Tần gia phương bắc Giang thành, mặc kệ qua bao lâu, đều là vẫn là dáng dấp vốn có, trong một viện tử vĩnh viễn có một đám người hạnh phúc hài hòa.
Vài chục năm trước, cùng với vài chục năm sau ngày hôm nay vẫn như vậy.
Đây là từ lúc Tần Kính Quân có ký ức, lần đầu tiên quay về Tần gia.
Đây cũng là lúc Ngụy Tư Minh sau khi xuống núi, lần đầu tiên quay về Tần gia.
Đây cũng là lúc ngoại nhân Lục Thính Lan, lần đầu tiên đến Tần gia làm khách.
Để cho ba ba và các đa đa của mình một cái kinh hỉ, Tần Kính Quân lúc xuất phát rời khỏi Lưu Ly tiểu trúc, cũng không có nói cho người nhà Tần gia.
Hiện tại, khi bọn hắn đứng trước cửa lớn Tần gia, trong lòng đều tràn ngập cảm giác kỳ dị.
Ngôi nhà nhớ nhung nhiều năm qua, đang ở ngay trước mắt.
Vươn tay là có thể chạm.
Ngôi nhà này, mới là gốc rễ của y, sau khi hiểu chuyện, ở trong mộng, Tần Kính Quân đã vô số lần đi tới.
Thế nhưng, chỉ có ngày hôm nay, mới là chân chân chính chính trở về.
“Ngụy Tư Minh, đây là nhà của chúng ta.”
Tần Kính Quân nhìn ca ca lãnh ngạo bên cạnh, gần như nỉ non mở miệng nói.
Ngụy Tư Minh nhíu mày, kéo tay Tần Kính Quân nói: “Ngươi là dự định đứng ngoài không vào sao???”
Nói liền lôi kéo Tần Kính Quân đi về phía trước.
“Này, chờ một chút... Ta còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý... Cho ta chuẩn bị một chút đã...”
“Ba vị công tử có chuyện gì không???”
Khi Ngụy Tư Minh cường kéo Tần Kính Quân đến trước cửa, người gác cửa mặt không đổi sắc, trang nghiêm hỏi, hiển nhiên bọn họ đã được huấn luyện tốt.
“Chúng ta...”
Tần Kính Quân còn chưa nói xong, Ngụy Tư Minh đã lạnh lùng nói: “Đi nói cho chủ tử của các ngươi, nhi tử của hắn đã về.”
“Ách...”
Người gác cửa ngây người một chút, nhi tử của chủ tử bọn họ???
Tần gia tứ vị công tử hắn đều phi thường quen thuộc, ba người trước mắt này, rất lạ, sao có thể là nhi tử chủ nhân nhà mình???
Chẳng lẽ, là tư sinh tử của đại công tử nhị công tử hoặc là tam công tử ở bên ngoài???
Trời ơi, ‘Phu nhân’ duy nhất trong phủ bọn họ là một người thiện lương cỡ nào, sao có thể chịu được đả kích như vậy???
Cho dù trong lòng nghi ngờ không ngớt, người gác cửa cũng lập tức đi vào thông báo.
Tần Vô Phong tự mình ra ngoài nhập hàng mấy ngày sau mới về, gánh nặng trong nhà liền rơi xuống trên vai Tần Vô Song.
Tần Vô Hạ là nhàn rỗi nhất, nhiệm vụ quan trọng mỗi ngày chính là cùng Vân Khuynh đi Phúc Lợi học viện, cùng với Phúc Lợi cô nhi viện xem các đệ tử và hài tử.
Vừa khéo, nhất khắc trước khi Tần Kính Quân và Ngụy Tư Minh bọn họ tới, Tần Vô Hạ và Vân Khuynh vừa quay về Tần phủ, bọn họ vừa ngồi xuống chưa được một hồi, thậm chí ngay cả ghế cũng chưa ngồi nóng.
Vốn sáu hài tử ở lại trong nhà, ngoại trừ lão tam Tần Hương, lão tứ Tần Sơ Tầm, lão ngũ Tần Sơ Tuyết ba người đều đã theo Bạch Khuynh Vận đến kinh thành chơi ra, ba hài tử tuổi còn nhỏ khác, đều ở trong Phúc Lợi học viện Vân Khuynh thành lập đi học, hôm nay không có ở nhà.
Vân Khuynh và Tần Vô Hạ đột nhiên nghe người gác cửa nói ngoài cửa có một thiếu niên hơn mười tuổi tự xưng là hài tử Tần gia, không khỏi đều là ngẩn ra.
Thế nhưng Vân Khuynh lập tức phản ứng tới.
“Hơn mười tuổi... Vô Hạ.”
Năm tháng cũng không lưu lại vết tích mảy may trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh, dáng dấp y nhìn qua vẫn giống như khi vừa tới Tần gia.
Ánh mắt Tần Vô Hạ ôn hòa nhìn y: “Ân???”
Vân Khuynh có chút kích động nắm tay hắn: “Ngươi nói... Có thể là Kính Quân đã về hay không???”
Nhi tử của y, ở bên ngoài, mà người Tần phủ không nhận biết, chỉ có hai người, Tần Kính Huyền ở chỗ Chiến Thiên Y, ngày trở về xa xa không hẹn, vậy nên người ngoài cửa khả năng là Tần Kính Quân tương đối lớn.
“Di... Đúng vậy... Khuynh Khuynh, chúng ta đi ra xem.”
Dứt lời, Vân Khuynh và Tần Vô Hạ liền bước nhanh ra cửa.
Tần Vô Song cũng nhận được tin tức.
Có lẽ bởi vì Tần Kính Quân và Ngụy Tư Minh là hài tử của hắn, vừa mới nghe người gác cửa nói như vậy, hắn lập tức nghĩ tới Tần Kính Quân và Tần Kính Huyền.
Sau đó ý niệm trong đầu tiếp theo chính là muốn đem chuyện này nói cho Vân Khuynh, kết quả đi tới trong viện liền đυ.ng phải Vân Khuynh và Tần Vô Hạ, ba người nhìn nhau cười, cùng ôm lấy tâm tình kích động, đi gặp thiếu niên tự xưng là nhi tử của bọn hắn.
Ngoài cửa, Tần Kính Quân dắt ống tay áo Ngụy Tư Minh: “Ngươi vừa rồi nói cũng quá trực tiếp rồi... Hơn nữa, ngay cả tên cũng chưa báo, rất không có lễ phép... Ba ba và các đa đa, không nhất định có thể đoán ra chúng ta.”
Lông mày Ngụy Tư Minh càng nhíu càng chặt: “Chẳng qua là về nhà thôi, cần gì phải phiền phức như vậy???”
Tần Kính Quân nghe vậy trừng lớn con mắt ngập nước, biểu tình có chút tức giận: “Ngươi không thể nói như vậy, đây là lần về nhà đầu tiên sau khi chúng ta hiểu chuyện, tự nhiên phải cận thận một chút.”
Ngụy Tư Minh hừ lạnh một tiếng: “Giữa thân nhân chân chính, làm sao để ý đến cấp bậc lễ nghĩa như vậy? Huống hồ, ta có ngươi là đủ, bọn họ, không quan trọng.”
“Ngụy Tư Minh.”
Tần Kính Quân lại có xu thế xù lông: “Ngươi có thể có chút nhân tính hay không, bọn họ là người sinh ra ngươi, cái gì là bọn họ không quan trọng???”
Trên trán Ngụy Tư Minh mơ hồ đau nhức, Tần Kính Quân, kỳ thực rất khó đối phó.
Hơn nữa, còn hơn hắn, Tần Kính Quân càng giống một người hài tử mười bốn tuổi, không đủ ổn trọng... Ngụy Tư Minh quay mặt đi, lựa chọn trầm mặc, không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này với Tần Kính Quân.
Tần Kính Quân cũng không bỏ qua, lách đến trước người hắn, ngẩng đầu dùng con mắt ngập nước khẩn trương nhìn chăm chú vào hắn, còn thỉnh thoảng lấy tay lôi kéo ống tay áo hắn: “Một hồi thấy các đa đa và ba ba nhất định không được nói như vậy, phải lễ phép một chút biết chưa.”
Ngụy Tư Minh không có mở miệng.
Tần Vô Song, Tần Vô Hạ và Vân Khuynh ba người trong phút chốc đi ra trước cửa.
Trước cửa có ba thiếu niên.
Mắt Vân Khuynh từ lúc thấy ba người bọn họ, liền dừng lại trên người Tần Kính Quân mang theo đấu lạp, thanh âm có chút run: “Tiểu Bảo.”
Những năm gần đây, tuy rằng Tần Kính Quân một mực ở Lưu Ly tiểu trúc không quay về Tần gia, thế nhưng Vân Khuynh mấy người cũng đi Lưu Ly tiểu trúc gặp qua Tần Kính Quân, vậy nên liếc mắt y liền nhận ra nhi tử của mình.
Tần Kính Quân xuyên thấu qua mạng che mặt thấy Vân Khuynh Tần Vô Song, Tần Vô Hạ, lập tức quên Ngụy Tư Minh bên người, vươn tay kéo đấu lạp trên đầu, mấy bước nhanh đi tới trước mặt Vân Khuynh, thanh âm cũng có chút run: “Ba ba.”
Vân Khuynh nhìn y từ trên xuống dưới: “Tiểu Bảo, sao ngươi trở về không nói cho chúng ta một tiếng, chúng ta cũng dễ đi đón ngươi, đón gió tẩy trần cho ngươi.”
Trên khuôn mặt trắng noãn của Tần Kính Quân lập tức đỏ lên, buông xuống mí mắt, đôi mắt ngập nước xấu hổ nhìn mặt đất: “Ta... Muốn cho ba ba một cái kinh hỉ.”
Vân Khuynh cười cười, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy hạnh phúc và thoải mái, nói với Tần Kính Quân: “Lẽ nào tiểu Bảo chỉ muốn cho ta một kinh hỉ, ba đa đa đều không cần sao???”
Tần Kính Quân mặt càng đỏ hơn, lúc này mới giương mắt nhìn Tần Vô Song và Tần Vô Hạ, nhất nhất kêu lên: “Nhị đa đa, tam đa đa.”
Vân Khuynh lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thính Lan và Ngụy Tư Minh, ánh mắt dừng một chút trên khuôn mặt Ngụy Tư Minh, hài tử này cho y một loại cảm giác khác thường.
Cảm giác khác lạ nói không rõ.
Thế nhưng y như trước lập tức thu liễm tâm tình nói: “Hai vị là bằng hữu của tiểu bảo phải không, cảm tạ các ngươi một đường làm bạn với tiểu Bảo.”
Lục Thính Lan luôn luôn phong lưu quen, lúc còn bé vừa thấy Vân Khuynh kinh vi thiên nhân, sau đó bất luận nam nữ, khi tìm đối tượng, đều phải so sánh một phen với tướng mạo Vân Khuynh.
Hắn còn buông ra hào ngôn, nếu không tìm được người đẹp như Vân Khuynh, hoặc là đẹp hơn Vân Khuynh, hắn liền cả đời không cưới.
Hôm nay Vân Khuynh cười tươi như hoa với hắn, đẹp đến toàn thân hắn đều phải bay lên, khuôn mặt anh tuấn biến đổi có chút méo, thẳng nhìn chằm chằm Vân Khuynh gật đầu: “Hẳn là, hẳn là.”
Ánh mắt Tần Vô Song lại có thâm ý khác ngừng nửa ngày trên người Ngụy Tư Minh.
Hắn luôn cảm thấy ánh mắt thiếu niên lạnh lùng kia vẫn dính trên người nhi tử hắn, giữa hai người, hình như... Trong lòng mơ hồ hiện lên một tia lo lắng, hắn thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: “Khuynh nhi, có cái gì nói, vào nhà trước đi, ở đây không thích hợp.”
Vân Khuynh gật đầu: “Xem ta... Quá cao hứng rồi, đều quên mời các ngươi tiến vào. Đến...”
“Chờ một chút, ba ba.”
“Đây là ca ca... Ngụy Tư Minh ca ca.”
Vân Khuynh như bị sét đánh, thoáng chốc giật mình tại chỗ, hé hé môi: “Ngụy... Tư Minh... Ngươi là Đại Bảo???”
Nói, nước mắt trong suốt, liền từ trong mắt y chảy ra.
Tần Vô Song và Tần Vô Hạ cũng là vẻ mặt khϊếp sợ.
Không có biện pháp, nhân vật lợi hại như Chiến Thiên Y, mười ba năm trước đã từng nói qua, lúc nào Đại Bảo Tần Kính Huyền có thể đánh bại hắn, hắn mới bằng lòng thả Đại Bảo trở về.
Hôm nay Đại Bảo cũng chỉ mới mười bốn, ba người dù thế nào cũng nghĩ không ra, Đại Bảo lại vào cái tuổi nhỏ như vậy đánh bại Chiến Thiên Y cường đại kia.
Cũng chính vì vậy, Vân Khuynh và Tần Vô Song, mới không có một chút mảy may đem thân phận Ngụy Tư Minh liên tưởng đến trên người Đại Bảo.
Nghe thấy Vân Khuynh gọi hắn Đại Bảo, lông mày Ngụy Tư Minh cau lại, không tình nguyện gật đầu: “Ta nhớ kỹ... Khi còn bé, các ngươi gọi ta Đại Bảo không sai, khi đó còn đặt tên cho ta là Tần Kính Huyền, thế nhưng hiện tại ta dùng chính là Ngụy Tư Minh Ngụy Quang Hàn đặt cho ta.”