Phanh! Phanh!
Con đường vòng cực kỳ khó đi, toàn bộ địa hình đều là dạng lên lên xuống xuống. Từ nơi này lái xe qua, thân xe vẫn duy trì trạng thái phập phồng.
Hạ Mân ôm Lê Viện, ngón tay mân mê trong hoa huyệt. Phốc! Phốc! Tiếng nước cứ như vậy bị lấn áp bởi tiếng sốc xe.
Lê Viện hôn lên môi mỏng của Hạ Mân, hô hấp tăng thêm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ư ử như mèo con.
Một căn côn ŧᏂịŧ thật lớn đỉnh trên cúc huyệt, hoa huyệt bị ngón tay hắn lấp đầy, cúc huyệt lại chịu lửa nóng từ côn ŧᏂịŧ như hổ rình mồi.
“Mân, cho em.” Lê Viện xoắn eo thon nhỏ. “Thật là khó chịu…”
Con ngươi Hạ Mân thâm thúy u ám, tựa như chuẩn bị săn thú.
Hắn không vội vã động thủ, mà là dùng ngón tay cắm vào càng sâu.
“Anh không phải đang hầu hạ em sao? Nhìn tiểu huyệt em cắn ngón tay của anh chặt bao nhiêu này, luyến tiếc nó rời khỏi.”
“Không cần! Em muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh. Ngón tay quá nhỏ.” Lê Viện không chút xấu hổ nói: “Anh không cho em, em tìm anh Lam Thành cho em.”
Ý cười trên mặt Hạ Mân biến mất. Hắn nảy sinh ác độc vén váy cô lên, vạch ra qυầи ɭóŧ, đẩy ngã cả người cô sang bên cạnh.
Cúi đầu xuống, há mồm ngậm lấy tiểu huyệt mỹ vị kia.
“A… Mân…”
Lê Viện thế nào cũng không nghĩ tới Hạ Mân dùng chiêu này. Hoa huyệt vốn dĩ đã bị hắn cắm vô cùng mẫn cảm, lại dùng miệng liếʍ mυ'ŧ nó, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cả ngón chân cô đều thoải mái.
“Còn muốn hắn hay không? Hử?”
“Từ bỏ, từ bỏ. Mân, em chỉ muốn anh… Cho em… A…”
“Tô Trạch Phong không đút no em à? Nhìn bộ dáng em nứиɠ, thật là muốn dập.” Tưởng tượng đến chuyện Tô Trạch Phong làm chuyện hoang đường với cô trong phòng nghỉ, trong lòng hắn càng tức giận.
Lê Viện nắm lấy tóc Hạ Mân, trong miệng phát ra âm thanh ưm a.
Hạ Mân vươn đầu lưỡi tiến vào tiểu huyệt Lê Viện.
“A…”
Nghe thấy giọng cô, Hạ Mân hút càng ra sức.
Không bao lâu sau, một dòng dâʍ ɖị©ɧ phun ra, chảy vào trong miệng Hạ Mân.
“Đừng ăn… Dơ…”
Hạ Mân không nghe theo, tiếp tục ăn dâʍ ɖị©ɧ.
“Một chút cũng không dơ, ngọt giống như Lâm Lâm.”
“Mân…”
Hạ Mân thừa dịp cô đang cảm động, nâng côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt.
Động tác của hắn một chút cũng không dịu dàng. Thế nhưng lại khiến Lê Viện vô cùng yêu thích.
Đa số phụ nữ vẫn thích đàn ông có thể chinh phục chính mình. Đặc biệt là ở trên giường. Lê Viện cũng không ngoại lệ.
Cô thích đàn ông sủng mình ở dưới giường, trên giường thì chinh phục mình.
“Lớn quá… căng quá…”
“Tiểu huyệt của bảo bối cũng thật chặt. Sắp kẹp đứt côn ŧᏂịŧ của anh rồi.”
Phốc! Phốc!
Bên trong xe truyền đến âm thanh hoan ái kịch liệt.
Giọng nói của người phụ nữ rất quyến rũ, tựa như xuân dược, khiến cho đàn ông hận không thể chết trên người cô.
Sắp đến nơi ở của bọn họ, hai người vẫn còn đại chiến. Tài xế không có cách nào, chỉ có thể lái thêm một vòng lại một vòng. Cho đến vòng thứ ba, lúc này trận tình ái mới kết thúc.
Hạ Mân ôm Lê Viện đi ra.
Sau khi lên lầu, Lam Y Thành còn chưa trở về. Hai người lại đại chiến trong phòng tắm một hồi.
Hôm nay Hạ Mân còn cầm thú hơn so với ngày thường. Mỗi lần vào thời điểm cô ý loạn tình mê, hắn đều hỏi là: Anh đâm sướиɠ hay Tô Trạch Phong đâm sướиɠ hử?
*
Keng keng! Keng keng!
Điện thoại vang lên.
Lê Viện mơ màng kết nối điện thoại.
“Lâm Lâm, không ổn rồi. Em mau lên mạng đi.”
“Chị Chu…” Lê Viện nghi hoặc. “Làm sao vậy?”
“Em lên mạng xem sẽ biết.” Chu Xảo Huệ nói: “Em hiện tại ở đâu? Nếu ở trong phòng của mình, thì chị tới tìm em.”
“Em ở cách vách.” Lê Viện ngồi dậy. “Được rồi, em lập tức về phòng. Chị đến đó trước chờ em đi!”
“Làm sao vậy?” Hạ Mân ở bên cạnh hỏi.
“Không biết. Nói là muốn em lên mạng. Chỉ sợ lại là tin đồn gì đó!” Lê Viện không để bụng. “Chị Chu rất khẩn trương, có vẻ không phải chuyện nhỏ.”