Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Tới Rồi

Chương 21: Kiệu hoa đưa nhầm phòng

“Biết ta gọi ngươi tới đây làm gì không?” Uông thị vừa nhìn thấy cô liền gây khó dễ.

Lê Viện không ai mời tự đặt mông ngồi xuống, thấy sắc mặt Uông thị càng thêm khó coi, tươi cười nói: “Chắc là vì lâu rồi không gặp, nên mẫu thân nhớ con chăng!”

Khóe miệng Uông thị co rút.

Cái đồ yêu nghiệt này làm gì có chỗ nào giống một tiểu thư khuê các hả? Làm gì có tiểu thư khuê các nhà ai lại không biết xấu hổ như ả chứ?

Phì! Nhớ ả? Nhớ ả còn không bằng mong ả đi tìm chết thì đúng hơn.

“Dù gì gì ngươi cũng là thiên kim Nguyễn gia, thế mà lại như kỹ nữ thanh lâu suốt ngày quyến rũ đại gia làm ra loại chuyện kia là sao?” Uông thị lạnh nhạt nói.

Lê Viện chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Con làm ra loại chuyện gì chứ?”

“Ngươi còn có mặt mũi mà hỏi lại à? Bản thân mình làm cái gì, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng nhất sao? Có biết hiện tại bên ngoài đang đồn ầm lên cái gì không? Người ta nói đại phu nhân Trần gia phóng đãng da^ʍ tiện.”

Uông thị cầm lấy chén trà bên cạnh, đập mạnh xuống mặt đất.

"Rầm" một tiếng, mảnh vỡ bắn tung tóe đầy đất. Bã trà bên trong cũng bị rớt vụn ra đầy sàn nhà.

Đường Ngọc Kiều hoảng sợ, trong lòng sợ hãi mà vỗ ngực.

“Mẫu thân bớt giận.” Đường Ngọc Kiều dịu dàng nói: “Đại tỷ vừa mới gả vào đây, tình cảm với đại ca gắn kết như keo sơn, thân mật quá cũng là chuyện bình thường. Bây giờ tỷ ấy đã biết rồi, về sau sẽ chú ý vấn đề này hơn. Đúng không? Đại tỷ.”

Lê Viện bóp khăn tay, nhẹ nhàng cười nói: “Phóng đãng da^ʍ tiện? Con có quyến rũ nam nhân khác à? Nếu không có, dựa vào cái gì nói con phóng đãng da^ʍ tiện? Nếu như nói ân ái với trượng phu được cưới hỏi đàng hoàng chính là phóng đãng da^ʍ tiện, vậy mẫu thân làm thế nào sinh ra nhị thúc thế?”

“Nói bậy!” Uông thị đứng lên, sắc mặt khó coi tới cực kỳ. “Làm gì có con dâu nhà ai không biết xấu hổ như ngươi hả? Mẫu thân đã có lòng tốt dạy bảo ngươi, ngươi không chỉ không nghe theo mà còn cãi bướng với ta. Người đâu, đưa đại phu nhân đến phòng chứa củi, không được sự cho phép của ta thì không kẻ nào được thả ra.”

Lê Viện đứng dậy, sửa sang lại ống tay áo, giọng điệu lười biếng nói: “Lại là phòng chứa củi, không có một chút sáng tạo nào sao? Ví dụ như cho rót một ly rượu độc không phải đã xong chuyện rồi sao.”

Cả người Đường Ngọc Kiều phát lạnh.

Nữ nhân này…

Sao lại có thể nói ra lời đó một cách nhẹ nhàng thế chứ.

Đối mặt hoàn cảnh như vậy, nàng một chút cũng không hoảng loạn, thậm chí còn đưa ra ý kiến của mình.

“Cho dù bổn phu nhân gϊếŧ ngươi…” Uông thị bị Lê Viện kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hồ ngôn loạn ngữ.

Đường Ngọc Kiều vội vàng cắt ngang lời bà ta: “Mẫu thân, đại tỷ đã làm sai, người phạt tỷ là đúng. Nhưng cũng đừng tức giận đến mức làm tổn thương thân thể của mình. Đại tỷ, tỷ hãy nhận lỗi với mẫu thân đi, mẫu thân sẽ tha thứ cho tỷ.”

“Phòng chứa củi ở đâu? Còn không mau dẫn đường?” Lê Viện xoay người bước đi.

Nhưng mà vừa mới ra tới cửa, đã nhìn thấy Trần Dịch Bắc từ xa đi đến, cô bước sang bên cạnh né tránh.

“Đại tỷ đi đâu thế?”

“Mẫu thân phạt ta đến phòng chứa củi, đương nhiên là đi đến đó.” Lê Viện mỉm cười. “Nhị thúc, đệ cần phải biết kiềm chế bản thân lại, bằng không cũng bị nói là phóng đãng da^ʍ tiện.”

Nụ cười nho nhã trên mặt Trần Dịch Bắc thiếu chút nữa không giữ vững nổi. Nghe xong lời nói của cô, còn cho rằng cô đã biết chuyện gì.

“Phu quân…” Đường Ngọc Kiều đi tới. “Đại tỷ với mẫu thân có một chút hiểu lầm. Chỉ cần cởi bỏ thì tốt rồi. Chàng đừng lo lắng. Đại tỷ, tỷ nên lựa lời mà nói thì hơn!”

“Đại phu nhân Trần gia của ta cần phải lựa lời với ai?” Đột nhiên Trần Dịch Sâm từ xa bước đến.

Vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, Lê Viện lập tức tươi cười sáng lạn. Cô chạy đến ôm lấy cổ hắn: “Phu quân… Nếu chàng không tới sớm, người ta sẽ bị nhốt trong phòng chứa củi đó. Phòng chứa củi vừa tối vừa ẩm ướt, ta sợ lắm.”

Đường Ngọc Kiều: “…”

Cái gì gọi là trợn tròn mắt nói nói dối?

Chính là đây.

Thật đúng là đã coi thường nữ nhân này.

Trong truyền thuyết có câu hồng nhan họa thủy, vậy thì người này chính là yêu nghiệt!

“Nàng là thê tử của ta, liên quan gì tới bọn họ? Sau này không nên tự ý đi lung tung. Nếu như gặp phải thứ ác độc như rắn rết, cẩn thận nó ăn sạch nàng.”

“Vâng.” Lê Viện ấm ức gật đầu. “Thϊếp thân cảm thấy vô cùng sợ hãi. May mà phu quân tới kịp. Phu quân chính là đại anh hùng của thϊếp thân!”