăng vọt! Ông ấy cứ bắt mẹ phải gọi 120[1], muốn bắt chước chú hai của con, một lời không hợp là nằm viện!”

[1] 120: Số cấp cứu bên Trung Quốc.

Nói xong, mẹ Tưởng thở dài: “Ôi, cũng không phải là mẹ cố ý muốn bôi nhọ đàn ông nhà họ Tưởng các con hay gì đâu, nhưng ai ai cũng già mồm và thích giả vờ giả vịt cả. Lấy ông nội của con cầm đầu, ném cốc, giả bệnh cực điêu luyện, bố con với chú hai cũng thấm nhuần tinh túy của ông nội con, động cái là giả bệnh đi bệnh viện… Chú tư của con cả ngày chạy đến căn tin bệnh viện nhà người ta ăn uống miễn phí, còn chú năm của con ấy hả, suốt ngày lái xe chặn hoa khôi của đội cảnh sát nhà người ta. Con xem… chậc chậc chậc… đàn ông nhà họ Tưởng các con thật đúng là một lời khó nói hết…”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Mẹ Tưởng thoáng ngừng rồi tiếp tục: “Mẹ nghĩ chắc bố con sang nhà chú hai để thảo luận xem nên tạo áp lực ra sao mới khiến con cùng Đồng Đồng ly hôn. Bao giờ con về, mẹ con ta cùng bàn bạc về cách quấy nhiễu bàn cờ của họ nhé!”

Không đến nửa giây sau, giọng điệu tự luyến của mẹ Tưởng lại truyền đến: “Tưởng Bách Xuyên, có đôi khi mẹ thực sự hâm mộ con ghê lắm! Sao con lại có một người mẹ vừa nhiệt tình lại vừa nhìn xa trông rộng như mẹ chứ!”

Tưởng Bách Xuyên im lặng nhìn cảnh đêm sâu thẳm, thật lâu sau cũng không nói nên lời.