*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường về, Thích Tự vẫn nghĩ về đối thoại hồi nãy với Lăng Khả.
Hắn hỏi đối phương có sợ tình cảm với Thích Phong rồi sẽ phai nhạt hay không, Lăng Khả đã trả lời có.
"...Mới đầu đến với nhau, lúc nào tôi cũng sợ Thích Phong chỉ đang nhất thời xúc động... Có lẽ là vì không được lạc quan như cậu ấy, nên tôi cứ chỉ nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất."
"Khả năng tồi tệ nhất?"
"Ví như dần dần cậu ấy sẽ nhận ra tôi không tốt như cậu ấy tưởng, hoặc là hai đứa không còn mặn nồng như khi mới ở bên nhau nữa chẳng hạn..."
"Cậu có chấp nhận được chuyện chia tay với Thích Phong không?"
"Không... Nếu có ngày ấy, tôi thật sự không biết mình sẽ đau khổ đến nhường nào... Nhưng trên đời này lại không thiếu gì nguyên nhân có thể dẫn đến sự chia li, cho nên điều duy nhất tôi có thể làm, chính là tận lực hóa giải đi mọi mâu thuẫn và nguy cơ tiềm ẩn ngay khi còn ở bên nhau..."
...
Lần cuối cùng Lăng Khả nói về những chuyện này với hắn, hình như là hồi bị hỏi vì sao lại thích Thích Phong từ tháng 4 năm ngoái.
Thích Tự cũng không ngờ "em dâu" bình thường trầm mặc ít nói lại sâu sắc đến thế, chỉ nói mấy câu mà đã xua tan đi phần nào sương mù trong lòng hắn.
Hóa giải nguy cơ sao... Nhưng hóa giải bằng cách nào?
Nói thẳng ra những nghi vấn từ đêm qua?
Nhưng Phó Diên Thăng cơ trí như vậy, nếu đã muốn giấu hắn thì thiếu gì cớ khác...
Thích Tự nhắm mắt day day thái dương, lại nhớ giờ này hai ngày trước, hai người vẫn còn đang ân ái triền miên trong căn hộ ở thành phố P. Đã quá quen với việc có Phó Diên Thăng bên cạnh, giờ mới tách ra mấy tiếng mà hắn đã bắt đầu nhớ đối phương.
Giáo dục về tính độc lập từ nhỏ mách bảo điều này là không nên, rằng hắn không thể để cảm xúc của mình phụ thuộc vào một người khác như vậy, chỉ là bản năng lại vẫn cứ ngang ngược.
Gần đến khách sạn, điện thoại Thích Tự rung lên, là hồi đáp từ thư kí của ba—trước khi đi tìm Thích Phong, hắn đã nhắn hỏi thư kí Hà về hành tung của Thích Nguyên Thành.
Thư kí Hà cho biết, đúng là ba hắn đang ở Hải Thành
Phỏng đoán phần nào được xác thực, Thích Tự cũng không biết mình mừng hay mình sầu, mừng dĩ nhiên là vì ba mẹ quanh quẩn hơn mười năm, rốt cục vẫn trở về bên nhau: mà sầu lại vì so với em trai hay ba mẹ, tình trạng của hắn mới cô đơn biết bao.
...
Thích Tự xuống xe, hướng lên lầu trong tịch mịch.
Ra khỏi thang máy, hắn đang định tiến bước về phòng thì bắt gặp bóng người quen thuộc đã chờ sẵn ở đó.
Đối phương mân mê một điếu thuốc chưa châm trên tay, mi mắt rũ xuống, dường như đang thất thần.
Thích Tự đã thấy tim nhảy đánh thịch, cất bước đi về phía người kia.
Phó Diên Thăng nghe được tiếng động cũng nhìn tới, sau giây lát đối mặt, Thích Tự rốt cục mở miệng trước: "Anh không về nhà à?"
"Về rồi." Phó Diên Thăng nhét lại điếu thuốc kia vào bao, "Còn cùng ăn một bữa..."
"Chỉ ăn cơm thôi sao?" Nhịp tim tăng tốc cho thấy Thích Tự vui đến nhường nào khi trông thấy Phó Diên Thăng ở đây lúc này, vậy mà ngoài mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Phó Diên Thăng nói: "Trong nhà không có giường cho tôi, về khách sạn vẫn tiện hơn."
Mở cửa xong, Thích Tự lại hỏi: "Sao anh biết tối nay tôi còn quay lại khách sạn?"
Phó Diên Thăng: "Tôi hỏi Vương Mãnh."
Thích Tự vừa thầm chỉ trích Vương Mãnh đúng là đáng thất vọng, bỗng nhiên bị Phó Diên Thăng túm lấy từ phía sau, ép cả người lên tường.
Cổ tay bị đè lại bên người, Thích Tự mới kêu đau một tiếng, chưa kịp làm gì thì đã bị đối phương đoạt lấy hô hấp.
Đầu lưỡi tràn ngập vị thuốc lá quen thuộc, nồng đậm hơn bất cứ lần nào trước đây.
Nụ hôn có phần thô bạo nhưng lại mang đến xúc cảm ấm áp đầy tương phản, dần gợi lại từng mảnh kí ức về ba ngày với Phó Diên Thăng ở thành phố P, gợi lên cả ham muốn trong Thích Tự...
Lòng tự nhủ một câu "chết tiệt", nhưng thân thể vẫn cứ bất giác trầm luân, giống như hắn đã không thể nào ức chế tình cảm của chính mình được nữa.
...
Thích Tự giằng tay khỏi cái giữ của Phó Diên Thăng, ôm lấy đầu đối phương, vừa ngấu nghiến hôn lại như xả giận, vừa tự hỏi lòng mình: Hắn có thể yêu người này bất chấp hay không?
—Ngay cả khi đã nhận thức được mối nguy hiểm đến từ đối phương!
Nhưng Thích Tự cũng cảm nhận rất rõ, tình yêu Phó Diên Thăng dành cho mình là thật. Nếu không yêu, thì cớ gì phải mệt nhọc đêm ngày, không buồn nghỉ ngơi để chăm sóc hắn khi hắn bệnh?
Nếu không yêu, thì sao có thể bỏ đi mọi tôn nghiêm, sẵn sàng dùng miệng làm hắn vui vẻ trên giường?
Nếu không yêu, thì lí do nào khiến đối phương cứ một mình đứng trước cửa phòng chờ hắn về...
...
Hành động và lời nói của một người có thể là dối trá, nhưng những yêu thương và để tâm từ vô thức như vậy chưa chắc đã giả được.
Bọn họ nhanh chóng lột đi những thứ thừa thãi trên người đối phương, kích động không khác gì cắn xé.
Cứ thế đến khi cả hai trần trụi quấn quýt, lại đến khi Thích Tự kêu lên thành tiếng, tiếng kêu như phát tiết tâm tình bất mãn tự đáy lòng.
Dĩ nhiên Phó Diên Thăng đã nhận ra sự khác thường ở hắn, có thể còn chưa rõ nguyên nhân, nhưng cũng không định hỏi nhiều, chỉ muốn cho hắn hưởng thụ vui vẻ, để xóa đi ngăn cách giữa hai người.
Thích Tự thở dốc nặng nề, chợt nghĩ theo một chiều hướng khác ngay giữa cơn sóng tình—Giả như Phó Diên Thăng có chuyện giấu hắn, phải chăng là vì một nguyên nhân không thể không giấu? Phó Diên Thăng không nói, có lẽ cũng vì những lí do không thể tiết lộ?
...
Gần tới cao trào, hắn không thể kìm lòng mà ôm cổ Phó Diên Thăng, giây phút cả hai chăm chú đối mắt, bọn họ như có thể nhìn thấu tất cả ngụy trang dối trá và âm mưu, vào tận nơi sâu nhất trong linh hồn đối phương.
Xong xuôi, Thích Tự nằm lì trên giường như mèo con, nhắm mắt dưỡng thần.
Tìиɧ ɖu͙© quả thật rất có ích, nhất là trong việc gây tê lí tính, khiến con người ta buông bỏ khúc mắc, tìm được vui vẻ và mãn nguyện.
Chí ít vào lúc này, nghe mùi hương và cảm nhận ve vuốt từ đối phương khiến Thích Tự chẳng còn muốn lăn tăn về bất kì điều gì.
"Với người đã ở nước ngoài từ nhỏ như cậu, hôm nay hẳn là một ngày lễ đặc biệt lắm mà phải không?" Phó Diên Thăng nghiêng người nằm cạnh hắn, một tay chống đầu, một tay khẽ xoa sau ót Thích Tự, "... Không muốn có tôi ở bên à?"
Thích Tự không nói gì, chỉ rúc đầu lại gần Phó Diên Thăng hơn như một câu trả lời.
Phó Diên Thăng cười nhẹ, giọng nói vẫn hơi khàn sau một trận vừa xong, gợi cảm đến khó tả.
"Sau này có gì cứ nói thẳng, tôi quen với con người cường hào ác bá của cậu rồi, tự dưng cho nghỉ làm tôi lại tưởng cậu bị sao..."
Thích Tự hừ mũi cười, người này đúng là giỏi tìm cớ, chính mình cũng muốn thấy vẻ "cường hào ác bá" ở hắn thì sao không nói thẳng đi?
Có điều qua đây, Thích Tự cũng đã nghĩ thông suốt.
Dù có coi giữa bọn họ chỉ là quan hệ qua lại thuần túy, thì việc giữ người này ở bên cũng là phúc lợi hắn nên được hưởng, việc gì phải xa cách để chính mình phải tịch mịch trống rỗng?
"Diệp Khâm Như đã liên hệ được với Hồng Trang, Tô Cánh chấp nhận gặp mặt rồi." Phó Diên Thăng bỗng nhiên chuyển chủ đề.
"Bao giờ?" Thích Tự nghển cổ dậy.
"Ngày 27, đúng đợt hắn đến Hải Thành công tác, cho nên có thể gặp mặt một lần." Phó Diên Thăng nói.
"Hai hôm nữa?" Thích Tự hỏi.
"Ừm, mai không bận gì, cậu có kế hoạch chưa?" Phó Diên Thăng xoa xoa tóc hắn, "Nếu chưa thì chúng ta ở lại khách sạn, xem qua chương trình học kì sau của cậu."
Thích Tự lại nằm xuống, nhắm mắt thấp giọng đáp: "Tôi định đi gặp Tư Hàng, nhưng không biết hắn rảnh không."
Phó Diên Thăng bất ngờ: "Gặp Tư Hàng làm gì?"
Thích Tự nhớ lại những điều nghe được trong toilet hôm đó, nhíu mày nói: "Trước nghe vụ đầu tư mà hắn tham gia có vẻ là do Tư Trạch thao túng, nay lại thấy Diệp tổng nói giá cổ phiếu của Liên Tú có vấn đề, tôi thấy cứ để tình hình này tiếp diễn thì Tư Trạch sẽ nguy... Mà lại không thể hỏi trực tiếp đối phương những chuyện này..."
Phó Diên Thăng tiếp lời: "Cho nên cậu muốn nghe ngóng qua Tư Hàng?"
Thích Tự: "Ừm."
Phó Diên Thăng ngừng lại một lát: "Tôi tưởng cậu không ưa tên đó."
Thích Tự chần chừ nói: "Nhưng dù sao Tư Thị với nhà tôi cũng là khối lợi ích tương quan..."
Nghe xong câu này, Phó Diên Thăng im lặng hồi lâu, Thích Tự đang thấy kì quái thì bên tai bỗng cảm nhận một hơi thở thoáng qua... người kia đã lại hôn xuống lần nữa.
*
Tối ngày Giáng Sinh, trong căn phòng tụ tập đầy trai xinh gái đẹp ở club số 88 đường Hoài Kim.
Thích Tự đi cùng Phó Diên Thăng, đẩy cửa vào trong một trời hoan nghênh nhiệt liệt, Tư Hàng hồ hởi ra đón tiếp, khoác vai Thích Tự vỗ nhiệt tình: "Thích Tự, lâu lắm rồi không thấy tìm em, tưởng anh quên luôn thằng em này rồi chứ!"
"Chứ không phải cậu quên anh à?" Thích Tự nhíu mày nói, "Từ hè đến giờ có thấy gọi anh lần nào đâu."
Tư Hàng ngại ngùng cười cười: "Không phải em không nghĩ đến, mà tại anh trai em không cho."
Thích Tự sửng sốt: "Tại sao?"
Tư Hàng bất mãn bĩu môi: "Anh ấy bảo anh là người đứng đắn, em đừng có làm phiền."
Thích Tự: "..."
Lí do này không khỏi khiến Thích Tự ngạc nhiên, lần trước hỏi về Tư Hàng, Tư Trạch còn bảo hắn có rảnh thì đi tìm Tư Hàng ôn chuyện kia mà.
Kì thực hắn cũng đã muốn gặp đối phương từ lần đó, tiếc là bận xử lí chuyện của Tần Hán Nghiêu nên không còn thời gian.
Tư Hàng nhìn sang Phó Diên Thăng, vẫn còn ấn tượng về đối phương: "Vẫn là người bạn này? Người đi Lamborghini phải không, em nhớ rồi!"
Thích Tự mới liên lạc với Tư Hàng hồi trưa, vốn muốn hẹn mình đối phương chứ không hề định tham dự bữa tiệc Giáng sinh ồn ào náo nhiệt này, nhưng Tư Hàng vừa nhận được điện thoại của Thích Tự đã ré lên đầy phấn khích, bảo hắn nhất định phải có mặt tối nay.
Thấy là tiệc tùng, Thích Tự muốn đưa Phó Diên Thăng đi cùng, mà Tư Hàng thì cũng không để ý.
Bắt tay chào hỏi xong, Tư Hàng bèn dẫn bọn họ vào chỗ ngồi.
Đường Vĩ Diệp cũng có mặt ở đây, từ lúc trông thấy Thích Tự đã dán mắt lên người hắn, bọn họ vừa ngồi xuống là bu đến luôn: "Thích Tự, uống chút rượu không?"
Thích Tự liếc hắn một lượt: "Tóc mọc rồi đấy à."
Đường Vĩ Diệp kinh ngạc, mãi mới hiểu ra Thích Tự đang nói đến vụ bị đập bể đầu, lúc ấy hắn đã bị cạo mất một phần tóc để xử lí vết thương.
Đường Vĩ Diệp vuốt vuốt tóc mái, cười ngây ngô nói: "Mọc lâu rồi."
Thích Tự lại hỏi một câu: "Đầu còn đau không?"
Đường Vĩ Diệp: "..."
Cũng chẳng biết có phải vì được tình yêu tưới tắm cho hay không, mà cả người Thích Tự bây giờ còn toát lên vẻ cuốn hút đầy phong tình trước kia chưa từng có.
Đường Vĩ Diệp như con nghiện vừa vất vả cai được thì lại sa đọa lần nữa, nghe Thích Tự quan tâm một câu mà mụ cả đầu, cũng không nhận ra ánh mắt sắc lạnh như dao của Phó Diên Thăng ở bên, cay đắng nói: "Thỉnh thoảng vẫn hơi hơi."
Thích Tự cười nhạt nhìn hắn: "Thấy có vẻ anh chưa khỏi hắn đâu."
Đường Vĩ Diệp: "Vậy phải làm sao?"
Thích Tự nhướng mày: "Cho thêm cú nữa?"
Đường Vĩ Diệp như thể không nghe ra ý mỉa mai của Thích Tự, còn cố ý rướn đầu tới: "Tới luôn."
Hai người cứ thản nhiên lời qua tiếng lại, Phó Diên Thăng rốt cục không nhìn nổi nữa, chủ động rót ít rượu nhét vào tay Thích Tự, lạnh giọng nói: "Sao cậu bảo đến tìm Tư Hàng nói chuyện cơ mà?"
****
Thích Tự nói chuyện với Đường Vĩ Diệp.
Phó Diên Thăng (ghen tuông ngập trời): "Bạn trai ngồi ngay cạnh mà cậu còn dám tíu tít với thằng cha khiếm nhã thèm muốn mình! Cố ý chọc giận tôi đấy à!
Thích Tự: "Đúng rồi đấy."
Phó Diên Thăng: "..."
-
vtrans by xiandzg
T/N: Hôm qua Thầy nhắc đến em trai học lớp 6 là đã ngờ ngợ, nay tìm lại bộ "Quan hệ hoàn mỹ" mới phát hiện ra có vẻ Thầy và Cá đã được Hi cho làm cameo từ năm ngoái rồi (tuy chỉ cực chớp nhoáng trong phiên ngoại với vai trò phụ của phụ thôi). QHHM lấy bối cảnh từ sau năm 2018 (còn PHQĐ lấy từ năm 2015, hiện đang cuối 2016 thì phải?), để trích đoạn dưới đây cho mọi người thấy trước tương lai mĩ mãn của Phu Thê nhà mình, gặm tạm đi trước khi dông nổi bão lên he =))))***
***
Ầy, vậy mà đã 100c, tính ra mình cũng đi với nhau được 3 tháng rồiiiii