Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 290: Ngoại truyện 1.1 bao tử thiên chi tụ thành bàn mạt chượt

Năm tháng như nước chảy, trong nháy mắt đã gần tới hai năm.

Đầu năm năm ngoái, Vân Khuynh rốt cục không phụ sự kỳ vọng, sinh ra một nữ tính duy nhất của mấy đời Tần gia gần đây.

Tiểu công chúa này, lúc sinh ra cũng rất được người thích, không phải bởi vì nàng đáng yêu như nước trong veo, cũng không phải bởi vì nàng là nữ hài duy nhất của mấy đời Tần gia gần đây, chủ yếu là bởi vì lúc nàng sinh ra, tương đương nhu thuận, tuyệt không giống Đại Bảo tiểu Bảo lăn qua lăn lại người như vậy.

Vân Khuynh lúc sinh nàng ra, đặc biệt thuận lợi, đau đớn cũng nhỏ, vậy nên mọi người từ lúc tiểu gia hỏa này sinh ra đã nhận định nàng là một bảo bảo ngoan, bởi vậy cũng rất thích nàng.

Nàng xuất hiện, hòa tan một chút tiếc nuối Đại Bảo tiểu Bảo không ở Tần phủ.

Người bên trong Tần gia, thích hài tử nhất, chính là Tần Du Hàn.

Một lão nhân qua tuổi bán trăm, dĩ nhiên cùng một đám tiểu bối đoạt hài tử, mà Liên Duyệt không những không ăn giấm, trái lại là cùng Tần Du Hàn đoạt.

Vân Khuynh và Tần gia huynh đệ nếu là yêu cầu chăm sóc hài tử, Liên Duyệt đều sẽ đem bọn họ đá bay, lý do đá bọn họ đi, chính là để cho bọn họ nỗ lực tạo người.

Hôm nay, Tần gia tam huynh đệ đều đi làm việc, Vân Khuynh sau khi học một hồi võ công với Long Liễm, thay đổi một thân áo quần, liền đi tìm Liên Duyệt, muốn chăm sóc tiểu nữ nhi của y.

“Tiểu Khuynh, ngươi và tiểu Phong tiểu Song tiểu Hạ đều còn trẻ như vậy, thừa dịp tuổi trẻ sinh thêm mấy oa oa tới chơi... Khụ khụ khụ, phải biết rằng, Tần gia chúng ta tiểu Phong bọn họ đồng lứa, nhiệm vụ nối dõi tông đường đều đặt trên người một mình ngươi.”

“... Tỷ, đã ba hài tử rồi, còn muốn... Ngươi cho ta tiểu trư sao???”

Liên Duyệt trợn tròn đôi mắt đẹp:

“Tiểu Khuynh, đừng nói với ta ngươi sinh ba đứa sẽ không muốn sinh nữa... Cái này là không được, không nói không công bình với tiểu Phong, chính là ta, ta cũng không hài lòng...

Ta một mực chờ ngươi sinh một đội bóng đá... Nhưng hiện tại ngay cả một bàn mạt chược còn chưa tới cửa ngươi đã muốn bãi công...”

“Ách...”

Vân Khuynh bị ngôn từ của Liên Duyệt dọa đến thiếu chút nữa sặc nước bọt của mình: “Đội bóng đá!!! Tỷ, đó là 11 người, 11 người đấy!!! Thật muốn đến một đội bóng đá, không muốn mạng của ta mới là lạ...”

“Sợ cái gì, lúc đỡ đẻ cho Hương Hương tiểu Cừ không phải đã nói rồi sao, thân thể của ngươi rất tốt, sinh thêm mấy đứa hoàn toàn không thành vấn đề.”

Hương Hương chính là tiểu công chúa hiện tại của Tần gia, Tần Hương, là Liên Duyệt đặt, nàng ở trong đám nam nhân Tần gia, tiểu cô nương nhu thuận tự nhiên là thơm ngào ngạt, cũng không cần nghĩ nhiều, trực tiếp đánh nhịp định ra tên Hương Hương này.

“Được được, tỷ, Hương Hương ngươi chăm sóc đi, ta đi xem đại ca và Vô Song bọn họ có cần giúp gì không.”

Gần hai năm nay, nhiều lúc Tần Vô Phong bọn họ đặc biệt bận, Vân Khuynh cũng sẽ giúp bọn họ, số lần hỗ trợ vặt vãnh nhiều, y đối với vận tác và lực lượng Tần gia cũng đã đại thể nắm chặt dưới đáy lòng, sau đó hiện tại đi giúp cũng là thuận buồm xuôi gió.

Trước đây Tần gia tam huynh đệ đều có thư phòng riêng, lúc xử lý sự vụ, đều là việc ai người nấy làm, sau khi bốn người thành thân, Vân Khuynh và Liên Duyệt liền cùng đem thư phòng của bọn họ cải thiện một chút.

Giống như phòng làm việc hiện đại, ba bốn cái bàn đặt cùng với nhau, chia ra các bàn mặt đối mặt mà ngồi, gặp phải cái gì không có biện pháp, hoặc là có chuyện gì cần thảo luận, ba người sẽ cùng dừng lại, bàn bạc một phen.

Vân Khuynh thỉnh thoảng sẽ mang theo trà và cao điểm đi xem bọn hắn, hoặc là hỗ trợ, hoặc là ngồi một mình đọc sách ở một bên.

...

Làm nữ oa oa duy nhất Tần gia, Hương Hương và một nữ nhân khác của Tần gia Liên Duyệt là tương đương hợp ý.

Nếu không phải Tần Du Hàn phản đối, một ngày đêm mười hai canh giờ, phỏng chừng các nàng sẽ từng phút từng giây dính vào với nhau, cũng may Tần Du Hàn kiên trì không cho phép Liên Duyệt ngủ cùng người khác, cho dù là tiểu oa nhi cũng không được.

Bởi vậy ban đêm, Hương Hương sẽ bị Liên Duyệt đưa cho bà vυ' đặc biệt mang từ bên ngoài về.

Vân Khuynh và Tần gia tam huynh đệ, một ngày đêm cơ hội ở cùng Hương Hương có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có ở cạnh bên người Liên Duyệt hoặc là lúc dùng bữa bọn họ mới có thể gặp mặt.

Tần gia tam huynh đệ, đều rất thích Hương Hương, không có đặc biệt thích cũng không có đặc biệt không thích...

Ban đêm, Vân Khuynh vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn ngọn đèn dầu, có chút xuất thần, y nhớ tới lời Liên Duyệt nói vào ban ngày.

Y rất lưu ý một câu trong đó —- đối với Tần Vô Phong không công bình.

Đích xác không công bình.

Từ hai người yêu nhau, đến hài tử, hình như đối với Tần Vô Phong vẫn rất không công bình.

Giữa Tần gia tam huynh đệ, cùng Tần Vô Song là thành thân, giản đơn nhất, nước chảy thành sông, cùng Tần Vô Hạ là vì Hương Hương, cũng bởi vì hai người ca ca thoái nhượng bảo vệ, chỉ có Tần Vô Phong, là khó như lên trời.

Lúc yêu nhau vốn là trải nghiệm đau khổ nhiều, tới hiện tại, y đã lần lượt sinh ra hài tử của Tần Vô Song và Tần Vô Hạ, nhưng chỉ có Tần Vô Phong là không có.

Sau khi thành thân, Tần Vô Phong liền thành đứng đầu một nhà, áp lực trên vai là có thể nghĩ tới, y có thể vì Tần Vô Phong làm rất ít rất ít.

Đối với Tần Vô Phong mà nói, tình cảnh như vậy, có lẽ là chân chính không công bình.

Y duy nhất có thể làm khiến Tần Vô Phong cảm thấy kinh hỉ, có lẽ đúng như Liên Duyệt muốn, cho nàng một bàn mạt chược, sinh một người hài tử cho Tần Vô Phong.

Vân Khuynh dần dần hạ quyết tâm, không còn bối rối, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nhất mạt dáng cười.

Thời gian sau khi thành thân, cuộc sống giống như gia đình bình thường, vụn vặt, yên lặng, nhưng cũng rất ấm áp, Vân Khuynh đã không còn loại tâm tư quấn quýt thích để tâm vào chuyện vụn vặt như trước.

Gặp chuyện, lập tức bắt đầu động não hạ quyết tâm giải quyết, bởi vì y phát hiện rất nhiều chuyện, kỳ thực là càng kéo dài càng thương tổn người.

Giường của Vân Khuynh rất lớn.

Đích xác rất lớn, bởi vì đôi khi là bốn người cùng ngủ ở trên.

Bốn người lúc mới thành thân, từng vì vấn đề giấc ngủ mà đau đầu một trận, bốn người ngủ cùng nhau đương nhiên là vui vẻ, nhưng cũng phải suy nghĩ tới tiểu thân thể của Vân Khuynh có chịu được hay không???

Hơn nữa hai người yêu nhau, luôn luôn cần không gian cá nhân, mỗi ngày bốn người đều cùng một chỗ, chung quy cũng có chút chỗ bất tiện.

May là Tần gia có vị nương Liên Duyệt cường hãn không gì sánh được kia, Liên Duyệt chỉ hỏi Vân Khuynh một câu, tất cả vấn đề liền toàn bộ giải quyết.

Liên Duyệt hỏi Vân Khuynh: “Một tuần có mấy ngày???”

Vân Khuynh ngơ ngác trả lời: “Bảy ngày.”

Sau đó suy tư một chút liền có manh mối.

Một tuần bảy ngày, Tần gia tam huynh đệ là ba người, kỳ thực vấn đề ngủ dễ giải quyết.

Mỗi người một tuần hai ngày, một ngày cuối cùng cùng nhau ngủ là được.

Thứ hai thứ năm là Tần Vô Phong, thứ ba thứ sáu là Tần Vô Song, thứ tư thứ bảy là Tần Vô Hạ, chủ nhật mọi người cùng ngủ.

Ngày như vậy, kỳ thực vừa mới bắt đầu thời gian ứng phó là có chút vất vả, nhưng lâu dần Vân Khuynh liền càng ngày càng quen, đến bây giờ đã thuận buồm xuôi gió.

Hôm nay, vừa khéo, đúng vào thứ hai.

Phỏng chừng Tần Vô Phong còn đang làm việc, Vân Khuynh đến chỗ bà vυ' của Hương Hương bế Hương Hương một hồi, dỗ cho nàng ngủ sau mới trở lại chỗ ở của mình.

Tần Vô Phong còn chưa về, Vân Khuynh cởi dây buộc tóc, rút đi áo khoác, nửa tựa trên giường đọc sách.

Qua một hồi Tần Vô Phong liền trở về.

Vân Khuynh thấy hắn tiến đến, liền cất sách, có chút suy nghĩ nhìn hắn.

Tần Vô Phong tùy ý Vân Khuynh nhìn, mặt không đổi sắc, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị ngoại trừ mềm xuống một chút, hầu như không có biến hóa khác.

Trong đôi mắt như hắc diệu thạch mang theo tình cảm ấm áp nhè nhẹ.

Vân Khuynh xoa xoa cằm, nhìn Tần Vô Phong đang bận bịu, mở miệng nói: “Đại ca, ngươi có nghĩ tới muốn một người hài tử hay không???”

Tần Vô Phong giật mình, gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu: “Thuận theo tự nhiên đi, có Đại Bảo tiểu Bảo và Hương Hương là được, hơn nữa, mỗi lần sinh hài tử nghe ngươi kêu la thống khổ ta liền hận ngươi phải chịu đựng chuyện này...”

L*иg ngực Vân Khuynh vì lời Tần Vô Phong nói, bắt đầu tràn ra hơi ấm nhè nhẹ.

Tần Vô Phong, đây là Tần Vô Phong, từ nhất khắc hắn yêu Vân Khuynh, hắn đã kiên định không thay đổi trả giá cho tình yêu lớn.

Đang lúc nói chuyện, Tần Vô Phong đã lưu loát rút đi áo khoác, xốc lên chăn bông trực tiếp ôm Vân Khuynh vào lòng.

Đưa tay giơ lên cằm Vân Khuynh, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên cánh môi hồng nhạt của y.

“Chỉ cần ngươi ở bên ta là tốt rồi, cái khác, đều không quan trọng.”

Vân Khuynh vươn tay ôm cổ hắn, tới gần hắn, gần như là nửa tựa vào lòng hắn: “Thế nhưng, ta muốn sinh hài tử của đại ca... Đại Bảo tiểu Bảo không ở bên người, Hương Hương thì luôn bị tỷ chiếm lấy... Ta căn bản là không có cơ hội thân cận với hài tử, ta muốn sinh một người hài tử tự mình chăm sóc.”

Tần Vô Phong vươn tay vỗ về mái tóc dài đen như mực của y, theo sợi tóc trượt xuống, bàn tay đặt lên vai y, thăm dò vào áo trong đơn bạc cảm thụ cảm giác mềm nhẵn dưới tay khiến kẻ khác yêu thích không buông tay, hơi thở Tần Vô Phong có chút bất ổn: “Vân nhi... Sau khi sinh xong Hương Hương... Không phải vẫn không muốn chúng ta bính phía trước sao... Sao đột nhiên...”

“Ta thay đổi chủ ý, đại ca, ta trước đây chỉ là nghĩ ba hài tử là đủ rồi... Quá nhiều chúng ta sẽ không chăm sóc được... Nhưng hiện tại ta nghĩ thuận theo tự nhiên rất tốt...”

“Ân.”

Tần Vô Phong trở mình, thuận thế đem y đặt ở dưới thân: “Vậy thuận theo tự nhiên đi.”

Nói, cánh môi nóng hổi của hắn ấn lên chiếc cổ trắng nhỏ của Vân Khuynh...