Độc Sủng Hậu Cung

Chương 17: Nghe lén ở Tàng Thư Viện

Trong hậu cung, mới có biến động nhỏ, vài ngày sau sẽ được yên tĩnh. Kể từ hôm đó Hoàng thượng vì cứu Mộ Tử Thư, đã đem cấm vệ quân của Hoàng gia bao vây Phượng Nghi Cung đã được truyền khắp hậu cung, có thể nói hậu cung trước nay chưa an phận. Hoàng hậu mỗi ngày đều chơi đủ loại hoa cỏ, thi thoảng cùng tần phi hàn huyên một lúc, chính là cảnh tượng rất hài hòa.

Vũ Văn Quân Quyết sau hôm đó cũng có thói quen hàng đêm ngủ lại Khuynh Nguyệt Điện, đối với Mộ Tử Thư càng ngày càng sủng ái. Trong khoảng thời gian này Mộ Tử Thư cũng dần dần tốt hơn nhiều, không biết duyên cớ là vì Vũ Văn Quân Quyết, hay là hài tử trong bụng, gần đây nhìn qua cuối cùng cũng tăng thêm được chút thịt.

Tiến vào tháng mười một, khí trời càng ngày càng lạnh, Mộ Tử Thư cũng lười ra ngoài, mỗi ngày chỉ đọc sách ở trên giường, nhưng nếu Vũ Văn Quân Quyết rảnh rỗi, hai người đều chơi cờ hoặc trò chuyện, cũng có thể cho là mãn nguyện.

“Công tử, người một tháng rồi cũng chưa bước ra khỏi cửa, nô tỳ thấy người cùng giường hoa làm một thể rồi.”

Mộ Tử Thư vừa nhìn quyển sách trên tay vừa cười nhạt nói: “Đọc sách cũng là tu thân dưỡng tính, lúc này trong Hoàng cung cũng không có phát sinh truyện gì, ra khỏi Khuynh Nguyệt Điện cũng chỉ có mấy chỗ dạo chơi, ngồi mở mang kiến thức vẫn hơn.”

“Công tử, cũng không nên nói như vậy, Hoàng cung lớn như vậy, có nhiều nơi công tử vẫn chưa đi đến.”

Mộ Tử Thư nhàn nhạt vuốt cằm, hết sức chuyên chú nhìn quyển sách trong tay, không đáp lời của Hỏi Lan.

Hỏi Lan bĩu môi, buồn bực thật lâu, thấy công tử rốt cục cũng để sách xuống, mới lại bừng bừng hăng hái nói: “Công tử chẳng hay là nghĩ ra cung chơi?”

Mộ Tử Thư lắc đầu, “Trong cung có nhiều quy củ, muốn ra ngoài cung há muốn đi là có thể đi.”

“Nói trắng ra là công tử nghĩ muốn ra cung chơi! Nô tỳ có chút sợ nha!”

Hỏi Lan cười đến mặt thần bí, Mộ Tử Thư cũng không nghĩ là muốn ra cung, nhưng bị nàng nói như vậy cũng động tâm, nghi ngờ nhìn nàng một cái.

Hỏi Lan thấy hắn hăng hái, thần bí thấp giọng đáp: “Nô tỳ nghe nói, việc săn bắn mùa thu năm nay vì Nguyên soái không có ở đây nên tạm hoãn cử hành, hôm nay Nguyên soái xuất chinh trở về, mấy ngày nữa sẽ có cơ hội đi săn bù. Công tử nếu ngại trong cung ngột ngạt không thú vị, có thể thỉnh cầu Hoàng thượng mang ngài cùng đi a.”

Mộ Tử Thư còn tưởng Hỏi Lan có tin tức tốt, lần này vừa nghe hăng hái liền giảm đi một nửa.

“Công tử, Hoàng thượng sủng ái người như vậy, việc này nếu như yêu cầu hắn nhất định sẽ đáp ứng!”

Mộ Tử Thư bất đắc dĩ nhìn Hỏi Lan, vừa chỉ bụng mình nói: “Ta như vậy đi ra ngoài thế nào được? Bọn họ võ tướng phải đi săn thú, ta đi theo chỉ làm Hoàng thượng thêm phiền toái.”

Hỏi Lan bị chặn ngang, ngượng ngùng gãi đầu: “Lúc này, tiểu Hoàng tử cũng hơn năm tháng rồi, còn là tiểu Hoàng tử quan trọng hơn.”

Mộ Tử Thư cười nhạt, đặt tay lên bụng, lông mày nhíu lại. Quyết muốn xuất cung săn thú? Không trách được mấy ngày gần đây hậu cung yên tĩnh, xem ra đúng là thời cơ thích hợp, phải cẩn thận một chút.

Sửa sang lại vài cuốn sách, Mộ Tử Thư liền đứng dậy ra cửa.

“Công tử, ngài đi đâu?”

Mộ Tử Thư xoay người phất tay cười nói: “Ngươi không phải nói ta cùng giường hòa làm một rồi sao? Ta đi Tàng Thư Viện, vừa đúng lúc đi ra ngoài một chút.”

Hỏi Lan nào dám để công tử một mình đi Tàng Thư Viện, vội vàng cầm áo khoác của Mộ Tử Thư đuổi theo.

“Nô tỳ đi cùng người.”

“Không cần, Sinh Phong theo ta là tốt rồi. Canh giờ cũng không còn sớm, Hỏi Mai đến thái y viện lấy thuốc còn chưa về, ngươi đến ngự phòng xem một chút, kêu bọn họ làm một ít món ăn Hoàng thượng thích, luôn ăn thức ăn giống ta như vậy, gần đây giống như nhìn gầy đi vậy.”

Hỏi Lan cười khúc khích, có Sinh Phong đi theo nàng yên tâm không ít, lập tức trêu đùa công tử nhà mình: “Công tử quan sát thật cẩn thận, nô tỳ thế nào cũng không phát hiện Hoàng thượng gần đây gầy hơn.”

Mộ Tử Thư ngược lại cũng không có lúng túng, tâm tư của mình đối Vũ Văn Quân Quyết hai cung nữ này cũng thấy rõ, không cần che giấu. Không để ý tới lời trêu đùa của Hỏi Lan, nhận lấy áo khoác lên người liền đi tiền viện mang theo Sinh Phong đến Tàng Thư Viện.

Dọc theo đường đi có Sinh Phong cùng đi, cũng không có ai dám gây chuyện. Mộ Tử Thư có lẽ lâu không ra ngoài, lần này chậm dãi tản bộ cũng thấy hài lòng.

Tàng Thư Viện là một tòa nhà, bên trong có năm tòa Tàng Thư Các hình dáng giống như năm sao. Dù sao cũng là Hoàng tộc, cất giữ đủ các loại sách cổ kinh thi và thư kinh, Tàng Thư Viện cũng cực kỳ khí thế.

Mộ Tử Thư cầm trong tay bộ sách uyên bác tìm phân loại sách đem trả lại, đang chuẩn bị đi vào, chợt nghe thấy âm thanh thấp giọng truyền tới, than âm kia có chút quen tai.

Mộ Tử Thư da dấu cho Sinh Phong, nhìn quanh bốn phía, không thấy có người mới nhẹ nhàng ghé tai vào nghe.

“Cái này không thể nào! Hài tử này chính là lợi thế của ta.”

“Lợi thế? Ha hả, muội muội, đây không phải là long loại của Hoàng thượng sao có thể xưng là lợi thế?”

“Tỷ lại nói đùa, muội thân là tần phi, trong bụng không phải là của Hoàng thượng thì còn có thể là của ai?”

“Cái này muốn hỏi chính ngươi, xáo trộn huyết mạch Hoàng thất chính là tru di cửu tộc đó.”

“Tru di cửu tộc? Hoàng thượng có thể diệt nước Mặc kỳ? Ta thân là công chúa Mặc Kỳ, đứa nhỏ này cũng sẽ không được Hoàng thượng phong làm thái tử, đã như vậy, đối với tỷ cũng sẽ không tạo thành uy hϊếp đi?”

“Sợ chỉ sợ đó là người nước Mặc Kỳ đi, khó tránh khỏi sau này muội lập mưu bức vua thoái vị, nếu như ngôi vị rơi vào tay của con trai muội, cả Hoàng triều Vũ Văn sợ là cũng đổi họ khác đi?”

“Ha hả…. Tỷ tỷ thật muốn bức vua thoái vị? Muội cũng không có khả năng lớn như vậy?”

“Muội muội, ngươi phải biết, hài tử bị sanh non Hoàng thượng sẽ không thể biết đứa nhỏ này không phải là con của hắn, ngược lại sẽ sủng ái, chăm sóc ngươi. Nhưng nếu khi hài tử này xuất thế kiểm tra huyết thân, hậu quả kia nếu như muội thông minh hẳn là đã lường trước được.”

Các bên trong chợt yên tĩnh lại, Mộ Tử Thư cả kinh, cân thận nghe không thấy còn tiếng vang nữa, sợ bị người bên ngoài phát hiện, đang muốn trốn, bỗng nhiên lại có âm thanh truyền tới.

“Hảo, tỷ nhọc lòng như vậy, trừ chúng ta ra ai cũng là địch nhân, muội đáp ứng, chẳng qua tỷ như thế nào khiến cho Hoàng hậu cùng Mộ Tử Thư trúng kế?”

“Muội đáp ứng tốt, về phần kế hoạch, chúng ta trở về rồi hãy nói sau, nơi này dù sao cũng không phải là nơi mật đàm, phòng tai vách mạch rừng.”

Bên trong các truyền đến bước chân, Mộ Tử Thư nhíu mày, vội vàng dẫn theo Sinh Phong đi vòng qua phía sau Bác Uyên Các.

Mộ Tử Thư tựa vào trên tường sau Bác Uyên Các, nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Đến tột cùng là kế hoạch gì, lại còn trú tính phải lôi hắn cùng Hoàng hậu vào? Hai người kia một người nhất định là Toàn Phi, trong cung mang bầu cũng chỉ có Toàn phi, nơi đó còn có một người khác là ai?

Hài tử trong bụng Toàn phi không phải của Quyết! Có nên nói cho Quyết hay không đây?

Suy tư hồi lâu, quyết định là đem chuyện này để xuống. Xác định hai người kia đi rồi, Mộ Tử Thư mới vào Uyên Bác Các trả sách.

Giữa các có thật nhiều giá sách xếp hàng chỉnh tề, Mộ Tử Thư đem sách trả lại, sau đó từ từ tìm kiếm bộ sách mình thích. Trong lúc vô tình cao hứng thấy một quyển《 ba mươi sáu sách 》.

Bởi vì ngày hôm đó Vũ Văn Quân Quyết nói sợi tơ khống chế hắn có thể là băng tằm ti ngàn năm, hắn gần đây cũng xem một ít sách về binh khí võ học. Tuy rằng hắn không hiểu võ công, xem cũng là mơ mơ hồ hồ, nhưng là biết chiến trường có ba mươi sáu kế, giang hồ như chiến trường, hậu cung cũng như chiến trường.

Mộ Tử Thư nhìn bản《 ba mươi sáu sách 》.hồi lâu, cuối cùng có lẽ cảm thấy mình cũng nên hiểu biết binh gia ba mươi sáu kế mà người ta sùng bái kia, có lẽ xem cũng hiểu được Toàn phi đến tột cùng là đánh cái chủ ý gì.

Đưa sách cho người đem thang đến, Mộ Tử Thư cẩn thận leo lên, vừa mới đứng vững cầm sách, chợt phía sau có tiếng bước chân, cảnh giác quay đầu lại nhìn.

Trang Chỉ Phù thấy Mộ Tử Thư quay lại nhìn mình, trên mặt lộ ra vẻ mặt lưới rách cá chết.

“Mộ Tử Thư, mang theo con của ngươi cùng chết đi!”

Trang Chỉ Phù cười nhìn cái thang, xông tới hai tay cầm cái thang dùng sức lay động.

Trong lòng Mộ Tử Thư cả khinh, vội vàng một tay nắm thật chặt cái thang, một tay nắm vững giá sách hết sức ổn định thân mình, liếc nhìn Trang CHỉ Phù, chân mày càng ngày càng nhíu chặt.

“Sinh Phong!”

Sinh Phong không biết phục ở nơi nào nghe thấy Mộ Tử Thư gọi, vội vàng đứng dậy chạy tới, còn phát ra tiếng gào thét.

Trang Chỉ Phù không biết ở đây còn có con hổ, thấy nó lao về phía mình, bị dọa sợ vội vàng buông cái thang chạy chốn, vậy mà còn chưa chạy được mấy bước liền bị con hổ đè xuống.

“Cứu mạng a! Người đâu! Cứu mạng a!”

Tàng Thư Viện là nơi mở cửa ở trong Hoàng cung, chưa từng có thị về trông coi, lúc này sao có ai đến cứu nàng?

“Cứu mạng a! Không nên ăn ta!”

Trang Chỉ Phù gào thét chói tai khiến cho Sinh Phong bất mãn, Sinh Phong vừa gầm một tiếng, há miệng nước miếng liền rơi xuống mặt Trang Chỉ Phù.

Trang CHỉ Phù vừa sợ vừa ghê tởm, không có ai tới cứu nàng liền ríu tít kêu khóc.

Mộ Tử Thư thấy trò khôi hài này, cũng không có ngăn cản Sinh Phong, xác định cái thang không có việc gì, lền cầm theo《 ba mươi sáu sách 》giữa một loạt sách khác trong hàng rút ra, lúc này không nhanh không chậm bước xuống thang.

Trang Chỉ Phù thấy con hổ này chảy nước miếng cũng không ăn nàng, nàng biết con hổ này nghe theo lệnh Mộ Tử Thư, vội vàng dùng hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Mộ Tử Thư khóc cầu: “Mộ công tử, Cứu mạng! Mau cứu cứu ta!”

Mộ Tử Thư không ôn hòa như ngày thường, ngược lại mặt lạnh nhìn Trang CHỉ Phù, nhàn nhạt nói: “Cứu ngươi? Ngươi vừa rồi thời điểm muốn hại ta có nghĩ tới cứu ta?”

Trang Chỉ Phù mở to hai mắt hoảng sợ, trong mắt tràn ra nước mắt, nhìn không rõ vẻ mặt Mộ Tử Thư. Không phải nói Mộ Tử Thư dịu dàng như nước sao? Làm sao lại thấy chết không cứu!

“Mộ công tử, ta sai rồi! Cứu cứu ta, Ta không muốn chết! Cầu xin ngươi nghĩ ta trẻ người non dạ tha cho ta đi! Van cầu ngươi!”

“Trẻ người non dạ nên cứu ngươi? Vậy hài tử trong bụng ta không phải là càng nhỏ hơn sao? Sao không thấy ngươi tha cho nó?”

Nước miếng Sinh Phong lại rớt xuống trên mặt Trang Chỉ Phù hòa với nước mắt của nàng.

Trang Chỉ Phù sợ hãi thét lên: “Mộ công tử! Cứu cứu ta! Ta không dám nữa! Là Hoàng hậu muốn diệt trừ ngươi! Ta vừa mới vào cung không biết cái gì! Ta không dám, cứu cứu ta!”

Mộ Tử Thư mặc dù không có cảm tình gì đối với Trang Chỉ Phù, nhưng cũng sẽ không so đo với một tiểu cô nương, nhìn bộ mặt vừa dính nước miếng cùng nước mắt của Trang Chỉ Phù, thở dài nói: “Ngươi không biết, ta cho ngươi biết, hậu cung không phải là nơi để đùa, nhân lúc Hoàng thượng vẫn chưa sủng ngươi nhanh chóng thoát thân đi, ngươi hảo tự vi chi (tự thu xếp cho ôn thỏa)! Sinh Phong, chúng ta đi.”

Nghe Mộ Tử Thư ra lệnh, Sinh Phong mới liếʍ liếʍ miệng, thu lại nước miếng, bước uy phong lẫm liệt đuổi theo hắn.

Ra khỏi Bác Uyên Các, Mộ Tử Thư mới phát hiện mình ở Tàng Thư Viện đã lâu, trời cũng tối rồi, vội vàng mang theo Sinh Phong trở về Khuynh Nguyệt Điện.

Vậy mà mới ra khỏi Tàng Thư Viện được vài bước, Hỏi Lan Hỏi Mai liền vội vã chạy tới.

“Công tử, ngươi sao đi lâu như vậy, Hoàng thượng chờ ngươi lâu lắm rồi! Nô tỳ còn tưởng rằng đã có chuyện xảy ra, hù chết a!”

“Xin lỗi, ta tìm sách hơi lâu.”

Trời tối, Mộ Tử Thư vừa rồi chú ý tới Hỏi Lan Hỏi Mai chạy tới, giờ mới phát hiện Vũ Văn Quân Quyết cũng đã tới, lúc này đang lạnh mặt nhìn hắn.

“Quyết.”

Vũ Văn Quân Quyết mặt lạnh nhìn Mộ Tử Thư, lạnh lùng nói: “Tử Thư chuẩn bị bữa tối chu đáo như vậy, trẫm còn tưởng Tử Thư sẽ bồi trẫm dùng bữa, cũng không biết là Tử Thư tới bồi sách.”

Mộ Tử Thư nào lại không biết Vũ Văn Quân Quyết đang nhạo báng hắn, liền vội vàng tiến lên bồi tội: “Tử Thư tất nhiên sẽ bồi Quyết dùng bữa, để cho Quyết đợi lâu, là Tử Thư không đúng.”

Vũ Văn Quân Quyết bất trí khả phủ

(từ chối cho ý kiến), rút ra quyển sách trên tay Mộ Tử Thư, nương nhờ ánh lửa sáng trên đèn l*иg Hỏi Lan Hỏi Mai mang tới liếc nhìn, câu môi cười: “ Sách ba mươi sáu? Tử Thư chẳng lẽ muốn lập mỹ nhân kế lấy lòng trẫm?”

“Tử Thư không dám, lấy lòng Quyết nào có dễ dàng.”

Mộ Tử Thư buồn cười lếc nhìn hắn, cùng nhau đi về phía Khuynh Nguyệt Điện.

Vũ Văn Quân Quyết cũng không trêu đùa hắn, đường ban đêm không thấy rõ, liền dắt Mộ Tử Thư tay đặt tại bên người hắn phòng ngừa trật chân té.

“Lần sau nếu muốn trả sách hay đổi sách có thể để cho Hỏi Lan Hỏi Mai đi, cần gì phải tự mình đi xa như thế.”

“Hảo, ta đã biết.”

Mộ Tử Thư nghĩ đến cuộc đối thoại đã nghe ở Tàng Thư Viện kia, cũng không biết có nên đem chuyện của Toàn phi nói cho Vũ Văn Quân Quyết hay không. Chuyện hôm nay không có bằng chứng, ngược lại khiến hắn không vui, hay là chậm rãi nói sau.