Tiếng rêи ɾỉ kiều mị đứt quãng truyền ra từ phòng ngủ. Tiếng gầm nhẹ của đàn ông, tiếng phụ nữ rêи ɾỉ, tựa như liều thuốc tìиɧ ɖu͙© mạnh nhất thế gian, làm cho hai người đàn ông trong phòng khách đều nổi lên phản ứng. Chỉ là hai người dường như không muốn chịu thua, một người như không có gì xảy ra mà xem TV, một người như không nghe thấy gì mà chơi điện thoại.
Cho đến khi âm thanh bên trong dừng lại, hai người mới nhìn về phía phòng ngủ.
Cạch! Tô Trạch Phong mặc qυầи ɭóŧ, ôm Lê Viện mặc váy ngủ đi ra.
"Trong phòng tắm không có nước ấm. Cậu đi lên phòng dành cho khách, cho bảo bối tắm rửa."
Hạ Mân đứng dậy. Lam Y Thành chậm một bước. Thấy Hạ Mân đi trước, hắn lại ngồi xuống.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào.
Lê Viện bị lăn lộn tàn nhẫn, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nâng.
Chỉ bởi vì cô đồng ý lời cầu hôn của Hạ Mân mà cầm thú Tô Trạch Phong ăn dấm, từ khi trở về đã lăn lộn cô suốt ba tiếng. Ai bảo cô đuối lý đây? Chỉ có thể tùy ý hắn.
"Vừa rồi tôi đã thương lượng với bảo bối, bọn tôi sẽ xuất ngoại kết hôn." Tô Trạch Phong nói.
Lam Y Thành nhìn về phía hắn: "Có ý gì?"
"Lâm Lâm là của chúng ta, muốn một mình độc chiếm là không có khả năng. Chúng ta tìm một quốc gia kết hôn. Nơi đó có chế độ một vợ nhiều chồng."
Hạ Mân tắt vòi nước.
Hắn đương nhiên không vui. Lê Viện đã đáp ứng lời cầu hôn của hắn, đồng nghĩa với việc hắn chính là hôn phu danh chính ngôn thuận của cô, sau này sẽ là chồng của cô. Hiện tại đưa ra quyết định như vậy, người chịu tổn thất chính là hắn.
Nhưng mà đối mặt với Lê Viện, hắn không muốn làm cho cô khó xử.
"Em có thể đồng ý. Có điều, về sau mỗi người bốn tháng. Trong bốn tháng đó, các anh không được làm phiền."
"Được." Lam Y Thành cùng Tô Trạch Phong còn cầu mà không được.
"Tôi đưa Lâm Lâm đi tắm rửa." Hạ Mân ôm Lê Viện lên.
"Để tôi đến giúp." Lam Y Thành theo sau.
Vừa vào phòng tắm, Lam Y Thành giúp Lê Viện cởϊ qυầи áo.
Hạ Mân ôm Lê Viện đặt vào trong bồn nước.
Lê Viện nằm trong bồn tắm, tùy ý để hai người đàn ông bôi sữa tắm cho cô.
Từ cổ di chuyển xuống phía dưới, một người dừng lại ở bầu vυ', một người mò mẫm nơi hoa huyệt.
Vừa mới bắt đầu tắm còn khá nghiêm túc. Lê Viện hưởng thụ hai người phục vụ, cái loại tư vị này miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.
Nhưng mà rất nhanh cô liền phát hiện bọn họ có ý đồ xấu.
Lam Y Thành đem ngón tay cắm vào hoa huyệt, thọc vào rút ra theo dòng nước. Còn moi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ra.
Hạ Mân xoa ngực cô, đầu tiên là nhẹ nhàng, tiếp theo càng ngày càng nặng.
"Các anh..." Lê Viện mở to mắt. "Đừng như vậy, em mệt muốn chết rồi."
"Em không cần làm gì cả, chỉ cần hưởng thụ là được." Hạ Mân hôn lên môi cô.
Lê Viện xoắn eo nhức mỏi, mắng trong lòng: Kẻ lừa đảo. Loại hưởng thụ này chính là muốn mạng người.
Hai người đàn ông hô hấp ngày càng nặng nề.
Lê Viện biết hôm nay không thể tránh khỏi.
Vừa rồi hai người ở bên ngoài nghe lâu như vậy, thân thể đã sớm có phản ứng. Lấy sức chiến đấu ngày thường của bọn họ, nếu không để cho bọn họ thoải mái, hôm nay tuyệt đối sẽ không kết thúc.
"Ưʍ..."
Lam Y Thành vớt Lê Viện ra khỏi bồn tắm. Lại mở vòi sen bên cạnh rửa sạch xà bông trên người cô.
Quần áo của hai người đàn ông cũng bị ướt, liền dứt khoát cởi hết.
Lê Viện bám vào cổ Hạ Mân, hưởng thụ hai người vuốt ve.
"A... Thành..."
"Bảo bối, có phải dươиɠ ѵậŧ của tên tiểu tử Tô Trạch Phong kia nhỏ đến mức không nhìn thấy hay không, sao cắm lâu như vậy tiểu huyệt vẫn không bị cắm lỏng? Anh chỉ đi vào một ngón tay đã bị hút đau."
Tô Trạch Phong trong phòng khách: "..."
Mẹ kiếp!
Cái gì gọi là dươиɠ ѵậŧ của hắn nhỏ đến mức không nhìn thấy?
Hiện tại có phải hắn nên đi vào cho cậu ta mở mang kiến thức thế nào là "đại" dươиɠ ѵậŧ hay không?