Hoặc Loạn Quỹ Tích - Qũy Đạo Hỗn Loạn

Chương 1: Quỹ đạo tương giao

Năm 2008:

Harry mệt mỏi day day trán, đem báo cáo trong tay để trên mặt bàn.

Ai cũng không nghĩ tới dư đảng Tử thần Thực tử mà mọi người xem thường lại có năng lực phá phá vỡ thời không vượt ngục Azkaban, cũng may có bậc thầy luyện kim Nicolas Flamel trợ giúp, bọn họ mới có thể mở ra cánh cửa thời không thêm lần nữa, để đuổi theo bọn tù nhân vượt ngục này.

Nhưng làm anh thấy đau đầu chính là, thời không họ sắp đi là năm 1994, đúng lúc giới pháp thuật nước Anh bắt đầu hỗn loạn, chắc bọn Tử thần Thực tử kia là đang ôm dã tâm muốn thay đổi vận mệnh tương lai rồi.

“Ở thời không kia tuy rằng có vận mệnh quỹ đạo giống chúng ta, nhưng dù sao cũng là hai thời không khác nhau, nơi đó xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến vận mệnh của chúng ta. Mình cho rằng chúng ta căn bản không cần lãng phí thời gian trên người lũ tù nhân vượt ngục kia đâu, để chúng tự sinh tự diệt đi.” Draco hiển nhiên không mấy để tâm tới quyết định của Harry.

“Slytherin ích kỷ.” Ron hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ chúng ta đã tắc trách rồi mà còn muốn thời không khác thay chúng ta giải quyết hậu quả sao? Cậu còn muốn trốn tránh trách nhiệm?”

Draco cười lạnh nói, “Cậu nói cho rõ đi tóc đỏ, tù nhân Azkaban vượt ngục là trách nhiệm của ai? Cậu làm Cục trưởng Cục Thần Sáng ngược lại thật nhàn nhã nhỉ?” Sau chiến tranh, Azkaban đã không còn dùng giám ngục nữa, từ đó nhiệm vụ thuộc về giám ngục đều được giao lại cho Thần Sáng phụ trách.

“Cho nên tôi mới muốn bắt đám Tử thần Thực tử này về — chẳng lẽ cậu Bộ trưởng Bộ Pháp thuật sẽ không có trách nhiệm sao?!” Ron thẹn quá hoá giận vỗ bàn đứng lên.

“Được rồi, các cậu đừng cãi nhau nữa!” Hermione gân xanh giật giật, hai người này dù nói về vấn đề gì đều có thể không hợp, cũng coi như một loại kỳ cảnh, “Vẫn là để Harry quyết định đi.” Tuy rằng Harry hiện tại đã làm giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở Hogwarts, nhưng bởi vì thói quen trong chiến tranh, kể cả là Cục trưởng Cục Thần Sáng như Ron hay Bộ trưởng Bộ Pháp thuật như Draco, hoặc Phó Bộ trưởng như cô, đều cần trưng cầu ý kiến Harry khi gặp vấn đề.

“Dù như thế nào, phải ngăn cản hành vi phá hỏng quỹ đạo vận mệnh thời không khác, huống chi việc này là do chúng ta mà ra.” Harry đứng lên mắt nhìn người đàn ông im lặng bên cạnh, “Thân phận các cậu không thích hợp rời khỏi đây quá lâu, mình cùng Severus đi là được rồi, để Minerva tạm thời làm hiệu trưởng, tìm vài Thần Sáng dạy thay mình nữa.” Từ khi Snape lên làm hiệu trưởng, giáo sư độc dược đã đổi thành Horace Slughorn, “Vả lại, giúp mình chăm sóc Bady và Teddy.”

“Ừ, mình sẽ làm tốt mấy chuyện đó sau khi hai người rời khỏi, hai người yên tâm đi.” Hermione gật gật đầu.

Năm 1994:

Sau khi dùng Xoay Thời Gian Harry hết sức chăm chú quan sát bờ bên kia, ở nơi đó, cậu nhìn thấy mình ôm lấy Sirius gian nan chống lại giám ngục bay đầy trời. Nhanh, sắp rồi, rất nhanh thôi cậu sẽ nhìn thấy ba…

Bờ bên kia ánh sáng bạc có chút ảm đạm, cuối cùng tắt ngúm, Giám ngục bay xuống. Thật gần, càng ngày càng gần — đến lúc rồi, nhưng Harry không thấy bất cứ ai — không có bất cứ ai đến cứu cậu… Và đột nhiên cậu bừng tỉnh, thực ra cậu đã không nhìn thấy ba mình, mà là bản thân cậu! Cậu giơ đũa phép lên, lúc trước là sợ hãi nhưng giờ phút này đã chuyển thành kiên định, chỉ có mình mới cứu được mình thôi!

“Expecto Patronum!” Pháp lực trong cơ thể nháy mắt bùng tỏa ra từ đầu đũa phép, ngưng tụ thành một con hươu đực màu bạc xinh đẹp, lấy tư thế trước nay chưa từng có lao vào đàn Giám ngục đông đúc. Thoáng chốc, những bóng đen xấu xí đó thét chói tay chạy trốn bốn phía, bị mũi nhọn màu bạc thánh khiết đuổi lên không trung, rút lui vào bóng tối.

Xong rồi. Harry si mê nhìn Thần Hộ mệnh xinh đẹp, con hươu nhẹ nhàng bước đi trên mặt hồ, ánh sáng bạc nhè nhẹ ngày càng rạng rỡ, không khí lạnh cóng bị xua tan, đẹp mắt mà khó có thể nhìn thẳng, Harry nheo mắt lại, giơ tay che ánh sáng. Khi cậu lần nữa khôi phục thị giác, Thần Hộ mệnh đã từ từ biến mất, thay vào đó là một dáng người thon dài.

Mái tóc đen rối bù, gương mặt đẹp trai, khóe môi cười như không cười… Quen thuộc, vô cùng quen thuộc, dù là trong gương, hay là trên sách, đây là gương mặt Harry vĩnh viễn không thể quên được.

Harry mấp máy môi, cổ họng nghẹn ngào, trước mắt chợt mơ hồ, bóng người đi từng bước một tới gần, cậu vươn tay, giống như muốn bắt lấy người đàn ông trong ảo cảnh này, giọng nói run rẩy, “Ba… Ba?!”

HARRY cười khổ mặc cậu bé gần trong gang tấc nhào vào lòng mình, cánh cửa thời không chết tiệt đúng là biết lựa thời điểm, cũng không biết SEVERUS bị rơi vào đâu… “Anh không phải ba em.” Anh bất đắc dĩ vỗ vỗ thiếu niên run rẩy, anh có thể cảm nhận được khát vọng của đối phương, dù sao mình cũng từng như vậy.

Cậu bé trong ngực cứng đờ, xiết chặt lưng áo choàng của anh, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng, “Sao có thể…”

“Xin lỗi, anh không phải cha em.” HARRY xoa xoa mái tóc đen hỗn độn của đối phương, thở dài. “Đôi mắt của anh và em cả mẹ em đều giống nhau.” Quả nhiên trông anh rất giống James sao.

Cậu bé Kẻ Được Chọn lui về sau một bước, đúng vậy, đó là một đôi mắt màu xanh biếc như ngọc, cho dù không có ánh sáng vẫn sáng ngời như cũ, anh ta không phải ba, giống như cậu sau khi lớn lên hơn…

Nhưng vào lúc này, phía sau vang lên tiếng vó ngựa, “Harry!” Hermione kéo bằng mã Buckbeak chạy tới, “Anh… Anh ta là ai?” Nữ phù thủy kinh ngạc trừng thanh niên phiên bản người lớn của bạn tốt. Còn chưa chờ đối phương trả lời, lại có hai bóng người bước vào tầm mắt, là cụ Dumbledore và Snape! “Giáo sư Dumbledore?”

Lão hiệu trưởng yên lặng đẩy kính mắt, bậc thầy độc dược kế bên đã vươn tay nắm lấy cậu bé Kẻ Được Chọn còn đang sửng sốt, bình tĩnh nhắm đũa phép vào HARRY.

“Tôi không có ý xấu.” HARRY hưng phấn đánh giá người đàn ông giống hệt bạn đời của mình, cho đến khi đối phương nhăn mày càng ngày càng sâu có thể ngay lập tức ném một cái Avada Kedavra, mới đem tay đến phía sau, xách ra một con chuột, tiện tay ném cho người đàn ông đó, “Đây là thành ý của tôi.” Con chuột vừa mới bay đến giữa không trung, đã bị pháp thuật phản xạ của người đàn ông rơi xuống đất.

“Peter Pettigrew!?” Harry cùng Hermione đồng thanh.

“Ngài Dumbledore, chúng ta có thể nói chuyện không?” HARRY quay đầu nhìn về phía Dumbledore, “Chỗ này của tôi có ít tư liệu về Trường Sinh Linh Giá.”

Ánh mắt cụ chợt lóe, đè lại tay nắm chặt đũa phép của Snape, “Severus, nhờ thầy mang ngài đây đến phòng hiệu trưởng chờ tôi. Harry, mang theo con chuột kia, chúng ta cần xử lý vấn đề ba đỡ đầu của trò trước.”

Dọc đường đi Snape như canh giữ phạm nhân, gần như chọc đũa phép vào thắt lưng HARRY. HARRY cố gắng đè nén bản năng phản kháng của cơ thể, khiến mình trở nên vô hại một chút, như không có việc gì đi đến hướng phòng hiệu trưởng, cảm giác quen thuộc kia ngược lại thành anh dẫn Snape tới.

Không ai mở miệng, bầu không khí giữa hai người im lặng nặng nề. Khi HARRY vào cửa, phượng hoàng Fawkes bỗng nhiên kêu một tiếng hưng phấn kích động vỗ cánh, hai mắt có thần sáng ngời nhìn thẳng vào anh. Những bức ảnh các đời hiệu trưởng bị tiếng kêu của nó làm tỉnh giấc, trắng trợn bắt đầu đánh giá HARRY rồi khe khẽ nói nhỏ.

“Ngài Snape, ngài không cần căng thẳng như vậy.” HARRY không có hình tượng dựa vào sô pha, phất tay gọi phượng hoàng tới, thưởng thức lông trên đầu nó. Xuyên qua thời không cũng không phải chuyện dễ dàng gì, bị ép đến mất đi cảm giác cũng không thoải mái.

Snape cười lạnh, trong mắt hiện lên chán ghét, khi chạm phải đôi mắt xanh biếc của HARRY lại không tự giác nhăn mày. Người này, thật ra có quan hệ gì với Kẻ Được Chọn?

Bọn họ không lúng túng bao lâu, Dumbledore đã trở lại. Cụ bảo HARRY ngồi xuống, liếc con phượng hoàng vứt bỏ chủ nhân, rồi mỉm cười gật đầu với HARRY: “Xin hỏi phải xưng hô với quý ngài đây như thế nào?”

“Harry Potter, tôi đến từ năm 2008, với mọi người mà nói là một thời không khác.” HARRY không để ý đối phương thật sự có kịp tiêu hóa lời anh nói hay không, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Tôi đến đây vì giải quyết một đám Tử thần Thực tử đã vượt ngục Azkaban nơi đó trốn đến thời không này của mọi người. Có khả năng bọn chúng sẽ lợi dụng ký ức trong tương lai hồi sinh Voldemort trước, làm nhiễu loạn trật tự bình thường ở thời không này. Đơn giản mà nói, chúng tôi tới đây để giải quyết hậu quả do sự sơ sẩy của mình”.

“Các anh? Trừ anh ra còn ai nữa?” Dumbledore ngoài dự đoán của người không nhìn vào trọng điểm, giống như đã sớm biết được thân phận của anh, nếu so sánh, còn bình tĩnh hơn Snape như đang xem trò hề nhiều.

“Bạn đời của tôi, phụ trách thu thập thông tin tình báo về Tử Thần Thực Tử.” Dù ra sao, khi sự thật xảy ra thì họ mới tin, “Vậy đi, để tiết kiệm thời gian, tôi sẽ tóm lược cho hai người xem một ít ký ức ở tương lai, tuy rằng vì chúng tôi đến đây, quỹ đạo định mệnh ở nơi này sẽ thay đổi.” HARRY nói với Dumbledore muốn lấy Chậu Tưởng Ký, dùng đũa phép của mình nhắm ngay huyệt Thái Dương, kéo ra một sợi tơ ký ức màu bạc.

Dumbledore cũng không có chú ý đến sợi tơ ký ức đó, ngược lại cụ tập trung nhìn đũa phép của HARRY, người chế tạo đũa phép Ollivander đã từng nói, mỗi cây đũa phép đều chỉ có một, mà hiển nhiên nó giống y hệt đũa phép của Kẻ Được Chọn!

Năm học thứ ba Peter Pettigrew lẩn trốn, Harry dùng Xoay Thời Gian đi cứu Sirius Black; nghỉ hè đi xem Cup Quidditch Thế giới Tử thần Thực tử xuất hiện, Thi đấu Tam Pháp thuật năm thứ tư, Voldemort sống lại, Bộ Pháp thuật che mắt mọi người; năm thứ năm Umbridge khống chế Hogwarts, đặc tính Trường Sinh Linh Giá của Harry biểu hiện ra, theo Snape học Bế quan Bí thuật, D.A thành lập, đi cướp quả cầu tiên tri, Sirius chết; năm thứ sáu biết được ký ức của Tom Riddle, Dumbledore trúng lời nguyền từ nhẫn Gaunt, rồi dẫn Harry đi lấy hộp dây chuyền giả, để có đươc sự tín nhiệm của Voldemort, Snape tự tay gϊếŧ Dumbledore; năm học thứ bảy khi thế giới hỗn loạn và đen tối, các phù thủy giãy dụa và phản khán, chết chóc liên miên, trận chiến cuối cùng ở Hogwarts…

“Buồn cười! Ta tuyệt đối sẽ không để một Potter xem bất luận ký ức gì!” Sắc mặt Snape trở nên dữ tợn, gã nhìn thấy mình trước khi chết giao ký ức cho Kẻ Được Chọn, sự riêng tư của gã, mọi thứ gã che dấu thật sâu, lại lộ ra trước mặt nhóc con nhà Potter! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, tuyệt đối không thể tha thứ! Lấy tính cách của Potter, sẽ có bao nhiêu người sẽ biết đây? “Rốt cuộc mi là ai?!” Snape lấy đũa phép hướng vào trái tim đối phương, nhưng lý trí nói cho gã biết nếu không đến từ tương lai, đối phương không thể nào biết điều đó, nghĩ đến việc ký ức gã bị nhìn thấy, gã lại cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

“Tôi chỉ cho hai người thấy ký ức tôi đã trải qua thôi.” HARRY thản nhiên nhìn thẳng người đàn ông, “Nói trắng ra là, chúng ta ở hai thời không khác biệt, thầy và Snape tôi biết vốn không cùng một người, thầy làm gì kích động như vậy?” HARRY không định nói cho họ Snape chưa chết, và chuyện hai người đã trở thành bạn đời. Bởi vì dưới tình huống này không ai có thể tiếp thu sự thật đó, họ đến để ngăn Tử thần Thực tử phá hỏng quỹ đạo vận mệnh của thời không này, chứ không phải làm nó càng thêm hỗn loạn.

“Bình tĩnh một chút đi, Severus.” Dumbledore đè tay Snape xuống lần nữa, “Tôi rất ngạc nhiên, dựa theo những gì anh nói, thời không này của chúng tôi xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến vận mệnh của các anh, anh hoàn toàn có thể không cần gánh vác trách nhiệm này.”

“Tôi không làm được”. Ánh mắt mệt mỏi của HARRY nhìn về phía lò sưởi trống rỗng, “Chuyện này do chúng tôi gây ra.”

Giáo sư độc dược cười nhạo một tiếng ngu xuẩn, lão hiệu trưởng lại vui mừng nói “Anh là một Gryffindor xuất sắc.” Lời cụ vừa dứt, trong lò sưởi âm tưởng dấy lên ngọn lửa màu xanh, ngay sau đó bóng dáng một người cao lớn bước ra.