Editor: Uniirr
Khoảng cách từ đêm đó đã qua bảy ngày, Hà Cửu Vi ngày ngày đều nơm nớp lo sợ xem sắc mặt mà sống, sợ một ngày nào đó có người đến mắng cô là da^ʍ phụ.
Cô rụt đầu, là nữ nhân không có chủ kiến, từ nhỏ đã nhẫn nhục chịu đựng, cuộc sống chỉ làm cho cô kiên trì một nguyên tắc, ai đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ đối tốt với người kia.
Chẳng sợ Giang Thận bắt buộc cô, cô lại bởi vì hắn lúc đó ôn nhu mà cam tâm tình nguyện.
Cô không trách được người khác.
Nếu cô không có nửa điểm tâm tư, có lẽ, còn có thể quá một chút, mỗi buổi tối trừ bỏ sợ hãi Giang Thận đánh bất ngờ, còn có chút ẩn ẩn chờ mong hắn đến. Cô không rõ mình rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ bản tính của mình là như thế sao?
Giang Thận không xuất hiện, căn bản là không có để ý tới cô, Hà Cửu Vi không biết nên vui vẻ hay thất lạc. Cô càng nghĩ, vẫn là áp chế trong lòng toát ra mối tình tơ, nên quên đi đêm đó.
Mệnh cô là như vậy, căn bản không nổi gợn sóng, an phận thủ thường mới là sự bảo hộ mình tốt nhất.
Hà Cửu Vi bọc quanh thân một vòng bảo hộ, cô tự nhận là vòng bảo hộ này không thể phá vỡ, lại không biết, khi có nhân tố không thể khống chế xuất hiện, dù cứng rắn cũng trở nên mềm mại, yếu ớt.
Hôm nay Hà Cửu Vi ở trong phòng cho Không Lo uống sữa, cô đã lâu không ra sân vườn -- gần đây sóng yên biển lặng làm cho cô hoảng hốt, cảm nhận có bão táp ở phía trước chờ cô.
Không Lo không biết như thế nào, khẩu vị không được tốt, Hà Cửu Vi chỉ có thể đem núʍ ѵú từ trong miệng lấy ra, không khép lại vạt áo, bắt đầu nhẹ giọng dỗ.
"Không Lo ngoan, uống nhiều sữa mới mau lớn."
Những lời này không ngừng mà lặp lại, nhưng lại làm cho Không Lo say giấc ngủ.
Hà Cửu Vi buồn cười, đứa nhỏ ngây thơ đơn thuần thật tốt đẹp. Động tác ôn nhu, đem Không Lo đặt vào trong nôi, tay khe khẽ đong đưa nôi phát ra âm thanh "Chi nha", một bên xem khuôn mặt phấn nộn, nụ cười thật lâu không lùi.
Thật là đẹp mắt... Cái mũi rất giống Giang Thận.
Hà Cửu Vi bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, phục hồi tinh thần mới phát hiện quần áo không chỉnh chu, bận rộn cúi đầu sửa sang lại, bên tai lại đột nhiên truyền đến một tầng nhiệt khí.
"Vυ' em vẫn thơm như vậy."
Hà Cửu Vi cả kinh cũng không dám động, nói Tào Tháo Tào Tháo đến, Giang Thận... sao lại đến đây?
"Thế nào? Ngày đó có nhớ gia không?"
Hà Cửu Vi thân thể cứng ngắc cũng không gây trở ngại cho Giang Thận ngửi mùi thơm từ trên người cô.
"Mấy ngày nay gia rất nhớ ngươi, nếu không phải vì có việc đi ra ngoài làm sao có thể vắng vẻ ngươi lâu như vậy."
Không biết vì sao, nghe được hắn giải thích, Hà Cửu Vi hơi thả lỏng một chút, trong lòng giống như có dương quang chiếu qua.
Giang Thận không biết trong lòng cô biến hóa, tay to xuyên qua cánh tay tham tiến vào vạt áo còn chưa kịp sửa sang lại, chuẩn xác mà bóp bộ ngực tròn, mềm mại.
Ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ chà đạp nhũ hoa, Giang Thận cắn một ngụm trên vành tai.
"Bộ ngực của Vi nhi lại lớn thêm, núʍ ѵú cũng vậy, có phải vì nhớ gia không?"
Hà Cửu Vi một trận co rúm lại, xoay người đối mặt với Giang Thận, muốn đẩy hắn ra, miệng nhẹ giọng nói.
"Không Lo đang ngủ, đừng... Đừng ở chỗ này..."
Lúc này Giang Thận lại nâng gương mặt của cô hôn một ngụm. "Sợ?"
"..." Hà Cửu Vi bị hành động ôn nhu của hắn làm hốc mắt hồng hồng.
"Ngươi không cần... Không cần đối xử tối với ta như vậy... Ta chịu không nổi ..." Nói xong nước mắt trào ra, cô muốn cự tuyệt hắn, nhưng trong lòng, thân thể đều làm không được!
Nước mắt ấm áp nóng bỏng chảy xuống, thân thể Giang Thận run lên một chút, trong lòng hắn rõ ràng, hắn tự nhận là nội tâm sẽ không bị dao động, nhưng lại vì vài giọt nước mắt này làm mềm nhũn.
Ngón cái mềm dịu mơn trớn khuôn mặt, Giang Thận dùng tay kia thì ôm eo nhỏ đi về phía trước, hai người nhất thời gần sát, thân mật khăng khít. Một cái lại một cái hôn dừng trên nước mắt, nước mắt vẫn không dừng được chảy xuống, hắn thở dài.
"Ngươi muốn ta làm sao bây giờ?"
Hà Cửu Vi không khống chế được đem đầu tựa vào hõm vai của hắn, hai tay ôm gắt gao, nhỏ giọng nghẹn ngào không muốn nói chuyện.
Giang Thận không có biện pháp, đành phải nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.
Có thể bởi vì khóc lâu, hương khí trên người Hà Cửu Vi càng nồng đậm, Giang Thận một thân xao động bình ổn lại một lần nữa dấy lên, tay cũng không quy củ chuyển đến mông cong đầy đặn.
Hà Cửu Vi sửng sốt, đấm ngực hắn.
"Ngươi như thế nào như vậy a..."
Giang Thận rất đẹp, cười rộ lên tuấn lãng lại làm cho cô thất thần, hắn nói.
"Ta làm gì ngươi ?"
Hà Cửu Vi sững sờ nhìn hắn cười, ngoài dự đoán , kiễng mũi chân hôn khóe miệng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
Giang thận đôi mắt sáng ngời, cúi đầu hôn đôi môi có hương vị ngọt ngào.
Lưỡi Hà Cửu Vi bị Giang Thận mυ'ŧ vào run lên, thu không được nước miếng theo khóe miệng tràn ra, làm áo ẩm ướt.
Cô thấy hô hấp của mình càng nhanh, đẩy Giang Thận muốn hắn buông cô ra, nói ra lại là một tiếng yêu kiều.
"Ân..."
Giang thận bị tiếng rêи ɾỉ này như cào nhẹ qua lòng người kí©ɧ ŧɧí©ɧ dục hỏa đốt người, nổi lên thú tính, một cái xoay người đem cô ôm lấy, đi đến bên giường.
Hà Cửu Vi thẹn thùng nằm dưới thân Giang Thận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, môi khẽ mở.
"Đừng ầm ỹ đến Không Lo ..."
Giang Thận chuyên chú vùi đầu vào trước ngực cô uống sữa ngọt thơm, âm thanh "Cô lỗ cô lỗ" không gián đoạn vang lên.
Hắn uống đủ mới ngẩng đầu lên lại một ngụm ngọt lành cho Hà Cửu Vi uống.
"Có phải rất ngọt? Gia thích nhất chính là uống sữa của Vi nhi."
Hà Cửu Vi bị động nuốt một ngụm sữa do mình sản xuất, vị chan chát, làm sao mà uống? Mặt đỏ hồng càng sâu, dùng đầu ngón tay che miệng hắn đầy lời nói đùa.
"Đừng nói nữa..."
Giang Thận nhân cơ hội hôn ngón tay cô dời đi lực chú ý, đến khi dưới thân chợt lạnh, Hà Cửu Vi mới phản ứng khép chân lại.
"Thẹn thùng cái gì? Gia chưa thấy qua sao?"
Lời còn chưa dứt đã đem chân cô ngăn lại, hai cánh hoa kiều diễm ướŧ áŧ mị thịt mở ra, huyệt thịt đỏ sẫm mềm mại mấp máy, run rẩy che lên một tầng ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠.
Hắn dùng bàn tay thô lệ bao bọc cửa huyệt, lặp lại động tác nghiền, đè nặng.
"Nước đang chảy ra." Lời nói không phải giả.
"Ân a..." Hà Cửu Vi thẹn thùng quay quay thân mình, giữa hai chân có một bàn tay làm cho cô ngượng ngùng, một tay kia lại vuốt ve tuyết nhũ, trắng nõn tươi sáng cùng ngón tay có màu lúa mạch hình thành đối lập.
"Ngứa..."
Loại ngứa này vô hình mà tồn tại, ở l*иg ngực, ở hoa cốc, không chỉ có sữa căng, mật dịch cũng cuồn cuộn không dứt chảy ra.
"Xem ra Vi nhi đã chuẩn bị tốt , gia muốn làm."
Giang Thận vừa cởi đai lưng, ngoại bào, qυầи ɭóŧ rơi xuống, một căn gậy thịt thô dài nóng bỏng rất vênh dưới ánh mắt của Hà Cửu Vi, cô sợ tới mức không dám nhìn, nhắm lại mắt.
Nhưng trong đầu không thể khống chế hồi tưởng cảnh tượng vừa mới nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ ràng như vậy, đã từng ở trong cơ thể cô lưu động, làm cô dục tiên dục tử.
Gậy thịt cực nóng tím hồng, lại lớn thêm hai vòng, diện mạo hiên ngang, cong như hình dạng trăng non, qυყ đầυ tràn ra hai giọt chất lỏng trong suốt, gân xanh quanh thân mạch lạc rõ ràng, nhìn qua thậm chí so với cổ tay của cô còn thô hơn một phần, làm sao có thể cắm vào huyệt động nhỏ như vậy?
Giang Thận bị hành động giấu đầu hở đuôi của cô mà nhẹ cười ra tiếng.
"Thẹn thùng?" Không đợi Hà Cửu Vi phản bác, hắn nâng gậy thịt cọ vào khe hở hẹp mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Ân a..." Qυყ đầυ bị hai cánh hoa bao lấy.
Giang Thận thở hổn hển không ngừng, cắn chặt quai hàm làm tinh thần hăng hái, cuối cùng cắm vào hoàn toàn!
"Nha muốn chống đỡ a! Ân..."
Không cẩn thận thốt ra lời nói yêu kiều, quá mức lớn tiếng, Hà Cửu Vi vội vàng áp chế, cảm xúc khẩn trương chạy qua toàn thân đến chỗ sâu trong u huyệt, trào ra một đợt xuân thủy.
Hoa huyệt bị dị vật đột nhiên xâm nhập mà xiết chặt, gậy thịt ở trùng điệp nếp nhăn mà lưu lạc, nhanh chóng rút chọc vài chục cái, rốt cục thành công đến một nơi vừa chạm vào khiến cho người tê dại.
Hắn ngẩng cao đầu, nhiều lần xâm nhập điên cuồng chọc, mạnh mẽ đung đưa, làm cho Hà Cửu Vi chỉ có thể phát ra âm thanh thở gấp. Cô vô lực bám vào hắn, mông theo động tác của hắn mà lắc lư, da thịt cùng mật nước ma sát phát ra "Phùn phụt phùn phụt" tiếng vang, âm thanh da^ʍ mỹ, không dứt bên tai.
Nếu có chút người ngoài ở đây, chắc chắn bị âm thanh này làm cho mặt đỏ tai hồng.
Đương nhiên, quả thật có người ngoài ở đây.
Ngay lúc này, có một thanh âm là tiếng khóc nỉ non chợt vang lên -- là Không Lo tỉnh.
_______
Chắc 3 ngày 2 chương cho nhanh hết. Mà nói vậy thôi chứ lười lém.