“Gấp cái gì?” Lam Y Thành nói với Lê Viện xong, lại quay ra nói với dì Trương: “Phiền dì chuẩn bị cơm tối, tiện thể dọn dẹp sạch sẽ căn phòng mà lúc trước Lâm Lâm ở.”
Lê Viện nhìn về phía hắn: “Tối nay em còn phải thu dọn đồ đạc. Em muốn chuyển nhà trong ngày hôm nay.”
“Công ty kia còn muốn nghệ sĩ của mình chuyển nhà à? Cái công ty như vậy em cũng không cần phải ở lại. Anh cho em phí bồi thường hợp đồng, em rời khỏi đó đi.” Lam Y Thành thay giày xong, lấy ra một đôi dép lê đặt dưới chân cô. “Đây là dép trước kia em hay đi, thử xem còn vừa chân không. Không vừa thì đổi đôi khác.”
“Chân em còn có thể mọc lại chắc?” Lê Viện thay dép xong, đưa túi xách cho dì Trương, đi theo Lam Y Thành lên lầu.
Lam Y Thành đi vào phòng của mình. Phảng phất như hắn không nhận ra sự tồn tại của Lê Viện, cởϊ áσ sơ mi, lộ ra toàn thân cơ bắp cường tráng.
Người đàn ông này nhìn hào hoa phong nhã, không ngờ dáng người lại tốt như vậy. Nhìn cơ ngực kia, quả thật khiến cho người xem chảy nước dãi ba mét.
Động tác đang mặc quần áo của Lam Y Thành hơi dừng lại. Hắn xoay người về phía cửa, kéo người đang chuẩn bị rời đi vào trong phòng.
“Ánh mắt của em nói cho anh biết… Em muốn ăn anh.” Hắn đóng cửa lại, đè cô trên cửa hôn. Sau một lúc lâu hắn cúi đầu, giọng nói khàn khàn cảnh cáo. “Đừng trêu chọc một người đàn ông đã nghẹn nhiều năm. Hậu quả là ngay cả cơ hội ăn cơm tối em cũng không có.”
“Đừng quậy.” Lê Viện hơi đẩy hắn ra. “Chúng ta đã chia tay rồi.”
“Món nợ này anh sẽ tính với em sau. Trước tiên để anh xem mấy năm nay có thay đổi gì không đã.” Lam Y Thành cho tay vào trong quần áo của cô, cầm lấy bộ ngực bầu bĩnh, thỉnh thoảng nhéo một cái, dùng ngón tay trêu chọc.
“Ưm…” Cơ thể Lê Viện vô cùng mẫn cảm. Phải biết rằng hệ thống đã cho cô một đống thể chất dục nữ, căn bản không chịu nổi trêu chọc của đàn ông.
Huống chi đối phương còn vô cùng hiểu biết thân thể này. Hắn biết nơi nào là nơi nhạy cảm của cô, cũng biết làm thế nào để cô động tình.
“Y Thành, đừng làm loạn.” Lê Viện bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của hắn, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn. “Chúng ta đi lấy album đi!”
“Album để lát nữa, dù sao nó cũng không chạy được. Nhân lúc chưa làm xong cơm tối, vẫn nên ăn món tráng miệng trước!” Vốn dĩ Lam Y Thành không muốn làm cô sợ. Bởi vì dù sao cũng đã chia tay mấy năm, chưa kể trước đây nếu muốn thân mật cần phải có cơ hội thích hợp. Ai biết cô nhóc này sẽ đi theo hắn lên lầu, lại dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn hắn. Mà ban đầu chỉ tính trêu chọc cô một chút, không ngờ lại thật sự chọc ra du͙© vọиɠ.
Hắn nhìn ra được cô đã động tình. Mà hắn, sao có thể bỏ qua con mồi đã dâng tới trước mặt này? Mấy năm nay không biết có bao nhiêu phụ nữ nhào vào trong ngực, hắn cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc thử chấp nhận. Thế nhưng cho đến khi những người phụ nữ đó dựa đầu vào lòng ngực, hắn liền có cảm giác ghê tởm, sau đó đẩy đối phương ra.
“Anh đã nói đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh. Như vậy sẽ chỉ khiến anh muốn xé đôi em.” Lam Y Thành vén áo của cô lên, cúi đầu ngậm lấy bộ ngực bên trái. Tiểu anh đào màu hồng nhạt mềm mềm, non nớt, thoạt nhìn vô cùng thơm ngọt ngon miệng.
“Ưm… A…” Lê Viện nắm lấy tóc của hắn. “Thành… Nhẹ chút… Đau…”
Hiện tại Lam Y Thành nào có biểu hiện nho nhã như một quý ông ngày thường? Hắn tựa như một con thú mười năm không được ăn thịt, chỉ muốn chén sạch sẽ con mồi trước mặt.
Hắn tạm thời buông lỏng Lê Viện, cởϊ qυầи áo cô ra, tiếp theo kéo váy xuống.
Trước mặt là cơ thể hoàn mỹ của cô gái chỉ mặc mỗi áo ngực cùng với qυầи ɭóŧ nhỏ nhắn. Áo ngực bị hắn giật ra, đôi nhũ thịt thật lớn lộ ra trước mặt.
Hắn bế cô lên, thả xuống giường lớn cách đó không xa.
Phịch! Chiếc giường kịch liệt lắc lư một chút.
Lam Y Thành cởϊ qυầи, kéo theo qυầи ɭóŧ.
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cô, chuyển dần đến cổ, lại dịch xuống giữa hai bên vυ'.
“Thành…”
Lam Y Thành đưa tay luồn vào trong tiểu huyệt.
Ngón tay người đàn ông vừa mảnh lại vừa dày, khi cắm vào cảm giác được bên trong hút rất chặt. Có thể tưởng tượng được lát nữa khi côn ŧᏂịŧ cắm vào sẽ mất hồn như thế nào.
Xì! Xì! Tiếng nước từ âʍ đa͙σ chảy ra.
truyện trọng sinh
“Thật nhiều nước.” Một tay Lam Y Thành nhéo đầṳ ѵú, một tay cắm tiểu huyệt. “Lúc Cố Tử Hoán chơi em, em cũng chảy nhiều nước như vậy à?”
Lê Viện nghe thấy tên Cố Tử Hoán, trừng mắt nhìn Lam Y Thành một cái.
Nhưng mà vẻ hung ác trong mắt cô, Lam Y Thành lại xem như cô đang quyến rũ hắn.
“Lúc này rồi mà còn nhắc tới đàn ông khác, không khiến anh mất hứng sao?” Lê Viện vòng tay ôm lấy eo thon của hắn. “Cố Tử Hoán làm sao có thể so được với anh Thành chứ? Anh mới là người hiểu rõ người ta nhất.”
Hai chữ ‘Người ta’ vừa thốt ra, Lê Viện nhanh tay đẩy hắn một cái, vào lúc hắn không chú ý lật người đè hắn dưới thân.
Dựa vào cái gì chỉ có một mình cô động tình?
Tuy rằng hắn cũng động tình, nhưng vẫn có thể giữ vững lý trí tỉnh táo. Điều này tuyệt đối đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ lòng tự trọng của cô.
Lam Y Thành bị cô cưỡi trên người, cũng không cảm thấy bực bội, bỡn cợt trêu chọc nhìn cô.
“Với cái thể chất kia của em, còn muốn tự mình động?”
Lê Viện cầm lấy côn ŧᏂịŧ từ trong quần hắn.
“Shh!” Ánh mắt Lam Y Thành trầm xuống, hít hà một hơi. “Lâm Lâm, em đang chơi với lửa.”
“Lâm Lâm giúp anh tiết du͙© vọиɠ được không?” Lê Viện vặn eo, cởϊ áσ ngực vướng víu ra, cúi mặt xuống dưới, quỳ gối bên chân hắn.
Giải phóng côn ŧᏂịŧ ra ngoài. Thì thấy côn ŧᏂịŧ nửa mềm dưới cái nhìn chăm chú của cô càng ngày càng cứng, ngay cả gân xanh cũng nổi lên.
Lê Viện vén tóc sang bên tai, cúi đầu xuống.
“Ưm!” Lam Y Thành nhìn cô ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, cảm giác ấm áp chật hẹp làm cho dươиɠ ѵậŧ hắn giật giật. “Lâm Lâm… Em, đồ yêu nữ.”
Lê Viện nhổ ra, không vui nhéo qυყ đầυ: “Mi lớn như vậy làm gì? Miệng vừa căng vừa đau.”
“Lớn như vậy đương nhiên để thỏa mãn tiểu tao huyệt của Lâm Lâm rồi. Không phải em thích nó nhất sao? Ngoan, ngậm cho anh.” Ánh mắt Lam Y Thành trở nên đen tối như hố vũ trụ.
Lúc này hắn không còn vẻ cẩn thận tỉ mỉ ăn mặc cùng với kiểu tóc chỉnh chu như ngày thường, đầu tóc hỗn độn, quần áo đã sớm ném sang bên cạnh. Mặc xong quần áo là người tinh anh, cởϊ qυầи áo ra là đồ cầm thú.
Lê Viện mυ'ŧ qυყ đầυ, hai tay nhỏ nhắn nhanh chóng vuốt ve phần còn dư của côn ŧᏂịŧ.
“Bảo bối, em đây là muốn câu mất hồn anh Thành. Ưm… Nhanh lên…”
Lê Viện thích nhất là nhìn dáng vẻ đàn ông động tình vì cô. Lúc ấy cô có cảm giác như mình chính là nữ vương làm chủ cả thế giới. Trên thực tế, người đàn ông này là một đế vương trên thương trường, nhưng cô lại có thể đè ép hắn, giống hệt như nữ vương ở trên cao.
Lê Viện ăn tiểu Y Thành trong miệng, dùng sức ngậm mυ'ŧ. Ngay lập tức dươиɠ ѵậŧ giật giật. Vào lúc cô nhổ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đồng thời bắn ra ngoài, dính lên đầy mặt cô.
“Xấu xa.” Lê Viện trừng mắt nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Lam Y Thành.
Hắn vừa mới tiết một lần, xem như buồn bực trong mấy năm nay tiêu đi một chút. Nhìn thấy Lê Viện không khác gì người phụ nữ dâʍ đãиɠ, hắn ngồi dậy, xuống giường ôm Lê Viện vào phòng tắm.
Phòng tắm của nhà họ Lam đương nhiên cũng vô cùng lớn. Bên trong có bồn tắm siêu khổng lồ. Đừng nói là một người, cho dù ba người nhảy vào trong bơi lội cũng không thành vấn đề.
Lam Y Thành không có thời gian phóng túng lần nữa, chỉ bật vòi sen xả nước, cứ như vậy rửa sạch chất nhầy trên người cả hai.
“Bây giờ tạm tha cho em, đợi lát nữa ăn cơm xong, xem anh dạy dỗ em thế nào.” Lam Y Thành ghé sát vào bên tai cô nói.