Tần Vô Song bị Tần Vô Phong điểm huyệt đạo kinh ngạc đứng ở tại chỗ.
Đáy lòng hắn có oán khí tận trời, không có cách nào phát tiết, lời Tần Vô Phong nói, giống như đến từ nơi rất xa xôi, hắn thế nào cũng nghe không rõ.
Hắn một người rơi vào bên trong một mảnh vũng bùn, không có cách nào tự kềm chế.
Chậm rãi, theo thời gian trôi đi, hắn dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu suy ngẫm...
Tần Vô Phong nhìn bóng dáng Tần Vô Song thất hồn lạc phách, thở dài một tiếng, đi tới phía trước cửa sổ, mở cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài...
Ngoài cửa sổ, cảnh sắc vẫn như trước, nhưng bọn họ đều mất đi tâm tư thưởng thức mỹ cảnh.
Dường như qua đi thật lâu thật lâu, Tần Vô Phong phỏng đoán Tần Vô Song đã tỉnh táo lại, hắn mới xoay người, giải huyệt đạo cho Tần Vô Song.
Tần Vô Song quả nhiên không còn nhào ra phía ngoài nữa, sự tức giận của hắn, đã biến mất trong đoạn thời gian trầm tư kia.
Tần Vô Phong nhìn hắn, chỉ nói một câu: “Vô Song, chúng ta hiện tại phải lo lắng chính là, tương lai làm thế nào, mà không phải luôn luôn nhìn chằm chằm vào quá khứ.”
Hắn mong muốn Tần Vô Song không nên vĩnh viễn chìm đắm trong chuyện thống khổ đã xảy ra ở đây, hắn mong muốn Vô Song có thể từ trong thống khổ bước ra.
Tần Vô Song quả nhiên không để Tần Vô Phong thất vọng, hắn đi tới ngồi tựa lưng lên ghế dựa, giương mắt nhìn Tần Vô Phong: “Như vậy, đại ca có tính toán gì không.”
“Vô Song, ngươi hẳn là rõ ràng, cho dù xảy ra chuyện như vậy, Vân nhi cũng sẽ không đơn giản động tâm với Vô Hạ...
Ta đã nói qua với Vô Hạ, chúng ta sẽ coi hài tử trong bụng Vân nhi như hài tử của mình, Vô Hạ, liền không cần dây dưa Vân nhi nữa.”
Khóe miệng Tần Vô Song hơi cong lên, câu ra độ cung khổ sáp:
“Đại ca, ý của ngươi ta hiểu, thế nhưng... Khuynh nhi không thương Vô Hạ, Vô Hạ lại nhất định không thương Khuynh nhi sao???
Nếu như ta đoán đúng, nếu Vô Hạ yêu Khuynh nhi, Vô Hạ sao có thể đơn giản buông tay???”
Có thể nói ra một câu này, hiển nhiên Tần Vô Song đã thật sự tỉnh táo lại.
Sắc mặt Tần Vô Phong trầm xuống, hắn sợ nhất chính là tình huống Tần Vô Song vừa nói.
“Nếu như vậy, đại ca dự định làm thế nào???”
Tần Vô Song truy hỏi, hắn là hạ quyết tâm muốn từ chỗ ca ca hắn có được đáp án.
Đáng tiếc Tần Vô Phong cũng không muốn nói ra suy nghĩ của mình trước, chỉ là hỏi lại: “Vô Song ngươi dự định làm thế nào???”
“Vô Hạ là đệ đệ của chúng ta, ba huynh đệ chúng ta, ta và Vô Hạ đều tương đối kính trọng ngươi, cũng sợ hãi sự uy nghiêm của ngươi, giữa ta và Vô Hạ, càng thân thiết hơn chút...
Từ nhỏ, ta đã thích sủng hắn, thứ hắn muốn, ta có, hoặc là có thể có được, còn chưa bao giờ nói không cho hắn...
Thế nhưng Khuynh nhi, Khuynh nhi không giống những người khác, những thứ khác... Ta... Không thể tặng cho hắn...”
Đây là điều Tần Vô Phong đã sớm dự liệu đến, đừng nói Tần Vô Song không đem Vân Khuynh tặng cho Tần Vô Hạ, nếu là hắn, hắn cũng tuyệt đối không cho.
“Đại ca, ta vừa suy nghĩ một chút, ta nghĩ ta đã hiểu nguyên nhân Khuynh nhi chạy trốn, chúng ta không thể để Khuynh nhi biết đã có chuyện xảy ra...”
“Chúng ta đây rốt cuộc phải làm sao???”
Tần Vô Phong hầu như cũng bị Tần Vô Song làm cho mơ hồ, một phen nói này của Tần Vô Song khiến người ta rất khó hiểu ra ý của hắn.
Tần Vô Song nặng nề thở dài, đứng lên, chậm rãi lần thứ hai đến gần bên giường, ngồi xuống, vươn tay đỡ cần cổ Vân Khuynh vừa bị động tác của hắn siết ra vết bầm.
“Đại ca, kỳ thực cái này cũng dễ xử lý, chúng ta không làm bất cứ sự lựa chọn nào cả, tất cả thuận theo tự nhiên là được.”
Tần Vô Phong nhíu mày, hắn vẫn không hiểu ý của Tần Vô Song.
Kỳ thực, chỉ cần cảm tình huynh đệ giữa Tần Vô Song và Tần Vô Phong không bị phá hỏng, chỉ cần Vân Khuynh không bị tổn thương, thế nào Tần Vô Phong cũng có thể tiếp thu.
Sức nhẫn nại của hắn luôn luôn rất mạnh, cho dù phải tiếp nhận Tần Vô Hạ cũng không phải là không thể được.
Thế nhưng ý của Tần Vô Song lại không phải đơn giản tiếp thu Tần Vô Hạ như vậy:
“Đại ca, ý của ta là, hài tử vẫn là của Khuynh nhi và Vô Hạ, bọn họ có hài tử này, là vô ý, cũng không phải cố ý, hài tử là vô tội, chúng ta sẽ để Khuynh nhi sinh hạ hài tử.
Sau khi sinh hài tử, hài tử là của Khuynh nhi, cũng là của Vô Hạ, Vô Hạ có thể tự cho mình là phụ thân của hài tử, hắn cũng có thể thú thê...
Ý của ta là, đối với Vô Hạ mà nói, Khuynh nhi chỉ là một người từng sinh hài tử cho hắn, hắn có thể có được hài tử với Khuynh nhi.
Thế nhưng, muốn ở bên Khuynh nhi... Ta sẽ không cổ vũ, cũng không ngăn cản...
Kỳ thực ta cho rằng, nếu như bọn họ có ý, chúng ta ngăn cũng không ngăn được, liền xem duyên phận hai người bọn hắn, tạo hóa của bản thân đi.”
“Cái này...”
Tần Vô Phong phải thừa nhận, ý nghĩ của Tần Vô Song rất kỳ lạ, phi thường kỳ lạ, hắn chưa từng nghĩ tới Tần Vô Song lại nói ra loại biện pháp này.
Hắn nghĩ tới chính là, hoặc là không cho phép Vân Khuynh và Tần Vô Hạ ở bên nhau, hoặc là cho phép.
Ý nghĩ của Tần Vô Song lại kỳ quái lạ lùng như vậy, khiến hắn cảm thấy không thể đoán trước.
Ý của Tần Vô Song, chính là mặc kệ???
Giống như hai người hoàn toàn không quen biết, bởi vì ngoài ý muốn mà kết hợp, có hài tử... Bọn họ sẽ sinh hạ hài tử, thế nhưng, có yêu hay không, có thể gần nhau hay không lại là một vấn đề khác...
“Như vậy, có thể sao???”
Đây cũng thật giống như coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra...
Thực sự có thể như vậy sao???
Trong ánh mắt Tần Vô Song nhìn Vân Khuynh, tràn đầy tất cả đều là tình ý trìu mến: “Đại ca, Khuynh nhi ta không muốn làm khó, Vô Hạ là đệ đệ ta từ nhỏ sủng lớn, ta cũng không muốn làm khó, vậy để tự bọn họ quyết định đi.”
Tần Vô Phong nhíu mày: “Nhưng ngươi vừa rồi không phải tức giận muốn gϊếŧ Vân nhi, muốn tìm Vô Hạ tính sổ sao???”
“Khi đó, trong đầu ta không có lý trí, hiện tại khôi phục, tự nhiên là tốt hơn...
Ta vừa rồi suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, suy nghĩ giữa ta và Khuynh nhi, giữa ngươi và Khuynh nhi, nhớ tới lời Liên Cừ biểu ca từng nói với ta, nhớ tới cảm thụ lúc ta mới biết chuyện giữa ngươi và Khuynh nhi, nghĩ tới lần Khuynh nhi trốn đi kia giống với lúc này...
Ta đột nhiên hiểu ra một cái đạo lý, Liên Cừ biểu ca từng nói qua Khuynh nhi tình trái nhiều cũng không phải hư ngôn, cho dù y vẫn sống trong phạm vi thế lực của người Tần gia chúng ta, y vẫn có thể yêu người khác...
Đây là chuyện đã định trước, số phận cho phép, vô luận chúng ta trốn thế nào cũng không trốn được, bất luận ta cẩn thận đến đâu, Khuynh nhi vẫn yêu đại ca, lại còn ở bên tiểu đệ của ta...
Trước đây ta từng nghe người ta nói, một chuyện tệ hại, nếu như không thể thay đổi nó, như vậy liền chấp nhận nó đi...”
Lúc Tần Vô Song nói những lời này, biểu tình nhàn nhạt, dường như thật là tỉnh ngộ, đã nhìn ra rõ ràng.
Môi Tần Vô Phong giật giật, cuối cùng cái gĩ cũng không nói.
Lời Tần Vô Song, là cam chịu Tần Vô Hạ có được quyền lợi yêu thương Vân Khuynh...
Ngay cả trong lòng Tần Vô Phong không vui đến thế nào, cũng không thể nói gì hơn.
Hắn là người từng trải, Tần Vô Hạ hiện tại chịu đựng, hắn đều đã chịu đựng qua, hắn hẳn là càng thông cảm càng khoan dung với Tần Vô Hạ một chút mới đúng, thế nhưng hắn không hề, trái lại là Tần Vô Song lần này càng có vẻ hào hiệp.
Tần Vô Phong nhìn Tần Vô Song, dường như không có lúc nào hắn càng thêm tiếp cận tâm tư của đệ đệ hơn lúc này.
Hắn vẫn cho rằng Tần Vô Song là một đệ đệ gần như hoàn mỹ, tuấn mỹ, thông minh, võ công cao cường, tiêu sái.
Sau khi trưởng thành Tần Vô Song vẫn luôn cho hắn thấy hắn là một cường giả có thể một mình đảm đương một phía, hắn cũng đã lâu không coi Tần Vô Song là người yếu, hắn nghĩ Tần Vô Song như vậy đã không cần ca ca đến cho hắn ỷ lại.
Thế nhưng...
Giờ này khắc này, hắn dùng một thứ chưa bao giờ có tiến gần đến tâm của Tần Vô Song, hắn cảm thấy tâm Tần Vô Song đang chảy máu.
Chuyện Tần Vô Hạ lần này, khiến Tần Vô Phong hoàn toàn hiểu được cảm thụ lần kia của Tần Vô Song.
Loại thống khổ này, không thua thống khổ lúc đó của hắn, lần này lại trải qua chuyện Vô Hạ, cảm giác lúc này của Tần Vô Song nhất định là càng đau càng đau hơn hắn khi đó, cũng đau nhức hơn hắn hiện tại...
Bất tri bất giác Tần Vô Phong cũng đi tới bên giường, hắn vươn tay đặt lên vai Tần Vô Song, trong đôi mắt như hàn tinh lóe ra tình huynh đệ khẩn thiết: “Nhị đệ, xin lỗi.”
Đã nhiều năm, Tần Vô Phong xưng hô Tần Vô Song, đều là Vô Song, nhưng giờ khắc này hắn phát hiện, cho dù Tần Vô Song đã lớn lên, đã trưởng thành, hắn như trước vẫn cần đại ca là hắn đến thông cảm, cho hắn dựa vào, cho nên hắn vẫn muốn gọi hắn một tiếng đệ đệ.
Thanh âm tiết lộ tâm tình rõ ràng kia của Tần Vô Phong khiến thân thể Tần Vô Song cứng đờ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô tư lộ ra dáng cười Tần Vô Phong quen thuộc...
Dáng cười hào hiệp tự tin giống như Tần Vô Song trước khi thú Vân Khuynh: “Đại ca, các ngươi không sai, chỉ là yêu Khuynh nhi mà thôi.”
Tần Vô Phong gật đầu: “Đúng vậy... Thế nhưng, Vô Hạ tiểu tử kia, thực sự là tiện nghi cho hắn... Từ trước đến nay, chưa từng thấy hắn thông cảm những người làm ca ca là chúng ta này...”
Tần Vô Song tràn đầy đồng cảm: “Đúng vậy, tiểu tử kia, chẳng qua là xuân dược mà thôi, ta cũng không tin không có biện pháp giải quyết khác, hắn rõ ràng chính là thừa cơ chiếm tiện nghi của Khuynh nhi... Tiểu tử kia, cũng không ngẫm lại ta là ca ca từ nhỏ thương hắn đến lớn...”
Nói, trong mắt phượng mỹ lệ của Tần Vô Song hiện lên một tia tình tự kỳ dị, cong môi: “Đúng vậy... Vô Hạ khi đó hẳn là cũng đã thích Khuynh nhi...”
Tần Vô Phong gật đầu: “Xem ra, Vân nhi tiếp thu Vô Hạ chỉ là chuyện sớm muộn, Vô Hạ hắn... Không giống hai người chúng ta... Ách, rụt rè???”
Tần Vô Song giơ giơ lên mi: “Không được không được, chúng ta sao có thể tiện nghi hắn như vậy, phải biết rằng chúng ta thế nhưng trải qua rất nhiều thống khổ giãy dụa mới đi đến một bước này, đại ca, không bằng chúng ta giả vờ, hù dọa hù dọa Vô Hạ...
Ân, hiện tại Khuynh nhi cũng không có cảm tình rất sâu với Vô Hạ, lại thêm chúng ta chế tạo chút phiền toái nhỏ trên đường Vô Hạ truy cầu Khuynh nhi... Dù sao cũng không thể để hắn có được Khuynh nhi quá dễ dàng.”
“Nhưng, như vậy có thể hay không...”
Kỳ thực Tần Vô Song lúc này, mới là Tần Vô Song lúc ban đầu, mới là Tần Vô Song bình thường nhất, Tần Vô Song, sau khi trải qua tâm lý giãy dụa, sau khi đi qua đau nhức khắc cốt ghi xương, thực sự hiểu rõ, khôi phục thành Tần Vô Song hào hiệp trước kia.
Tần Vô Phong rất động tâm đối với chuyện Tần Vô Song nói muốn cản trở Tần Vô Hạ, thế nhưng hắn còn có chút chần chờ, sợ Vân Khuynh còn quấn quýt tính toán sự kiện kia.
Tần Vô Song dùng tay xoa cằm: “Đối với Khuynh nhi chúng ta liền nói thẳng đi...”
Nghe vậy Tần Vô Phong không hề do dự, gật đầu nói: “Được, cứ làm như vậy.”
Sau khi nói xong lông mày Tần Vô Phong lại nhăn lại nhắc nhở nói: “Chỉ là, Vô Song, tuy rằng chuyện Vô Hạ không thể quay đầu lại, thế nhưng, sau đó, chúng ta nhất định phải xem trọng Vân nhi, không thể đẻ xảy ra bất cứ ngoài ý muốn nào nữa, có ba người chúng ta bảo vệ Vân nhi là đủ rồi.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song hơi trầm xuống: “Đây là đương nhiên, sau đó, chúng ta chắc chắn sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội đến gần rồi yêu Khuynh nhi.”