“Anh muốn làm gì?”
Tấm vải bịt mắt được tháo xuống, ngẩng đầu liền thấy đối diện là Cố Tử Hoán.
Hôm nay vừa kết thúc xong buổi chụp hình cho tạp chí, cô đang ở trong phòng nghỉ chờ Chu Xảo Huệ, thì đột nhiên ngất đi. Khi tỉnh lại, đã là hình ảnh như vậy.
Cố Tử Hoán đã không còn dáng vẻ tinh anh phóng khoáng như trước, cả người gầy ốm hơn rất nhiều, nhìn qua như già đi chục tuổi. Hiện tại nếu như đứng cạnh Lam Y Thành, ai cũng sẽ không nghĩ hắn ta và Lam Y Thành như cùng một loại người. Hiện tại nói hắn xách dép cho Lam Y Thành cũng không xứng.
“Tôi muốn làm gì?” Cố Tử Hoán nhìn người phụ nữ cho dù đối mặt với cục diện như vậy vẫn giữ bình tĩnh ưu nhã, trong mắt tràn ngập oán hận. “Cô nói xem?”
“Cố tiên sinh, không biết hành vi này là phạm pháp sao? Hay anh cho rằng nhà họ Cố vẫn như trước kia, cho dù có làm chuyện ngu ngốc như bây giờ thì vẫn có người chịu tội thay anh?” Lê Viện thử giãy giụa một chút, phát hiện bản thân đang bị trói trên ghế.
“Cô cũng không thông minh. Nếu là người thông minh thì lúc này không nên chọc giận tôi. Cô không sợ tôi thật sự gϊếŧ cô sao?” Cố Tử Hoán cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn. Lưỡi dao dán trên khuôn mặt nhỏ của cô, chỉ cần nhẹ nhàng động tay, liền sẽ để lại dấu ấn.
Lê Viện nhíu mày, theo bản năng nghiêng mặt.
Cô nhìn xung quanh. Đây là phòng của Cố Tử Hoán. Bọn họ đã kết hôn nhiều năm, trước khi ly hôn nơi này cũng là nơi nguyên chủ chịu nhiều đau khổ.
“Đây là phòng tân hôn của chúng ta. Lúc trước khi kết hôn, chúng ta đã có một đêm rất hạnh phúc. Khi đó cô rúc vào trong lòng ngực tôi, hưởng thụ tôi sủng ái. Tại sao cô còn thích người khác? Không chỉ tiện nhân hơn, lên giường với mấy tên đàn ông cùng một lúc. Nếu đã thích bị đàn ông làm như vậy, thì chồng cũ là tôi không thể làm cho cô thất vọng.”
Lê Viện xem như đã nhìn ra. Trạng thái của Cố Tử Hoán không ổn.
Hắn ta nói lầm bầm lầu bầu, hơn nữa ánh mắt ngày càng điên cuồng.
Một người đàn ông sinh ra đã ngậm muỗng vàng, nhưng ngay cả chút đả kích này cũng không chịu nổi. Năm xưa nhà họ Lam bị đối thủ mạnh đánh bại, Lam Y Thành cũng từng chịu thất bại, nhưng cuối cùng không phải tự mình đứng lên sao?
Nói cho cùng, nguyên chủ nghĩ thế nào mới coi trọng loại miệng cọp gan thỏ này vậy? Chỉ là vì muốn chọc tức Lam Y Thành sao?
“Đúng vậy, chúng ta cũng từng có khoảnh khắc hạnh phúc.” Lê Viện chuyển giọng dịu dàng. “Tôi cũng từng thật lòng thích anh.”
Khóe miệng Cố Tử Hoán nhếch lên: “Thật à? Vậy cô thích tôi bao nhiêu chứ? Hả?”
“Anh biết cảm giác của tôi ở trong phòng này chờ anh về không? Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, rất muốn nhìn bóng anh lái xe trở về. Nhưng mà không có. Anh không trở về. Lúc ấy anh đã ghét tôi rồi.” Trên mặt Lê Viện lộ vẻ bi thương. “Anh chỉ xem tôi như thế thân. Vì tôi không còn giống cô ấy, nên anh cũng không cần tôi nữa. Hiện tại tôi biến thành như vậy là vì ai? Cố phu nhân hẳn là phải có khí chất của Cố phu nhân. Tôi tham dự các loại trường hợp cùng anh, nên mới học được cách giữ thể diện.”
Cố Tử Hoán buông dao gọt hoa quả xuống.
Hắn ta nhìn cô thật sâu, ánh mắt trở nên nhu hòa.
Hiển nhiên, theo lời ‘động tình’ của Lê Viện, hắn cũng nhớ tới những ký ức đã bị lãng quên.
“Vậy bây giờ em còn yêu anh không?” Cố Tử Hoán tham lam ngắm nhìn thân thể của cô.
Thân thể của Lê Viện mê người biết bao nhiêu, hắn là chồng cũ đương nhiên vô cùng rõ ràng. Trước kia chỉ cần vươn tay là có được, từ sau khi mất đi, mới biết được có bao nhiêu quý giá.
Hiện tại hắn đã có người trong tay, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Hắn giơ tay đặt trước ngực cô, nhéo bộ ngực tròn trịa.
“Lớn hơn trước. Là ai giúp cô bóp lớn hả? Hạ Mân? Tô Trạch Phong? Hay là Lam Y Thành?”