Đó là một chàng trai trẻ cực kì anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng. Khi thấy Liên Tam, trong đôi mắt đen xẹt qua một tia kinh diễm, nhưng rất nhanh quay về bình tĩnh, hắn cong khóe môi, cười nhạt nói:“Quận chúa hảo thân thủ.”
Liên Tam hơi híp mắt nhìn hắn, đánh giá từ trên xuống dưới, xem xong còn bình luận một câu rất trêu ngươi: “Huynh lớn lên thật dễ coi.”
Nam tử kinh ngạc trong nháy mắt, rất nhanh cười thành tiếng, “Có thể vào mắt quận chúa là vinh hạnh của Cố Hằng.”
“Cố —— Hằng.” Liên Tam vỡ lẽ, chậm rãi nhấn nhá hai chữ này, ý pha trò trong lời nói không còn, thêm vài phần ấm áp, “Hóa ra là huynh.”
Cố Hằng là con trai duy nhất của Cố lão tướng quân, lúc lão tướng quân chết trận sa trường hắn dẫn dắt đội quân Cố gia còn lại lui về giữ Thanh Châu tới bây giờ. Kiếp trước mấy năm sau Nhung Địch mới đột kích, lần đó Cố lão tướng quân qua đời vì bệnh tật. Cố Hằng kế thừa ý chí của phụ thân, trấn thủ biên cương, cuối cùng chết trên chiến trường Lương châu.
Cố Hằng hơi ngạc nhiên, “Quận chúa biết ta?”
“Biết, trước đây ta từng gặp huynh.” Liên Tam bước lên trước hai bước, cười rất ngây thơ đáng yêu. Gặp Cố Hằng nghiêm túc bắt đầu hồi tưởng, nàng cố ý bĩu môi thầm oán, “Chẳng lẽ huynh không nhớ ta?”
Tiểu tướng quân trẻ tuổi xấu hổ đỏ mặt.
Liên Tam xòe tay, dường như bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi được rồi, Cố tiểu tướng quân trong lòng mang thiên hạ, không nhớ ta cũng là lẽ thường.”
Mặt Cố Hằng càng đỏ hơn.
Thành công đánh lạc hướng vật cản đường, Liên Tam thực sung sướиɠ, quơ quơ móng vuốt nhỏ về phía hắn, cười nói: “Nếu Cố tiểu tướng quân không nhớ ta, ta sẽ không lãng phí thời gian ôn chuyện với huynh. Đêm đã khuya, ta về trước.” Tính đổi đường khác, nàng thoải mái cất bước.
“… Khoan đã!” Cố Hằng rốt cuộc hoàn hồn, nhớ ra mục đích mình đi theo cô nương này, tiến lên hai bước, giơ tay cản nàng, “Quận chúa hãy khoan, Hằng có chuyện muốn hỏi!”
Liên Tam xoay người, mất hứng lườm hắn, phun ra một chữ: “Nói!”
Thái độ trước và sau của nàng quá tương phản, Cố Hằng sững sờ một lúc, khẽ cười, “Quận chúa thật thông minh lanh lợi.” Hiển nhiên hắn phát hiện tại sao ban nãy Liên Tam giả vờ, “Trước kia Thánh Thượng truyền cho ta một phong thư, ta còn băn khoăn, quận chúa đã vào thành. Ta cho rằng quận chúa du sơn ngoạn thủy đi ngang qua Thanh Châu, thấy ngài giản lược mọi thứ, phái tùy tùng đến sớm hơn chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi trước nên không dám kinh động ngài. Có điều về hành động quận chúa đến Thanh Châu… ta không hiểu lắm.”
Liên Tam mặt không cảm xúc nhìn hắn, bỗng thanh tú che miệng ngáp một cái.
“…” Cố Hằng hơi xấu hổ, kiên trì hỏi: “Hôm nay Lý gia đột ngột xảy ra hỏa hoạn, không biết có liên quan tới quận chúa không?”
“Có a, lửa là ta đốt.” Liên Tam lười biếng đáp, khuôn mặt đáng đánh đòn đúng kiểu “Ngươi có thể làm gì ta”.
“…” Cố Hằng nghẹn lời, hắn không thể làm gì Liên Tam.
Hai người mặt đối mặt hồi lâu, anh bất động, tôi bất động.
Hai ám vệ đi theo Liên Tam ban đầu vô cùng cảnh giác, từ từ nhích lại gần một trái một phải cạnh Liên Tam. Đứng nghe một lúc phát hiện không có chuyện gì, họ không dấu vết lui về sau mấy bước, tránh nghe được cuộc nói chuyện bí mật giữa tiểu quận chúa và chàng trai này.
Cố Hằng thiếu kiên nhẫn hơn, mặt hắn lạnh như băng, rốt cuộc lộ ra sự sắc bén của danh tướng sau này, “Tối nay tổ trạch Lý thị cháy lớn biết ngay là do người làm. Lý gia không thiếu đệ tử nắm chức vị quan trọng trong quân đội, ngày mai trong thành sẽ giới nghiêm, truy lùng kẻ phóng hỏa. Dù quận chúa không để lại dấu vết, rất khó không khiến kẻ có lòng chú ý.”
“Ừm, sau đó thì sao?”
“Thánh Thượng lệnh cho Hằng bảo vệ quận chúa đến khi quận chúa bình yên vô sự rời khỏi địa phận Thanh Châu.” Cố Hằng đanh mặt nói, không biết nói cho Liên Tam hay cho chính mình nghe. “Lúc này tất cả người Lý gia vội vàng dập lửa, nhất thời không quan tâm chuyện khác. Mà trong thành tình cảnh hỗn loạn, không ít binh lính canh giữ cửa thành bị Lý gia điều động, tốt nhất quận chúa tranh thủ ra khỏi thành ngay tối nay, bằng không sẽ phiền toái.”
Liên Tam nghĩ một lúc, nhanh chóng gật gật đầu đồng ý: “Được.”
Cố Hằng rất ngạc nhiên, không ngờ vị tiểu quận chúa khó dây dưa này dễ nói chuyện như vậy. Hắn trầm mặc một hồi rồi nói: “Vậy thì phiền quận chúa mau chóng về chỗ ở thu dọn hành trang, sau nửa canh giờ sẽ có người đón ngài ra khỏi thành.”
“Được.” Liên Tam trả lời dứt khoát, nhẹ nhàng lui về sau hai bước, đột nhiên miệng cười tươi như đóa hoa nở rộ, đôi mắt to đen láy ngập nước trong màn đêm lóe lên tia sáng kỳ dị, “Cố Hằng, chúng ta coi như quen biết nhỉ?” Không đợi Cố Hằng trả lời, nàng tiếp tục nói: “Đợi ngày huynh khải hoàn về kinh, ta sẽ đến cửa thành xem náo nhiệt.”
Nhìn Cố Hằng, dường như nàng trông thấy Hàn Lâm Việt, tuy rằng hai người họ không hề giống nhau. Nàng không muốn lại thấy cảnh có người giống như Hàn Lâm Việt, vô tội chết tha hương vì dã tâm của những người đó.
Câu nói này là mong ước chân thành nhất của nàng.
Có điều, hình như Cố Hằng hiểu lầm. Sau khi Liên Tam đi một lúc, hắn còn đứng yên tại chỗ, ngẩn người nhìn phương hướng nàng rời đi, bên tai lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của nàng.
***
Mùa xuân năm Thừa Bình thứ chín, tộc trưởng Lý thị không may qua đời. Cùng đêm đó, tổ trạch Lý gia đột ngột xảy ra hỏa hoạn, ngọn lửa hung mãnh, một đêm chưa tắt, vô số người tử vong.
—— đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài của sự việc.
Trên thực tế, đến bình minh ngày hôm sau, trong nội bộ quân phòng thủ Thanh Châu xảy ra binh biến. Mấy vị tướng lĩnh họ Lý vội vàng dẫn thân binh chạy về bổn gia ứng cứu, sau một đêm mệt nhọc quay lại quân doanh, nhanh chóng bị bắt giữ.
Chỉ sau một đêm, Thanh Châu long trời lở đất.
Rời khỏi Thanh Châu, trên đầu Liên Tam như dỡ xuống một tảng đá lớn. Nàng thấy bầu trời hôm nay xanh hơn trước kia, cỏ cây cũng xanh non hơn trước, tuy rằng phần lớn thời gian hằng ngày trôi qua trên xe ngựa, nhưng điểm nhỏ nhặt này không phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của nàng, ăn tốt ngủ tốt.
Đi ngang qua Ung Châu nàng dẫn luôn một nghìn quân Thanh Nhai tinh nhuệ của mình theo, thuận tiện gặp người quản sự ở An quốc phủ bị phái tới đón nàng. Người đó là lão bộc trong phủ, hồi còn trẻ ông là tiểu tư của An quốc công Liên Khâm, coi Liên Tam như cháu gái mình, tình cảm vô cùng thân thiết. Vốn dĩ ông định đưa Liên Tam đến Lâm An tìm cha mẹ, nhưng khi biết tâm tư vợ chồng An quốc công, lúc gặp Liên Tam ông lắm miệng hỏi vài câu.
“Cô nương, vẫn đi Giang Nam ạ? Quốc công gia và lão phu nhân rất nhớ ngài!”
Liên Tam cúi đầu suy nghĩ, không trả lời, hỏi lại ông: “Hôn sự của Nhị tỷ tỷ bao giờ diễn ra?”
Lão bộc ngạc nhiên, nở nụ cười, “Vào đầu tháng sau. Nếu cô nương đồng ý, chúng ta từ từ hồi kinh. Đi một đoạn nghỉ một đoạn, coi như để ngài giải sầu. Đến lúc trở về nhà áng chừng chính là ngày lành của Nhị cô nương.”
Nghĩ đến tính cách Liên Ngữ Tương không cam lòng, Liên Tam cười khẽ,“Cũng được.”
Quãng đường này không đề cập đến việc thăm thú bao nhiêu tiểu trấn, thành lớn; gần tới kinh đô Liên Tam nghe nói Thanh Châu truyền đến tin tức Nhung Địch thất bại rút lui. Con trai Cố lão tướng quân – Cố Hằng vụt sáng trong trận đánh này, cầm quân phối hợp với các lão tướng, nhiều lần bộc lộ tài nghệ binh pháp, liên tục bức Nhung Địch ra khỏi U châu. Lúc này đại quân đang ở ngoài thành Lương châu, bao vây bốn phía, còn Nhung Địch giãy dụa lần cuối cùng.
Tâm trạng Liên Tam sung sướиɠ vào kinh, khi thấy vẻ mặt Liên Ngữ Tương như thấy quỷ càng thoải mái hơn. Nàng cười híp mắt đâm một đao vào ngực Liên Ngữ Tương, “Nhị tỷ tỷ vậy mà sắp thành thân rồi, ngày tháng trôi qua thật nhanh!”
Liên Ngữ Tương xanh mặt trừng mắt nhìn nàng.
“Ai nha, sao ở đây lại có tay nải?” Liên Tam ngạc nhiên kêu lên, tinh mắt lấy từ gầm giường ra một tay nải màu đen nặng trịch, thò tay vào trong —— tất cả là đồ trang sức.
Liên Ngữ Tương cảm thấy trước mắt tối đen.
“Nhị tỷ tỷ, tay nải này…” Liên Tam có vẻ khó hiểu, không đợi Liên Ngữ Tương mở lời, nhanh chóng mở toang. Quả nhiên, toàn bộ đồ trang sức bằng vàng ròng, đá quý, mỗi món đồ đều cực kì tinh xảo, đáng giá. “Ai nha! Đây chẳng phải là đồ trang sức của Nhị tỷ tỷ sao? Chẳng lẽ nha hoàn trong phòng tỷ vụиɠ ŧяộʍ giấu đi, nhân cơ hội tỷ xuất giá sau này lấy đi?”
Liên Ngữ Tương căm tức nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ:“Không phải.”
“Vậy sao mấy thứ này lại ở đây?” Hiển nhiên Liên Tam không nhận được câu giải thích hợp lý sẽ không bỏ qua.
Trong đầu Liên Ngữ Tương nhanh chóng xoay chuyển, trên mặt cố nặn ra nụ cười, “Muội muội hiểu lầm rồi. Ta… có mấy cái nha hoàn đến tuổi, lần này do tổ mẫu làm chủ thả họ ra ngoài xuất giá. Vốn dĩ thưởng đồ cho các nàng đều có tiền lệ, làm theo là được, ta cũng không thể thưởng quá nhiều. Có điều mấy nha hoàn này hầu hạ ta từ nhỏ, nghĩ đến tình cảm mấy năm nay, ta không thể bạc đãi các nàng, vì thế chọn lựa ít trang sức kha khá, coi như thêm trang cho các nàng ấy. Sau này… ta xuất giá, mấy ngày nay không gặp các nàng, lại sợ đến bên kia quy củ chặt chẽ nên ta giấu trang sức dưới giường, để các nàng ấy tự vào lấy.”
Nói một tràng khá trôi chảy, vừa có lí lại có tình, Liên Ngữ Tương thở dài một hơi. Ai ngờ Liên Tam “à” một tiếng thật dài, lơ đễnh cười nói với nàng:“Ta hỏi một câu thôi mà, tỷ tỷ không cần giải thích với ta nhiều như thế.”
Liên Ngữ Tương nghẹn họng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
“Nghe nói trong nhà tỷ phu tương lai có quy củ —— nam tử qua tuổi bốn mươi nếu không có con nối dõi được phép nạp thϊếp.” Liên Tam hơi cụp mắt mỉm cười, “Đúng là tác phong của thư hương môn đệ (1), tỷ phu tương lai cũng là người nhân phẩm xuất sắc, tính tình ôn hòa. Nhị tỷ tỷ thật có phúc.”
(1) gia tộc có dòng dõi nho học, ý chỉ người có học.
Liên Ngữ Tương giả vờ xấu hổ cúi đầu, trong lòng ghen ghét nói: Nếu thích sao mi không gả?! Ôn Tuân kia đã hai mươi hai mà chỉ là tú tài. Chưa nói đến loại đọc sách nửa vời, nhà hắn có bốn huynh đệ đích tử, hắn đứng thứ hai! Vừa không được sủng ái, chẳng phải trưởng tử kế thừa gia sản, trên người không có chức quan, ngoài tiền tiêu hàng tháng trong nhà phát không có nguồn thu bên ngoài, lấy hắn có ích lợi gì? Nếu nàng gả đến đó, có một đống chị em dâu, em gái chồng, nàng cũng bị phiền chết. Tương lai cha mẹ chồng chết phải phân gia, khéo bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà!
Chả trách mối hôn sự này đến phiên nàng, sao vợ chồng An quốc công nỡ gả Liên Tam cho nhà ấy? Liên Ngữ Tương oán độc nghĩ.