Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 254: Hai người thương yêu

Sau một khắc y cảm thấy yên tâm, dung nhan lạnh lùng nghiêm nghị áp bách đến trước mắt liền khiến tâm y đề lên, hô hấp cũng chậm đi một nhịp.

Không có bất cứ ngoài ý muốn nào, bờ môi hơi lộ vẻ băng lãnh, rơi xuống gò má y, ấn xuống nụ hôn nóng cháy khác hẳn.

Môi lưỡi Tần Vô Phong dao động trên gò má trắng noãn của Vân Khuynh, Vân Khuynh nhất thời cũng bất chấp Tần Vô Song tồn tại, vươn tay ôm Tần Vô Phong.

Đợi đến lúc môi Tần Vô Phong rốt cục rơi xuống bên môi Vân Khuynh, Vân Khuynh không chút do dự mở miệng, vươn đầu lưỡi dây dưa với Tần Vô Phong.

Tay Tần Vô Phong thừa dịp môi lưỡi quấn quýt với Vân Khuynh, lưu loát cởi bỏ quần áo của Vân Khuynh.

Vân Khuynh ngoài bị hôn đến khó thở ra, dưới đáy lòng còn sợ hãi than dược hiệu kia thần kỳ, lúc này Tần Vô Phong trúng dược, dĩ nhiên còn hành động như thường, giống như không có việc gì vậy.

Còn tỉnh táo hôn y như vậy, có thể cởϊ qυầи áo của y, thực sự là thần kỳ.

Lúc quần áo của y bị cởi ra, Tần Vô Phong liền xé mở áσ ɭóŧ vốn đang phanh rộng của mình, cứ như vậy giữa hai người bọn họ liền không còn có bất cứ cái gì trở ngại.

Da thịt dán chặt với nhau, cảm giác ấm áp phi thường tuyệt diệu, khiến đáy lòng Vân Khuynh dĩ nhiên mọc lên một cỗ cảm động và bi thương khó hiểu.

Cảm động vì mình có thể tiếp cận Tần Vô Phong như vậy, bi thương vì sau lần này sẽ xa cách Tần Vô Phong.

Đây là một lần cuối cùng thân thể này tiếp xúc thân mật đúng không nhỉ???

Vừa nghĩ như thế, tay Vân Khuynh liền chủ động dao động trên người Tần Vô Phong, không ngừng trêu chọc ý chí Tần Vô Phong.

Tần Vô Phong sợ Vân Khuynh phát hiện hắn vẫn còn tỉnh, liền thẳng tuốt nhắm mắt, hắn chỉ có thể từ cảm giác run rẩy từ da thịt người dưới thân truyền đến, cảm thụ được tâm tình phập phồng quá lớn của y.

Không còn lạnh lẽo như ngày xưa, cũng không giống lần đầu tiên thô bạo với Vân Khuynh, hắn lúc này, có vẻ phi thường ôn nhu, nhẹ nhàng ma sát thân thể trắng mịn của Vân Khuynh.

Lúc hai người ôm hôn nhau, Tần Vô Song bị vắng vẻ một bên chậm rãi nhổm dậy, trong con ngươi đen thùi lóe ra sáng bóng kỳ dị.

Thân thể hai người kia đan chéo với nhau, một người là màu đồng cổ dương cương, một người khác tương đối mảnh khảnh trắng nõn, về phương diện thị giác là phi thường không tệ, nhưng hai người này là Tần Vô Phong và Vân Khuynh, khiến trong lòng hắn có chút nho nhỏ không vui.

Hắn nhìn Tần Vô Phong đóng chặt hai mắt mím môi, lại đem ánh mắt dời về phía khuôn mặt Vân Khuynh.

Tóc dài màu mực vào lúc Tần Vô Phong đem y đặt ở dưới thân, cũng đã tản ra, tảng lớn tảng lớn xõa trên sàng đan màu nhạt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Vân Khuynh đỏ bừng như là người sốt cao, đôi mắt y mê ly không rõ, hơi nước tràn ngập, ánh mắt ôn nhu nhìn Tần Vô Phong, bên trong dường như ẩn chứa tình ý khó có thể tự thuật.

Tần Vô Song hô hấp ngừng lại, đáy lòng mọc lên một cỗ rối loạn không thể nói rõ, du͙© vọиɠ dưới thân càng trở nên sưng tấy khó có thể khống chế, hắn không còn nguyện ý Tần Vô Phong một mình chiếm lấy Vân Khuynh nữa.

Hắn vươn tay bỏ đi áσ ɭóŧ còn lại trên người mình, lập tức trở nên trần trụi giống với Tần Vô Phong và Vân Khuynh.

Chậm rãi di động tới chỗ Vân Khuynh và Tần Vô Phong, bàn tay thon dài của Tần Vô Song theo cẳng chân Vân Khuynh chậm rãi xoa lên phía trước.

Vân Khuynh nghiêng đầu, trông thấy người còn lại đồng dạng hẳn là mơ hồ, nhưng lại rất tỉnh táo kia.

Thân thể Tần Vô Phong đầu tiên là cứng đờ, sau đó liền di sang một bên, lùi đi một chút, nhường chỗ cho Tần Vô Song.

Cùng thời khắc đó hắn lại hôn lên cánh môi hơi nghiêng đi của Vân Khuynh, kéo lực chú ý của Vân Khuynh về, bàn tay chậm rãi ma sát lên cổ Vân Khuynh.

Tay Tần Vô Song rất nhẹ, chậm rãi mơn trớn về phía trước, từ bắp chân đến bắp đùi, giống như một cái lông chim chậm rãi xẹt qua, không có đau đớn hoặc cảm giác xấu khác, nhưng lại khiến Vân Khuynh cảm thấy ngứa ngáy không ngớt, điện lưu nhỏ vụn cũng theo đó chậm rãi nhộn nhạo, khiến Vân Khuynh chỉ muốn gãi lên, nhưng nửa người trên của y đã bị Tần Vô Phong áp chế, không thể nhúc nhích mảy may.

Vân Khuynh vốn bị rượu làm cho ý nghĩ không còn tỉnh táo, lúc này càng thêm mơ hồ.

Y chỉ loáng thoáng nhớ kỹ hai người kia bị y hạ dược, hiện tại hẳn là y chủ động...

Nhưng vì sao, y lại biến thành người bị động???

Thế nhưng nếu thật để y chủ động, y không nhất định sẽ làm tốt như hai người hiện tại chủ động, bất luận quá trình như thế nào, chỉ cần mục đích của y đạt được là ổn.

Khóe môi Vân Khuynh hơi cong lên, vào lúc tỉnh táo cuối cùng còn không quên nhắc nhở mình, loại dược kỳ quái sau đó vẫn là ít đi xin thì tốt hơn, bởi vì tình huống hiện tại thực sự quá quỷ dị.

Tư tự yếu ớt này của y, dưới sự trùng kích từ các loại cảm giác tê dại ở trên người, chậm rãi biến mất vô tung vô ảnh.

Lúc Vân Khuynh gần như không thể hô hấp, Tần Vô Phong rốt cục thả môi Vân Khuynh, theo chiếc cổ trắng noãn nhẵn nhụi thon dài mỹ lệ như cổ thiên nga một đường hôn xuống.

Da thịt dưới môi là ấm áp, trơn mềm, mịn màng, Tần Vô Phong lưu luyến, hắn giống như muốn trực tiếp đem Vân Khuynh toàn bộ ăn vào trong bụng.

Vì vậy Tần Vô Phong liền đem hàm răng của mình cắn lên làn da non mềm, lưu lại một đường vết tích gặm cắn.

Sức lực của Tần Vô Phong không tính là nặng, khiến Vân Khuynh trong khi đau đớn rất nhỏ, cảm giác được càng nhiều tê dại, cổ bị Tần Vô Phong cắn lên Vân Khuynh chỉ có thể ngửa đầu thở dốc, một ít rêи ɾỉ nhỏ vụn khó có thể khắc chế bừng lên.

Thân thể Tần Vô Song áp sát vào Vân Khuynh, ngón tay thon dài cũng theo chân Vân Khuynh, trượt tới phía trên bắp đùi tuyết trắng.

Bàn tay hắn quá mức nóng cháy, hầu như có thể làm bỏng làn da mềm mại trên người Vân Khuynh, thắt lưng Vân Khuynh hơi giãy dụa, muốn thoát đi loại nhiệt độ này.

Nhưng Tần Vô Song sao có thể cho phép???

Hai tay đặt trên bắp đùi dài nhỏ, Tần Vô Song khóa lại hai chân Vân Khuynh, cúi người xuống, lưu lại từng chút từng chút vết tích trên đùi Vân Khuynh.

Vừa rồi thấy Vân Khuynh bởi vì đại ca mà trở nên quyến rũ hắn liền có chút bực mình, đáy lòng mọc lên một loại ý niệm muốn ganh đua cao thấp với đại ca, hắn cực kỳ có kỹ xảo hôn chân Vân Khuynh, môi lưỡi cùng sử dụng mυ'ŧ vào, đầu lưỡi khẽ liếʍ, cùng lúc đó bàn tay hữu lực của hắn cũng tách ra hai chân luôn luôn không tự chủ được muốn khép lại của Vân Khuynh.

Chính vào lúc này, môi Tần Vô Phong cũng chuyển tới chỗ xương quai xanh của Vân Khuynh, đem xương quai xanh tinh xảo thật nhỏ của y ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng gặm cắn.

“Ngô... Ách....”

Vân Khuynh bị Tần Vô Phong bỗng nhiên nặng thêm lực đạo quấy nhiễu khó có thể bình tĩnh.

Tần Vô Song nghe thấy thanh âm mị hoặc nhỏ vụn của y, trong đôi mắt lay động một mạt tư tự kỳ dị, sau đó liền dùng thân thể của mình giam cầm hai chân Vân Khuynh, còn tay thì chủ động xâm phạm ngọc hành đã thẳng dậy của Vân Khuynh.

Vân Khuynh mơ hồ nghĩ sự tình càng ngày càng không thích hợp, vì sao hai người này đã không có ý thức thanh tỉnh lại có thể chuẩn xác xâm lược y như vậy???

Nhưng mà loại tình huống này hiện nay, căn bản không cho phép y suy nghĩ nhiều, vào lúc y còn đang vì xương quai xanh đau nhức tương đối nặng mà kháng nghị, móng tay trong suốt cắt sửa gọn gàng của Tần Vô Song đã quét qua đỉnh ngọc hành.

Thân thể Vân Khuynh vốn có run rẩy không ngớt, dưới một kích kia của Tần Vô Song, thoáng cái giật bắn, nhưng bởi vì Tần Vô Song và Tần Vô Phong đều đã đè nặng nửa người trên và nửa người dưới của y, cho nên y cũng chỉ có thể cong lên phần eo, rêи ɾỉ nhỏ vụn trong miệng bởi vì ngọc hành bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng bỗng nhiên biến lớn.

Khóe miệng Tần Vô Song hơi cong lên, hai gò má còn dán trên bắp đùi của Vân Khuynh đã chuyển đến giữa hai chân Vân Khuynh, sau đó há miệng đem ngọc hành tinh thần chấn hưng ngậm vào trong miệng.

Tay hắn, trong lúc không ý thức thay đổi trận địa, chuyển qua trước mật huyệt hơi ướŧ áŧ bên dưới ngọc hành, khẽ vuốt ve chung quanh.

Động tác của Tần Vô Song đương nhiên khiến toàn bộ lực chú ý của Vân Khuynh đều tập trung tới nửa người dưới.

Y giãy dụa thắt lưng muốn chạy trốn, ngọc hành sưng lên chỉ muốn phát tiết, hết lần này tới lần khác khoang miệng ấm áp cùng với đầu lưỡi trơn mềm kia, lại khiến y tham luyến không gì sánh được.

Mật huyệt phía dưới vốn bởi vì thân thể bị trêu chọc mà hơi động tình, hiện tại động tác trên tay Tần Vô Song, càng trêu ghẹo ra tảng lớn ái dịch.

“Vô... Vô Song... Ô... Không nên...”

Trong con ngươi màu mực của Tần Vô Song lúc này ngậm lấy ngọc hành của Vân Khuynh đã mang theo ý cười, mà Tần Vô Phong đang gặm cắn l*иg ngực phía trên sắc mặt cũng âm trầm xuống.

Hắn híp lại đôi mắt tràn đầy màu sắc du͙© vọиɠ vươn tay dùng ngón trỏ và ngón cái đem hạt tròn nhỏ trước ngực Vân Khuynh, đỏ bừng cứng rắn chăm chú lôi kéo nắn bóp.

Đầu Vân Khuynh bỗng nhiên giương lên, hầu kết trên chiếc cổ trắng nõn mang theo vết tích cuộn một chút, trong miệng tràn ra rêи ɾỉ khó nhịn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ là biểu tình như đau đớn cũng như vui sướиɠ.

Trong đôi mắt màu mực mờ mịt ánh nước, thậm chí có giọt nước trong suốt tràn ra ở khóe mắt y.

Y muốn đưa tay cứu lấy điểm mẫn cảm trên người đang pha lẫn thống khổ và vui sướиɠ kia, như Tần Vô Phong lại vươn tay, dễ dàng đem hai tay y đặt xuống sàng đan ở dưới thân.

Tần Vô Phong một tay khóa lại hai cổ tay Vân Khuynh, một tay đùa nghịch thù du trước ngực Vân Khuynh, tự nhiên cũng sẽ không lạnh nhạt với một viên đậu đỏ khác đang run run thẳng tắp trong không khí, hắn cúi xuống thân thể, đem thù du cứng rắn như ru-bi hoàn toàn ngậm vào trong miệng, dùng hàm răng day mài gặm cắn.

Đau đớn bén nhọn từ hai điểm trước ngực khuếch tán ra, Vân Khuynh hơi rụt lui thân thể lắc lắc đầu: “Không... Không nên... Đại ca... Ô...”

Tần Vô Song cảm thấy bực mình, hắn nghĩ lúc này, trong cái miệng nhỏ của Vân Khuynh, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ là được, về phần tên gọi các loại, coi như hết.

Nghĩ, ngón tay thon dài liền đâm vào mật huyệt hắn vẫn luôn mơ ước, cảm nhận cảm giác trơn mềm, thoáng cái đi vào trong cơ thể ấm áp chặt trí của Vân Khuynh.