Tần Vô Song nói, khiến Vân Khuynh giật mình.
Vân Khuynh nghĩ đến cổ độc nguy hại cho hài tử trong bụng, tính tính thời gian xong, sắc mặt y cũng chậm rãi ngưng trọng.
Bởi vì cổ độc không có tái phát, y trái lại cũng quên hạn chế thời gian này.
Y quên, nhưng Tần Vô Phong lúc nào cũng nhớ tới chuyện của y sẽ không quên.
Bởi vì dược trấn áp cổ độc Vân Khuynh ăn đều ở chỗ hắn, Tần Vô Phong tự nhiên rõ ràng dược này đã không còn nhiều, cho nên hắn sớm đã bắt đầu tìm kiếm tin tức của Liên Cừ mấy người.
Hơn nữa, mấy ngày trước, hắn nhận được tin tức Liên Cừ lập tức cũng sắp về tới Tần gia.
“Liên Cừ biểu đệ rất nhanh là có thể trở về, hơn nữa hắn và Khuynh Vận cũng thành công lấy được tị độc châu.”
Tần Vô Phong chậm rãi mở miệng, đem tin tức này nói cho Vân Khuynh và Tần Vô Song.
“Vậy thì tốt.”
Tần Vô Song có vẻ phi thường vui vẻ: “Nói như vậy, toàn bộ chuyện tình đều được giải quyết, Khuynh nhi và hài tử đều an toàn.”
“Đúng vậy.”
Tần Vô Song thở dài nói tiếp: “Cứ như vậy, chúng ta cũng có thể yên tâm.”
“Nhị công tử, nhị công tử...”
Ba người đang nói chuyện, lão tổng quản lại vội vã chạy đến.
Tần Vô Song và Tần Vô Phong nghi hoặc nhìn lão tổng quản: “Hồng thúc, xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại nôn nóng như thế.”
Lão tổng quản vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nhị công tử, tên Nguyệt Mạc ngươi mang về kia, căn bản không nghe chỉ huy, hắn không nghe lời cũng liền thôi, lão phu cũng có biện pháp khiến hắn khuất phục, nhưng hết lần này tới lần khác, Nhã nhi cô nương lại bảo hộ hắn.
Nhã nhi cô nương chen tay, ta thật không biết nên xử lý chuyện Nguyệt Mạc như thế nào.”
Dù sao Tần Vô Song cũng từng căn dặn, phải khách khí với Nhã Sóc Lam một chút, cho nên xảy ra chuyện như vậy, khiến hắn rất
khó xử.
Tần Vô Song nghe vậy nhíu nhíu mày, Nhã Sóc Lam thiện lương chính là bảo vật trong tộc Tà Vu cốc bọn họ, cừu nhân hại chết tộc nhân nàng còn có thể giữ gìn như vậy.
Đôi mắt vòng quanh trên người Tần Vô Phong và Vân Khuynh, Tần Vô Song thoáng suy nghĩ: “Vừa lúc đại ca ở chỗ này, như vậy, đại ca liền giúp ta chăm sóc Khuynh nhi, ta đi xem xem rồi trở lại.”
Tần Vô Phong tự nhiên là vui lòng đơn độc ở chung với Vân Khuynh, hắn đương nhiên đáp ứng.
Tần Vô Song đem Vân Khuynh một lần nữa đặt trên ghế quý phi, nói với Vân Khuynh: “Để đại ca ở cùng ngươi một hồi, ta đi giáo huấn tên hỗn đản Nguyệt Mạc kia một chút.”
Vân Khuynh gật đầu: “Không sao, ngươi đi đi.”
Vân Khuynh lúc này cũng có chuyện muốn nói với Tần Vô Phong, còn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể để Tần Vô Song rời đi, nghe Tần Vô Song vừa nói như thế y lập tức gật đầu đồng ý.
Nhìn Tần Vô Song và tổng quản Tần gia rời đi, sắc mặt Vân Khuynh chậm rãi ngưng trọng: “Đại ca.”
Nhìn thấy y nghiêm túc, trong lòng Tần Vô Phong có một loại dự cảm chẳng lành, hắn chậm rãi nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Ta...”
Vân Khuynh mấp máy môi, có chút khó có thể mở miệng.
Đôi mắt Tần Vô Phong càng ngày càng sâu, càng ngày càng đen.
“Vân nhi.”
Hắn chậm rãi mở miệng: “Chỉ mới qua nửa ngày mà thôi, ngươi liền cùng đại ca trở nên xa lạ như thế, tối hôm qua chúng ta, không phải là còn ngủ cùng giường sao???”
Nghe vậy sắc mặt Vân Khuynh trắng bệch, thân thể có chút run run.
Tần Vô Phong nói, rõ ràng chỉ là trần thuật sự thực, nhưng y lại cảm thấy như đang chỉ trích y.
Hơi thở dài một tiếng, chẳng biết vì sao, Vân Khuynh đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi với Tần Vô Phong, rồi lại không biết có lỗi ở chỗ nào.
“Không, không phải như trong tưởng tượng của ngươi, chỉ là, sự kiện kia, chúng ta phải giải quyết.”
Thấy Vân Khuynh sắc mặt tái nhợt lại hơi phiếm hồng, hình dạng khó có thể mở miệng Tần Vô Phong liền biết Vân Khuynh nói đến chính là sự kiện kia.
Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Vân Khuynh: “Đúng vậy, Vân nhi, sự kiện kia phải giải quyết, thế nhưng, Vân nhi, ta nói rồi, sự kiện kia ngươi không cần lo lắng, giao cho đại ca là được, đại ca sẽ cố gắng xử lý tốt chuyện này.”
Vân Khuynh lắc đầu: “Không, không phải, đại ca, ta không biết phương pháp giải quyết trong lòng ngươi là như thế nào, thế nhưng, ta có chủ ý của ta, hơn nữa, ta mong muốn, đại ca có thể tôn trọng ý kiến của ta.”
Một phen nói này của Vân Khuynh khiến Tần Vô Phong giật mình.
Tần Vô Phong nhớ tới mẫu thân hắn Liên Duyệt đã từng nói, Vân Khuynh cũng là một người nam nhân, hắn phải đem Vân Khuynh đặt ở vị trí ngang bằng với hắn.
Nghĩ đến đây, tâm của hắn không khỏi càng thêm trầm trọng: “Như vậy, ý của Vân nhi, rốt cuộc là như thế nào?”
Vân Khuynh vươn ra cái lưỡi ôn nhuận liếʍ liếʍ môi mình: “Ta, mong muốn, đại ca không nên đem chuyện này nói cho Vô Song.”
Sắc mặt Tần Vô Phong bỗng nhiên đại biến: “Không hơn???”
Vân Khuynh gật đầu: “Đúng, không hơn!”
Thế nhưng, như vậy, sao có thể được???
Không nói cho Tần Vô Song, Tần Vô Phong sao có thể có được Vân Khuynh???
“Vì sao???”
Sắc mặt Tần Vô Phong ngưng trọng, thẳng tắp truy vấn.
Hắn không nghĩ ra vì sao Vân Khuynh lại muốn yêu cầu hắn như vậy???
Lẽ nào Vân Khuynh muốn đem sự kiện kia coi như chưa từng xảy ra???
Không, sao có thể, hắn làm không được, vô luận như thế nào cũng làm không được.
Trong lòng chậm rãi mọc lên không cam lòng, Tần Vô Phong luôn luôn lãnh tĩnh cũng không thể tiếp tục bảo trì lãnh tĩnh.
Sắc mặt anh tuấn của hắn chậm rãi vặn vẹo, nỗ lực khắc chế chính mình, cùng đợi đáp án của Vân Khuynh.
Tần Vô Phong phản ứng quá lớn có chút dọa đến Vân Khuynh.
Vân Khuynh ngẩn ngơ: “Ta, ta chỉ là không muốn Vô Song hiểu lầm chúng ta... Dù sao, tuy rằng ngày đó là ngoài ý muốn, nhưng trong mắt của Vô Song cũng là nghiêm trọng phản bội, ta, ta không muốn Vô Song biết chuyện này...”
“Vân nhi...”
Tần Vô Phong đứng lên, chậm rãi đến gần Vân Khuynh, Vân Khuynh mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú vạn năm hàn băng của Tần Vô Phong, đáy lòng có chút kinh hoảng.
“Đại... Đại ca...”
Tần Vô Phong lúc này đã đi tới trước mặt y.
Tần Vô Phong vươn tay, đặt lên bờ vai của y nói: “Vân nhi, ngươi không cần sợ Vô Song hiểu lầm...
Bởi vì đây căn bản không phải là hiểu lầm, ta, đích xác, yêu ngươi.”
Tần Vô Song trở về, khiến Tần Vô Phong nếm trải bất an Tần Vô Song trải qua, hắn phi thường nôn nóng muốn xác định cảm giác của Vân Khuynh đối với hắn, hắn cấp bách muốn nói cho Vân Khuynh cảm tình của hắn.
Tâm của hắn, đầu của hắn, sớm đã bị Vân Khuynh và Tần Vô Song lúc nào cũng vô cùng thân thiết làm cho lộn xộn không gì sánh được, hắn không thể tiếp tục bình tĩnh.
Hắn cũng không thể giống như trước đây chuẩn bị từ từ hết thảy.
Tần Vô Phong thổ lộ quá mức vượt qua dự liệu của Vân Khuynh, Vân Khuynh ngơ ngác hóa đá tại chỗ, nói không nên lời một câu.
“Vân nhi, ta yêu ngươi, cho nên, ta không thể cho rằng sự kiện kia chưa từng xảy ra, cho nên ta nhất định phải phụ trách với ngươi, ta huých ngươi, liền nhất định phải gánh lấy trách nhiệm ta nên làm...
Chuyện này, ta nhất định sẽ nói cho Vô Song, khác biệt, sẽ chỉ là thời gian sớm muộn.”
Vân Khuynh chậm rãi lấy lại tinh thần, tim đập của y mất tần suất, trong óc y rối loạn như ma, y lắc lắc đầu, kinh hoảng nhìn Tần Vô Phong, liên tục nói: “Không... Không... Không, ta là thê tử của Vô Song...
Đại ca... Ngươi sao có thể nói ra những lời như vậy...
Ngươi điên rồi... Đại ca ngươi điên rồi...”
Đôi mắt Tần Vô Phong nôn nóng không ngớt, giống như con thú bị vây hãm: “Không không không, Vân nhi, ta rất tỉnh táo, ta phi thường tỉnh táo, ta yêu ngươi, ta nói cho ngươi chỉ là tuân theo lòng mình mà thôi...
Vân nhi, nhiều ngày như vậy, tâm của ta, lẽ nào ngươi không biết???
Lẽ nào ngươi cho rằng ta mọi cách chiếu cố ngươi, chỉ là bởi vì hài tử trong bụng ngươi và lời dặn dò của Vô Song sao???”
Sắc mặt Tần Vô Phong đau thương lắc đầu: “Nếu như chỉ là nguyên nhân này, ta hoàn toàn có thể trực tiếp đem ngươi giao cho lục đại ảnh vệ bọn họ, cần gì phải lừa dối Vô Hạ, nói ta không ở Tần gia, mà lúc nào cũng khắc khắc ở bên cạnh ngươi???”
Vẻ mặt Vân Khuynh chậm rãi hòa hoãn xuống, đôi mắt mang theo bi thương đau buồn.
Y biết, y đương nhiên biết Tần Vô Phong đối với y, là ôm thái độ như thế nào.
Thế nhưng, quan hệ của họ, thuộc về cấm kỵ, cho nên y một mực ở dưới đáy lòng lừa dối chính mình, Tần Vô Phong đối tốt với y chỉ là vì hài tử trong bụng cùng với Tần Vô Song giao phó, cho nên y chưa bao giờ dám suy nghĩ sâu xa sự thực Tần Vô Phong thương y.
Nhưng hôm nay, chuyện đã bị Tần Vô Phong nói rõ, y không thể tiếp tục trốn tránh.
Đương nhiên, Tần Vô Phong cũng không cho phép y trốn tránh, đôi mắt Tần Vô Phong thống khổ nhìn y: “Ngươi trả lời ta, trả lời ta, Vân nhi, ngươi có phải là vẫn biết ta yêu ngươi hay không???”
“Ta...”
Vân Khuynh mở miệng, nhưng mờ mịt không biết nên trả lời thế nào.
Dù sao, hai loại đáp án, hai loại kết quả, hoặc là, sẽ có lỗi với Tần Vô Song, hoặc là sẽ thương tổn Tần Vô Phong.