Độc Sủng Hậu Cung

Chương 38: Giải tán hậu cung

Toàn phi hại chết con cháu Hoàng tộc, trưa hôm nay sẽ trục xuất trở về Mặc Kỳ, đây cũng không đơn thuần là chuyện của hậu cung, nó còn quan hệ tới hữu hảo giữa hai nước, các đại thần trong triều đình ý kiến không đồng nhất, lại bắt đầu đấu khẩu nhau.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng đưa Mạn Toàn công chúa trục xuất trở về Mặc Kỳ trăm ngàn lần không được! Mạn Toàn công chúa từ trước đến nay đều được sủng ái, nếu như trục xuất nàng trở về cũng chính là xuống khiêu chiến thư với Mặc Kỳ, chiến tranh giữa hai nước xảy ra là điều không tránh khỏi.”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng chuyện gϊếŧ hại con cháu Hoàng tộc là chuyện đại sự, không thể tha thứ! Trương đại nhân chẳng lẽ muốn chuyện của tiểu Hoàng tử coi như chưa xảy ra?”

“Thần không có ý đó! Chẳng qua là trục xuất Mạn Toàn công chúa trở về Mặc Kỳ thật sự không được a Hoàng thượng!”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Mạn Toàn công chúa có thể hại con cháu Hoàng tộc ta một lần cũng có thể hại lần thứ hai! Không chừng chính Hoàng thượng Mặc Kỳ phái nàng tới gϊếŧ hại con cháu Hoàng tộc ta! Trăm ngàn lần không thể giữ lại! Thần cho rằng trục xuất trở về Mặc Kỳ đã là nhẹ, không thể nhường thêm một bước nữa!”

“Phùng đại nhân, chọc giận Hoàng thượng Mặc Kỳ, nếu hai nước giao chiến ai sẽ đảm nhiệm?”

“Trương đại nhân có ý gì? Vũ Văn Hoàng triều chúng ta sao phải sợ Mặc Kỳ? Trương đại nhân cần gì phải so đo, tự diệt uy phong của mình! Huống chi Hoàng thượng Mặc Kỳ không phải không phân rõ thị phi, không dưng sao có thể vô cớ giao chiến?”

“Hoang đường! Công chúa Mạn Toàn được sủng ái như vậy, lần này bị trục suất ắt hẳn sẽ gây khó khăn cho chúng ta, có thể sẽ chọc giận Hoàng thượng nước Mặc Kỳ!”

“Được rồi!” Vũ Văn Quân Quyết quét mắt nhìn những đại thần bên dưới, trầm giọng nói: “Trẫm đã gửi thư cho Hoàng thượng nước Mặc Kỳ, không cần nói thêm gì nữa.”

Nhóm đại thần phản đối trục suất Toàn phi còn muốn nói thêm, lại bị ánh mắt bang lãnh của Vũ Văn Quân Quyết ngăn lại.

Vũ Văn Quân Quyết hừ nhẹ nhìn Trương đại nhân nói: “Trương đại nhân chẳng lẽ già rồi? Trước kia thì nói chuyện người mang điềm xấu không tha, bây giờ tra ra hung thủ hạo chết hoàng nhi của trẫm, Trương đại nhân lại tìm mọi cách che chở, người già nên đầu óc không linh hoạt?”

Gương mặt già nua của Trương đại nhân thoáng cái đỏ lên, vội vàng quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, có thiên địa chứng giám thần dốc lòng trung thành! Thần cũng chỉ nghĩ cho Hoàng thượng, bảo vệ triều đình chúng ta a!”

Vũ Văn Quân Quyết khoát tay áo, “Được, trẫm biết, đứng dậy đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng!” Trương đại nhân vội vàng đứng dậy, lau mồ hôi, lui về vị trí của mình.

“Chuyện của công chúa Mạn Toàn cứ quyết định vậy đi. Ngoài ra, việc tiểu hoàng tử vô phúc sống với hậu thế, nhưng dù sao cũng là Hoàng nhi đầu tiên của trẫm, trẫm muốn cho Hoàng tử một thân phận, đây cũng là cầu phúc, giải tán những phi tần không được ân sủng, chư vị ái khanh có dị nghị gì không?”

Giải tán những phi tần không được ân sủng là vì cầu phúc cho tiểu hoàng tử, đây dù sao cũng là chuyện hậu cung của Hoàng thượng, huống chi Hoàng thượng cũng không giải tán tất cả các tần phi, các đại thần cũng không tiện nói gì, chẳng qua là chuyện muốn cho Hoàng tử một thân phận, này không hợp với quy củ.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, tiểu Hoàng tử chính là chết từ trong bụng mẹ, theo như quy củ không nên cho danh phận.”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, điều này thực sự không hợp quy củ, xin Hoàng thượng nghĩ lại.”

Sắc mặt Vũ Văn Quân Quyết sa sầm, nhưng cũng chưa nổi giận, chẳng qua chỉ giải thích thêm: “Quy củ cũng là người quyết định, trẫm đã kế vị nhiều năm lại chưa có một người con nào, hôm nay thật vất vả mới có một hoàng nhi nhưng lại bị hại chết, chư vị ái khanh có hiểu nỗi đau xót trong lòng trẫm? Hoàng nhi vô phúc sống với hậu thế, trẫm làm phụ hoàng lại không thể ban cho hắn một danh phận, trẫm ngủ cũng không yên giấc.”

Hoàng thượng nói những câu có lý, lại ẩn tình ẩn nghĩa khiến người ta cảm động, các đại thần hai mặt nhìn nhau, một bên lý lẽ, một bên là tình cảm, cũng không biết làm thế nào cho phải.

Vũ Văn Quân Quyết thấy bọn họ không hề kiên quyết phản đối nữa, tiếp tục nói: “Thân phận của Hoàng nhi vốn nên chiêu cáo thiên hạ, hôm nay cũng là vô phúc. Trẫm chỉ muốn đem chuyện này bí mật đưa vào Hoàng lăng, ban tục danh, tận sức làm một phụ hoàng có một chút trách nhiệm, chư vị ái khanh ngay cả điểm này cũng không thể hiểu sao?”

Trong nhóm đại thần cũng có nhiều người đã làm cha, nghe Hoàng thượng nói như vậy, trong lòng cực kỳ cảm động, huống chi Hoàng thượng cũng nói, bí mật đem tiểu Hoàng tử vào Hoàng lăng, ban cho tục danh, cũng không muốn chiếu cáo thiên hạ, quy củ tuy có, nhưng cũng không phải dập khuôn như vậy. Huống chi Hoàng thượng cũng đã trưng cầu ý kiến bọn họ, không có một mình quyết định, đây cũng là tôn trọng bọn họ, bọn họ làm sao có thể phụ thánh ân đây?”

Các đại thần ở dưới thảo luận một hồi, lúc này mới nhất tề nói: “Tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng!”

Vũ Văn Quân Quyết lúc này mới hài lòng, đã cho Hoàng nhi một danh phận, cũng là hoàn thành một tâm nguyện của Tử Thư rồi.

Đáng tiếc, một đám đại thần cảm động còn không biết, Hoàng thượng đã sớm phái người bí mật đem tiểu Hoàng thượng đưa đến Hoàng lăng rồi.

Giải tán bộ phận hậu cung, có người vui mừng có người lo lắng. Vui là có thể ra khỏi chốn Hoàng cung, người sáng suốt cũng nhìn ra đươc Hoàng thượng chỉ sủng ái một mình Mộ Tử Thư, sống ở hậu cung chỉ uổng tuổi thanh xuân, không bằng ra cung; người lo lắng dĩ nhiên là nhìn không ra, còn vọng tưởng muốn làm Quý phi Hoàng hậu gì đó.

Hoàng hậu bị phế, cả ngày thấp thỏm chốn ở Phù Dung Các cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng muốn ra cung, âu cũng hiểu rõ tâm nguyện của nàng.

Một nhóm phi tần rời khỏi cung, hậu cung liền thanh tịnh đi rất nhiều, lưu lại cũng chỉ là mười mấy mấy lão nhân làm việc cho Hoàng thượng nhiều năm, nán lại hậu cung một thời gian dài trông coi, từ trước đến nay đều an phận.

Gần một tháng trôi qua, khoảng thời gian này Mộ Tử Thư cũng bình tĩnh đi rất nhiều, trong hậu cung không ai tìm đến hắn gây sự, cuộc sống của hắn cũng nnhanf hạ, cả ngày xem một chút sách, thả lỏng tinh thần, nghe lời Vũ Văn Quân Quyết dưỡng thân thể khỏe mạnh, chờ hắn xử lý xong chuyện hậu cung liền ra cung chơi một chuyến.

Hỏi Lan thấy công tử có tinh thần hơn, trong lòng cũng vui mừng, chẳng qua sợ công tử còn chưa quên chuyện của Hoàng tử.

“Công tử, thuốc này không nên uống, tuy thái y nói thuốc này không ảnh hưởng đến thân thể, nhưng dù sao cũng có ba phần độc, công tử cần gì phải…”

Mộ Tử Thư vưa mới tắm xong, nhìn chén nước kia cũng nhíu mày, nhưng vẫn không để ý Hỏi Mai khuyên can, bưng lên uống, sau đó cầm khăn tay lau nhẹ môi, nhàn nhạt nói: “Không cần nói cho Hoàng thượng.”

Hỏi Lan âm thầm thở dài đáp ứng, các nàng nào dám nói cho Hoàng thượng.

Lúc Vũ Văn Quân Quyết tiến vào, Hỏi Lan Hỏi Mai đã lui xuống, thấy Mộ Tử Thư yên lặng tựa vào giường xem sách, cười cười đi tới rút quyển sách trên tay hắn.

“Gần đây khí sắc không tệ.”

Mộ Tử Thư cũng khẽ mỉm cười: “Ân, ta tốt lắm.”

“Tốt lắm? Thật?”

Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười rồi cởϊ áσ khoác ôm hắn vào ngực, hôn lên môi hắn, vốn nhẹ nhàng hôn, cũng không muốn xâm nhập, không nghĩ tới Mộ Tử Thư chủ dộng hôn sâu.

Vũ Văn Quân Quyết ngẩn ra, sau đó nhìn hắn cười nói: “Có thể?”

Mộ Tử Thư gật đầu, nhẹ giọng nói: “Gần một tháng rồi, thái y nói chỉ cần cẩn thận một chút, không có gì đáng ngại.”

Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, vừa cởi bỏ y phục của hai người, vừa cười trêu nói: “Cố ý đi hỏi thái y?”

Mộ Tử Thư khẽ mỉm cười, quay đầu không trả lời. Hắn chỉ muốn cho hắn buông lỏng một chút thôi, hậu cung lớn như thế, chỉ còn mấy người, mà hắn cũng không đi tìm mấy tần phi kia thị tẩm, chung quy có nhu cầu.

Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn không đáp, cũng không nhạo báng hắn, cẩn thận ôm người hôn hắn, tận lực dịu dàng triền miên cùng hắn.

Chuyện hôm đó qua đi, Mộ Tử Thư vẫn chú ý tình trạng thân thể, cũng không có bất kỳ dấu hiệu mang thai nào, lúc này mới yên lòng lại, cứ tiếp tục dùng thứ thuốc kia.

Giữa tháng ba, Vũ Văn Quân Quyết rốt cục sắp xếp xong xuôi chuyện trong cung, chuẩn bị mấy ngày nữa cùng Mộ Tử Thư ra cung một chuyến.

Không có chuyện gì toàn thân nhẹ nhõm, Vũ Văn Quân Quyết đêm trở về Hoàng Lan Cung rất sớm, đúng lúc bắt gặp Mộ Tử Thư đang uống thuốc gì đó, nhất thời nhíu tuấn mi, theo như hắn biết, mấy ngày nay Tử Thư thân thể không tệ, vì sao dùng thuốc?

Hỏi Lan Hỏi Mai thấy Hoàng thượng đi vào liền lập tức nôn nóng, đứng ở một bên không biết làm sao.

Ngược lại Mộ Tử Thư lạnh nhạt, uống thuốc xong cầm chén để thuốc xuống, theo thường lệ dùng ti quyên lau miệng, nhàn nhạt cười với Vũ Văn Quân Quyết.

Vũ Văn Quân Quyết cầm chén thuốc lên ngửi, hỏi: “Thân thể ngươi làm sao? Đây là thuốc gì?”

Mộ Tử Thư cười nhạt nói: “Không có chuyện gì, chỉ là hơi lạnh, đề phòng thương hàn thôi.”

Thuốc phòng bệnh thương hàn Vũ Văn Quân Quyết không phải chưa từng uống qua, vị cũng không giống thuốc này, sắc

mặt lập tức trầm, nhìn Hỏi Lan Hỏi Mai, lạnh lùng nói: “Đây là thuốc gì?”

Hỏi Lan Hỏi Mai sợ hết hồn, đứng nơm nớp lo sợ, cũng không dám trả lời.

“Còn không nói.”

Vũ Văn Quân Quyết chợt quát lớn làm cho nhiệt độ cả tẩm điện giảm xuống, Hỏi Lan Hỏi Mai cũng không dám dấu diếm nữa, thận trọng nói: “…Là thuốc phòng thai.”

Thuốc phòng thai? Vũ Văn Quân Quyết ánh mắt nhìn Mộ Tử Thư cũng lạnh xuống, mấy ngày nay hắn cũng rất chủ động, hắn còn tưởng Tử Thư đã nghĩ thông suốt, không nghĩ tới sau lưng hắn lại uống thuốc tránh thai!

“Ngươi không muốn mang thai hài tử của trẫm?”

Mộ Tử Thư nhìn ánh mắt lạnh như băng của Vũ Văn Quân Quyết, trong lòng cũng nặng nề, nhưng vẫn làm dáng vẻ lạnh nhạt nói: “Ta không muốn, Hoàng thượng nếu suy tính tới vấn đề con cháu, có thể tìm các tần phi khác, Tử Thư không quan tâm.”

“Không quan tâm, hảo ngươi không quan tâm.” Vũ Văn Quân Quyết giận giữ ngược lại cười, lãnh mâu nhìn Mộ Tử Thư thật lâu, cuối cùng không nói gì, phất tay áo rời khỏi tẩm điện.

Mộ Tử Thư lăng lăng nhìn hắn rời đi, trong lòng đau đến hai tay nắm chặt, nhưng vẫn cứng nhắc nhịn xuống xung động muốn đuổi theo, cứ như vậy sững sờ nhìn cửa, dần dần vành mắt hoen đỏ.

Hỏi Lan Hỏi Mai cũng đau lòng, công tử rõ ràng quan tâm tới Hoàng thượng như vậy, làm sao lại nói ra những lời nhẫn tâm chọc giận hắn, cuối cùng người khó chịu còn không phải chính mình.

“Công tử, đêm đã khuya, sớm đi nghỉ ngơi đi, Hoàng thượng nhất định sẽ hiểu ngươi.”

Mộ Tử Thư gật đầu, bảo các nàng đi xuống, không cởi y phục, cứ như vậy ngồi ở trên giường, ngẩn người nhìn ra cửa. Hắn không phải không muốn hài tử, là hắn không dám muốn, hắn cũng không phải không quan tâm Vũ Văn Quân Quyết đi tìm người khác, hắn làm sao lại không quan tâm chứ?

Vũ Văn Quân Quyết ra khỏi Hoàng Lan Cung cũng không đi tìm các tần phi khác, mà ngồi trên nóc Hoàng Lan Cung, tháng ba đầu mùa xuân, ban đêm vẫn còn rất lạnh, gió lạnh như vậy càng làm cho hắn thêm thanh tĩnh.

Hắn sao lại không hiểu Tử Thư nghĩ gì, nếu không muốn hài tử thì có thể nói với hắn, cần gì phải uống loại thuốc kia. Thuốc có hại như vậy, hắn cũng chỉ lo lắng cho người ấy mà thôi. Nói gì không quan tâm hắn đi tìm các phi tần khác, đứa ngốc này làm sao lại không quan tâm.

Xem ra hắn vẫn chưa buông được chuyện hài tử, nụ cười của mấy ngày hôm nay cũng không biết mấy phần là thật, đến tột cùng hắn nên làm như thế nào cho phải?

Vũ Văn Quân Quyết thở dài, nằm xuống trên nóc nhà, tức giận trong lòng cũng tiêu tán, thay vào đó tâm tràn đầy đau đớn. Thôi thì dẫ hắn ra ngoài giải sầu, hi vọng hắn có thể từ từ buông bỏ. Chuyện hài tử, nếu không muốn cũng không cần, vấn đề con cháu sau này sẽ nghĩ biện pháp.

Hai người một người ở bên trong phòng, một người trên nóc phòng, đều một đêm không ngủ.

Trời tờ mờ sáng, Mộ Tử Thư liền không chờ được, cả đêm bất an khiến hắn muốn đi nói lời xin lỗi với Vũ Văn Quân Quyết, hắn không phải cố ý nói ra những lời đó.

Vũ Văn Quân Quyết cũng ngồi dậy, phất áo bào muốn đi xuống xem Mộ Tử Thư ngủ ngon giấc không.

Cửa cũng không biết là ai mở, một người ở bên trong cửa, một người bên ngoài cửa nhìn đối phương có chút xuất thần.

Vũ Văn Quân Quyết bừng tình trước, vào đóng kỹ cửa, ân cần nhìn hắn nói: “Rời giường sớm như vậy?

Mộ Tử Thư nghe Vũ Văn Quân Quyết ân cần hỏi, trong lòng có chút buồn bực, dựa vào ngực hắn, thanh âm rầu rĩ nói: “Thật xin lỗi.”

Nghe được hắn nói xin lỗi, ít tức giận còn lại của Vũ Văn Quân Quyết toàn bộ tiêu tán, ôm người vào ngực dịu dàng trấn an: “Ta biết, ta đều hiểu.”

Cúi đầu hôn lên trán hắn, mới phát hiện người này lạnh như băng, cau mày đưa hắn lên giường, kéo chăn bông gói lại kỹ lưỡng, “Trên người lạnh vậy?”

Mộ Tử Thư không đáp, ôm hắn thật chặt.

Vũ Văn Quân Quyết mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng có thể đoán đôi chút, người này đêm qua phân nửa cũng chưa ngủ. Không nhịn được ôm chặt người này hơn, ôn nhu nói: “Hài tử chúng ta không cần nữa được không, vài ngày nữa ra khỏi cung, thuận tiện tới đại hội võ lâm xem qua, cung tiện thể tìm thần y Diệp Lạc lấy thuốc, dù sao cũng tốt hơn mấy đại phu trong cung. Là thuốc thì cũng có 3 phần độc, thuốc kia không được uống nữa.”

Mộ Tử Thư rũ mắt, gật đầu. Vũ Văn Quân Quyết suy nghĩ chu toàn cho hắn khiến lòng hắn ấm áp lại khó chịu, sự việc của hài tử hắn có nên cẩn thận đề phòng không?