74.
Buổi tối, Hứa Tri Hiểu nằm ở trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cả người đều mệt mỏi, không có tinh thần gì.
Vương Khiên gõ cửa đi vào, bưng một ly nước ấm, “Nước đặt trên bàn, cậu nhớ uống lúc còn nóng.”
Hứa Tri Hiểu mở mắt ra, uể oải gật gật đầu, “Thật cảm ơn đàn anh.”
Vương Khiên không lập tức ra ngoài, đứng ở cuối giường cậu, nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm mà ôn hòa, “Đầu còn đau?”
“Tốt hơn nãy nhiều rồi.” Hứa Tri Hiểu ăn ngay nói thật, “Mà chắc còn phải đau thêm một lúc.”
Vương Khiên đứng tại chỗ, vẫn chưa rời đi, trái lại trực tiếp ngồi xuống ở cuối giường cậu, nói: “Tôi giúp cậu mát xa.”
Hả!
Hứa Tri Hiểu vốn còn mông lung buồn ngủ đều bị câu nói này dọa về.
Cậu nhấc người lên, trợn mắt há miệng nhìn phía Vương Khiên, chỉ thấy đối phương như không có chuyện gì xảy ra mà giơ tay ra với cậu, “Đưa gối qua đây.”
“Không, không cần đâu đàn anh…”
“Đưa qua.”
“…”
Hứa Tri Hiểu đưa gối qua, động tác vô cùng chậm chạp, mang theo cứng ngắc rõ ràng.
Vương Khiên đặt gối trên đầu gối, vỗ vỗ, sau đó dùng cằm ra hiệu, “Lại đây nằm.”
Hứa Tri Hiểu hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng bùng nổ một chuỗi lớn thô tục hiếm thấy, sau đó, nửa đau khổ nửa hưởng thụ chậm rãi nhích tới.
Cậu nằm trên đùi Vương Khiên…
Đây tuyệt đối không thể nào là sự thật…
Rất nhanh, ngón tay thô ráp thuộc về đàn ông ấn lên huyệt thái dương của cậu, bắt đầu dùng sức ấn xoa, mang theo nhiệt độ âm ấm, một vòng một vòng, chậm rãi xoay một vòng.
Tim Hứa Tri Hiểu đột nhiên nhảy lên đập một cái trong khoảng không.
Cậu nhanh đóng nhắm mắt, lông mi liên tục rung động, cả lông mày cũng nhíu lại không tự biết, thân thể cứng như đá.
“Thả lỏng.” Vương Khiên nhẹ nhàng vỗ một cái trên trán cậu.
Hứa Tri Hiểu cười khổ ở đáy lòng.
Lúc này, cậu dám thả lỏng sao?
Nếu như không cẩn thận mở mắt ra, đối diện ánh mắt từ trên nhìn xuống của Vương Khiên, cậu cũng không dám tưởng tượng mình sẽ dưới kích động mà làm ra chuyện điên rồ gì.
Quá dằn vặt người, cũng quá thử thách người.
Mà rất nhanh, cậu cả chuyện lộn xộn gì cũng không làm được.
Mười ngón tay của Vương Khiên tràn ngập sức mạnh, dễ dàng liền phát vỡ ý chí vốn yếu ớt của cậu, nắm trong tay tất cả cảm quan cùng tư duy của cậu.
Từ từ, Hứa Tri Hiểu đặt toàn bộ sự chú ý tập trung vào trên đầu ngón tay Vương Khiên.
Da đầu căng thẳng cùng thần kinh co giật dưới da ban đầu, được vừa kéo, lại buông đúng lực nhiều lần, dường như lò xo hết sức, chậm rãi khôi phục trạng thái thoải mái tự nhiên nhất.
Thật sự quá thoải mái, Hứa Tri Hiểu thậm chí cứ như vậy bất giác liền ngủ thϊếp đi.
Trước khi rơi vào mênh mang, suy nghĩ cuối cùng của cậu lại là ——
Đêm nay thực sự là quá đáng sợ rồi, sau này nói không chừng bệnh đau nửa đầu cũng không dám phát tác nữa, ha ha…
75.
Một lúc lâu, nghe tiếng hít thở bằng phẳng mà rất nhỏ của Hứa Tri Hiểu, Vương Khiên rốt cục thu tay lại.
Đầu ngón tay tựa hồ còn lưu lại cảm xúc nhẵn nhụi ấm áp, thoải mái như trong tưởng tượng, rồi lại giống như càng tốt hơn một ít.
Hắn cúi đầu, ánh mắt tinh tế phác hoạ bộ dạng người trước mặt, xẹt qua cái trán trơn bóng, hai mắt hơi khép, sống mũi thẳng tắp, lỗ tai mượt mà, cuối cùng, rơi trên đôi môi màu nhạt kia.
Thật giống như bị dính chặt lấy, rốt cuộc không thể rời tầm mắt.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn nửa ngày, Vương Khiên bỗng nhiên giơ tay, đưa ngón trỏ nhẹ nhàng đặt trên môi Hứa Tri Hiểu.
Đầu ngón tay hơi cứng, mà bờ môi mềm mại, cứ như chỉ cần chạm nhẹ vào liền sẽ lập tức tan ra.
Vương Khiên không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve một chút, sau đó, lại một chút.
Hứa Tri Hiểu ở trong mơ như là có cảm giác, hơi hừ một tiếng.
Hơi thở bé nhỏ thổi vào tay Vương Khiên, ấm áp.
Trong mắt Vương Khiên hiện lên lấm chấm ý cười, khuôn mặt tuấn lãng so với bình thường thì nhiều hơn mấy phần nhu hòa không dễ dàng phát hiện.
Hắn nhẹ nhàng chạm chạm đôi môi kia, thấp giọng nói: “Quả nhiên là Hứa ngốc.”